- Các cậu thì sao? Đều chuẩn bị xong rồi à?
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Đều đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, cậu thật sự muốn tới cái chỗ mà ăn thịt người không nhả xương đấy à?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đi, sao mà lại không đi cơ chứ? Cái chỗ đó ăn là ăn xương của người khác, nhả cho tôi lại là một đống tài sản, đợi chúng tôi trở về từ Myanmar, chia cho các cậu hai phần hoa hồng.
Hạ Hồng Quân cười cười, di động của Đỗ Long đột nhiên reo lên, Đỗ Long vừa cầm điện thoại lên nhìn, liền đi qua một bên mới nghe điện thoại, hắn cười nói:
- A Hân, nhớ tôi rồi à? Đừng vội mà, tôi vẫn còn đang uống rượu với Hồng Quân đây.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tôi sao phải vội, tôi vừa mới nhận được một tin, ngày mai hải quan thành phố Thụy Bảo sẽ mở một hội đấu giá, nghe nói trong đồ bán đấu giá có một tảng đá đấy.
Đỗ Long trầm ngâm một lúc, nói:
- Thời gian khá cấp bách, chị tính sẽ để bạn của chị dẫn chúng tôi vào sao?
Bình thường hội đấu giá Hải Quan đều là để mở cửa cho cấp đơn vị liên quan, bọn người Đỗ Long không có dự ước trước, vốn dĩ không có khả năng tham gia hội đấu giá, cho nên mới hỏi như vậy.
Lâm Nhã Hân dường như đoán được trong lòng của hắn đang nghĩ gì, cô an ủi:
- Yên tâm đi, chủ nhân, người hứa sẽ đưa chúng ta vào đó là một quý bà, nhưng chỉ có thể mang hai người, vậy nên....
Đỗ Long nói:
- Đi, ngày mai em với chị đi.
Đỗ Long trở lại quán nhỏ, nói với mọi người:
- Ngày mai Hải Quan có một hội đấu giá, chị Hân có một người bạn có thể đưa hai chúng tôi vào.
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Tôi chính là đang muốn nói cho cậu nghe việc này đấy, tôi có thể đưa các cậu vào, tùy ý bao nhiêu người cũng không sao, hà tất phải đi nhờ người khác?
Đỗ Long suy nghĩ một lúc, nói:
- Vẫn là tôi với chị Hân đi thôi, các cậu phân công nhau hành động, đến lúc đó tôi để cho các cậu phát tin tức, phân công nhau mua ít đá về, phân tán lực chú ý.
Hạ Hồng Quân nói:
- Cái này thì dễ, cứ làm như thế đi.
Đỗ Long không bao lâu lại nhận được điện thoại của Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm gọi hắn đi ăn khuya, Đỗ Long đành phải giải tán với bọn Hạ Hồng Quân, lãnh đạo trực tiếp triệu tập, Đỗ Long cũng không dám chậm trễ.
Lúc Đỗ Long về tới nhà khách đã là đêm khuya rồi, hắn dùng chìa khóa mở phòng khóa trái, sau đó liền nghe thấy tiếng thở kéo dài. Đỗ Long nhẹ nhàng đóng cửa, tới bên giường, chỉ thấy trong phòng đang mở điều hòa, Lâm Nhã Hân giống như một con mèo nhỏ dường như đang cuộn tròn trên giường, trên người không hề mặc gì cả, toàn thân da trắng mịn màng thanh khiết giống như tiên nữ, lại mê hoặc như ma nữ....
Lâm Nhã Hân hoàn toàn như trước đây bị chính đồ chơi của cô ta gò bó thân thể, hai tay còng ra sau lưng, hai chân bắt chéo ở trước ngực, miệng bị nhét một cái nhét miệng, đây là một món mà Lâm Nhã Hân thích nhất trong bộ món gò bó đơn giản, có thể tự trói mình lại, trừ phi tìm được cái chìa khóa mở hai tay ra, bằng không cô căn bản không thể giãy dụa, thậm chí không thể kêu cứu, một đứa bé cũng có thể tùy ý khống chế sinh tử của cô....
Có lẽ quá mệt rồi, cho nên Lâm Nhã Hân đã ngủ, Đỗ Long cũng không đánh thức cô, sau khi tắm một cái thì cũng trần truồng mà bò lên giường, ôm lấy cơ thể Lâm Nhã Hân từ phía sau, hai tay khẽ vuốt ve người Lâm Nhã Hân, vũ khí thần mò mẫm một lúc sau đó chậm rãi tiến vào cơ thể của Lâm Nhã Hân.
