Lý Văn Quân cười nói:
Cũng có người nói với tôi rằng hòn đá này đặt cược không nổi, nhưng trên đời này làm gì có cái việc tốt nào không mạo hiểm mà phát tài được chứ? Mọi người hùn vốn với nhau mua hàng cũng là một biện pháp mạo hiểm, Triệu công tử cậu chẳng nhẽ muốn bỏ qua cơ hội này sao.
Triệu Ngọc Hoa lạnh nhạt đáp:
- Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với thứ nguyên liệu này, Trần công tử muốn tìm người hùn vốn, hay là xin mời vị cao minh khác vậy.
Lý Văn Quân làm bộ như thất vọng mà đi, Triệu Ngọc Hoa bề ngoài thì quả quyết cự tuyệt đề nghị của Lý Văn Quân, nhưng thực ra đã có chút xao động. Y và Tô Linh Vân cùng nhóm Lâm Nhã Hân sau khi đi được một đoạn thì y thấp giọng hỏi:
- Tiểu Vân, cô có cảm thấy vừa rồi kế hoạch hùn vốn của cái tên họ Trần kia có vài phần khả thi không?
Tô Linh Vân nói:
- Nếu như là đầu tư cái khác thì tôi có thể cho anh chút ý kiến, nhưng cược đá thì không phải là sở trường của tôi, ông Vương đã nói không thể đánh cược thì anh nên nghe theo lời của chuyên gia đi.
Triệu Ngọc Hoa đáp lại:
- Ông Vương nói không thể đặt cược, nhưng cũng nói là có thể mua vào đợi nó lên giá mà.
Tô Linh Vân nói:
- Tôi cảm thấy như vậy không được, các anh với những thương nhân đầu cơ kia không giống nhau, hiện giờ nguyên liệu phỉ thúy cực kỳ hiếm, các anh là đến mua nguyên liệu chứ không phải đến đầu tư, nếu mà bỏ ra số tiền lớn hàng tỷ để mua vào đống nguyên liệu kia, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự mua vào của các nguyên liệu khác. Hơn nữa loại đầu tư này không phải lập tức mà thấy được hiệu quả, ít nhất phải đặt nặng vấn đề tài chính từ một năm trở lên, tôi không biết vốn lưu động của tập đoàn Thiên Nguyên có phải là rất dồi dào hay không, nhưng nghĩ đến là thấy rất không ổn rồi.
Lời nói của Tô Linh Vân đả động đến suy nghĩ trong đầu Triệu Ngọc Hoa, nhưng không thể đánh tan toàn bộ. Triệu Ngọc Hoa có chút bất thần đi theo ba người phụ nữ kia, trong lòng không ngừng trăn trở với ý niệm đánh cược.
Loại Phỉ Thúy trong suốt màu xanh lục ấy, nếu nó là nguyên một khối… hoặc chỉ có một nửa khối thôi, thậm chí một phần ba… đó cũng được mấy trăm cân ngọc tinh rồi. Hiện giờ nguyên liệu ngọc Phỉ Thúy cao cấp giá ngày càng cao, mấy trăm cân ngọc tinh trong suốt đó đúng là một con số không nhỏ, qua quá trình gia công bán ra thì chục tỷ kia cũng không thành vấn đề, vậy cũng thành lãi gấp mười lần rồi.
Nghĩ đến tập đoàn có thể kiếm được trên trăm tỷ, Triệu Ngọc Hoa trong lòng càng kích động không tự chủ được, bố của y và hai chú đều có phần không hài lòng, y ở trong công ty không cũng không thể đắc ý. Nếu y có thể kiếm được trên trăm tỷ đem về, tất cả mọi người sẽ nhìn y với con mắt khác, không ai có thể khoa chân múa tay với y nữa. Y trong công ty từ nay về sau không những có thể mở mày mở mặt, mà Tô Linh Vân vốn là thanh mai trúc mã bên cạnh y, cuối cùng dù là đang dần dần xa cách cũng sẽ thay đổi cách nhìn về y.
Triệu Ngọc Hoa tựa như một con nghiện, trong đầu chất chứa ảo tưởng kiếm lời đặc biệt, khả năng đặt cược thua bị y vô thức mà không để mắt đến.
Cái mà Đỗ Long muốn chính là hiệu quả như vậy, mặc dù hắn đã rời khỏi cuộc đấu giá ở Myanmar, nhưng cũng có thể thông qua kỹ thuật truyền thông hiện đại mà kế hoạch vẫn nằm trong tay hắn từ xa.
Cuộc đấu giá ngầm ở Myanmar đang bước vào ngày thứ sáu, thứ bảy… Khu vực đấu giá không khí đang u ám bỗng nhiên khẩn trương trở lại, mấy nghìn thương nhân như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào hơn mười nghìn bảng hiệu, nếu có người đặt cược vào đó, ắt có mấy người khác nhanh chóng nhắm đó làm mục tiêu.
Như nguyên liệu thô số 8019 thu hút được sự chú ý của hàng vạn người, lại có vô số cặp mắt đang ngó chừng, đây không phải đơn giản là cuộc đọ sức mà còn là cuộc đọ trí tuệ và nghị lực!
‘Ngọc Mỹ Nhân’ mà Thẩm Băng Thanh sau mấy ngày chuẩn bị cuối cùng cũng bắt đầu đấu giá, chỉ thấy bảng hiệu gã chọn hoàn toàn không có một chút gì đó liên quan với những thứ Lâm Nhã Hân đã học thuộc. Thực ra mấy ngày này gã và Lâm Nhã Hân quan tâm hơn đến những cái đó, trong những bảng hiệu này có rất nhiều viên tốt, cũng có không ít nhìn như hòn đá vỡ bên đường. Phương pháp Thẩm Băng Thanh áp dụng là lưới rộng thì bắt được nhiều cá, và những người đấu thầu khác cũng hoàn toàn như vậy. Nhiều người cạnh tranh như thế, hơn vạn nguyên liệu thô có thể tranh cướp được mấy cái cũng là tốt lắm rồi, rất nhiều công ty thực lực hùng hậu cuối cùng vẫn tay trắng mà rời đi, chính là vì đánh giá sai tình hình.
Sức ảnh hưởng của Ngọc Mỹ Nhân hiện nay còn lâu mới sánh được với Phỉ Thúy Vương, nhưng ở thời điểm nhạy cảm như vậy, hành vi đấu giá rộng khắp của cô vẫn làm phát sinh thêm một trận giông bão. Ngọc Mỹ Nhân biểu hiện trước bàn dân thiên hạ như vậy không phải là giả dối, cô ta vừa trả giá giá trị liền tăng vọt, người ban đầu chưa biết xem trọng lúc sau đã ào ào đấu giá, người đã đấu giá rồi lại càng tiếp tục rót thêm.
Triệu Ngọc Hoa luôn chú ý đến nhất cử nhất động của nhóm Thẩm Băng Thanh, tăng thêm giá đấu với bộ phận mà Thẩm Băng Thanh đã đấu qua một cách đàn áp, sau đó lại gây ra một cuộc xôn xao. Vương Hằng Sinh ở trong giới đấu giá đá cũng có sức ảnh hưởng nhất định, màn đấu giá của tập đoàn Thiên Nguyên bị xem là ý của các bậc tiền bối của gã, kết quả lần này vốn chỉ có mấy người tham gia đấu giá bỗng trở nên sôi động lên. Người đấu giá nhiều, có thể bị Ngọc Mỹ Nhân và ông Vương đồng thời nhìn ra, có thể nhìn thấy được những điều này thì vẫn còn giá trị!
Đến ngày thứ tám, cuộc cạnh tranh tiến vào giai đoạn quyết liệt, nhóm Thẩm Băng Thanh phân công nhau đặt cược thêm mấy chục kiện hàng, kết quả lại dẫn đến phát sinh một trận gió bão. Lần này Triệu Ngọc Hoa không tham gia, y cảm thấy như mình một con sư tử trước lúc ra trận, đang ngó chừng nhất cử nhất động của con mồi. Nhưng y không biết cái mình nhìn thấy chỉ là mồi nhử, tay thợ săn thật sự đã sớm trốn ở sau lưng y nhiều ngày rồi.
Ngày thứ chín của cuộc đấu thầu ngầm, nơi này tưởng như bình yên, kỳ thực lại là một mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào. Mấy ngày này người đấu giá ít, nhưng tất cả không hề lơ đãng, đều đang quan sát mục tiêu đấu giá của mình, đồng thời quan sát động tĩnh của người khác.
Ngày cuối cùng của cuộc đấu thầu ngầm, buổi sáng mọi người vẫn chưa có hành động gì, vào một giờ cuối cùng của buổi chiều nơi đấu thầu mới bất chợt náo nhiệt lên. Mọi người đều muốn dành mục tiêu then chốt nhất vào thời điểm sau cùng, trước thời hạn kết thúc của cuộc đấu thầu ngầm để người khác không còn cơ hội lật ngược.
Dưới cuộc cạnh tranh khốc liệt như thế này, có một vài người vì trả giá hoặc vì cản trở người khác trả giá, kết quả là đối mặt với gây chiến. Ban tổ chức để lấy lại trật tự đã phái đến một lực lượng lớn quân nhân, liên tiếp nổ súng cảnh báo vào khoảng không mới một lần nữa khống chế được tình hình.
Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh kháng nghị tới ban tổ chức, nói là có người uy hiếp cản trở họ đấu giá, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nguyên tắc công bằng đấu thầu. Kết quả hai vị quân nhân trang bị vũ khí hộ giá các cô, Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh nhanh chóng tiến hành thêm giá hoặc thầu thêm đối với mười mấy mục tiêu.
“Rốt cục vào sổ rồi sao? Thật tốt quá, chúng ta đi bỏ sách đấu giá vào thôi, sớm đã viết xong rồi, tám trăm triệu Euro đấy, ừ… không thể viết thiếu một con số không được…”. Thẩm Băng Thanh lấy điện thoại hạ giọng nói bí mật, Triệu Ngọc Hoa ở bên cạnh nghe đứt quãng được một tí, nghe được con số tám trăm triệu, tim y đập mạnh. Cái tên Chu Dịch Thăng kia đối với món nguyện liệu thô đó vẫn còn mười phần tin tưởng ư, gã quả nhiên là đã đi xoay sở tiền rồi.
Tám trăm triệu Euro!
Đây tuyệt đối là một con số khổng lồ, so với lão Vương năm ngoái còn nhiều hơn hai trăm năm mươi triệu. Báo giá cao như thế, Triệu Ngọc Hoa cơ bản không có thẩm quyền dùng nhiều tiền như vậy, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn kiện bảo bối này bị người ta đem đi? Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn cơ hội kiếm được tiền tỷ đi mất?
Triệu Ngọc Hoa nhìn chằm chằm Thẩm Băng Thanh, bọn họ bỏ sách đấu giá vào trong hòm đấu giá số 8019, lúc Lâm Nhã Hân gấp lại quyển sách đấu thầu y thật sự nhìn thấy tám con số Ả Rập, mặt sau còn có một chuỗi dài những số không…