Lúc này Lâm Nhã Hân mới giật mình tỉnh lại, cô dùng sức giãy dụa, đồng thời càng để cho Đỗ Long kích thích mạnh mẽ, trong khoang mũi của cô cũng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ mê người.....
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân tinh thần hăng hái gọi Thẩm Băng Thanh cùng ăn sáng. Thẩm Băng Thanh đánh ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ một cái, thể lực của hai người này sao mà tốt vậy nhỉ, tối qua có lẽ lại giằng co tới hơn nửa đêm đây.... Nhưng mắt của Thẩm Băng Thanh lại hơi bị đỏ, giống như tối qua không được ngủ ngon.
- Chị Hân trước mắt chỉ có hai triệu dự trữ, chúng ta phải đợi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch mới có thể rút số tiền đó ra. Cũng may gần đây không cần mẫn đầu cơ cổ phiếu, nếu không thì dựa theo quy củ của thị trường chứng khoán trong nước, lúc cần dùng gấp tiền thật sự phiền phức rồi.
Đỗ Long oán trách một câu. Sau đó nói:
- Thẩm Băng Thanh lát nữa cậu đi tìm bọn người Hồng Quân, tốt nhất trang điểm chút, tôi và chị Hân cũng phải đi chuẩn bị một chút, sau đó thì tự mình vào cuộc đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chứng minh thư và hộ chiếu mới của tôi đâu? Mau đưa cho tôi!
Vẫn đề này làm Thẩm Băng Thanh rối rắm một đêm, thật không dễ mới tìm được cơ hội hỏi, Đỗ Long cười nói:
- Tôi tính sẽ dùng thân phận mới của cậu nhập cuộc, vậy nên tạm thời vẫn chưa thể đưa cho cậu, đến lúc đó xem cậu còn nhận ra tôi hay không chứ.
Thẩm Băng Thanh tự kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, sau khi ăn sáng xong mọi người tự đi chuẩn bị. Tới lúc 8: 30 phút, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đã vào tới bên trong khuôn viên của cao ốc Tổng Cục Hải Quan thành phố Thụy Bảo, hội đấu giá được tiến hành ở trên lầu. Tuy nhiên người tham dự hội nghị phải ở đây đợi trước, kiểm tra thực hư tư cách, sau đó sẽ có người đưa mọi người tiến vào đại sảnh đấu giá.
- Nhã Hân, đã lâu không gặp, gần đây cháu đi đâu vậy? Có vẻ càng trẻ trung xinh đẹp ra đấy, đây là em gái của cháu à?
Một người phụ nữ trung niên có phần phát tướng đi tới trước mặt Lâm Nhã Hân, sau khi chào hỏi Lâm Nhã Hân một tiếng liền đưa ánh mắt nhìn sang cô gái có vẻ đẹp nam tính đang đứng bên cạnh Lâm Nhã Hân.
Đúng vậy, thân phận mới của Thẩm Băng Thanh chính là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc dù Đỗ Long không thể có “vẻ đẹp trời sinh” như cậu ta, nhưng bộ dạng của hắn vẫn khá tốt, sau khi hóa trang tỉ mỉ không ngờ đều có chút giống với Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh , khó trách người ta hiểu lầm hắn là em của Lâm Nhã Hân.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Dì Tống quá khen rồi, đây là em gái nuôi của cháu, nó tên là Thẩm Băng Thanh, có chút võ công, nó xung phong nhận làm vệ sĩ cho cháu, vậy nên cháu mới đưa nó cùng tới. Băng Thanh, dì Tống đây rất giỏi giang, dì là niềm kiêu ngạo của tỉnh Thiên Nam chúng ta, tập đoàn Trân Bảo dưới tay của dì là một trong năm trăm tập đoàn hùng mạnh trong nước.
- Tập đoàn Trân Bảo?
Miệng Đỗ Long phát ra một giọng nữ trung tính, rất nhiều nữ minh tinh có giọng nói rất thô, cái giọng này cũng rất thích hợp với đặc điểm của “cô gái ánh dương” Đỗ Long bây giờ, bởi vậy không ai sẽ nghi ngờ, Đỗ Long nói:
- Dì Tống kinh doanh châu báu sao?
Tống Thụy Trân là Chủ Tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Trân Bảo, bà ta nghe vậy cười nói:
- Có rất nhiều người đã hỏi qua vấn đề này, thực ra hai chữ Trân Bảo này là lấy từ tên của tôi và con trai tôi. Công ty của chúng tôi vốn dĩ không có liên quan gì đến châu báu, tập đoàn Trân Bảo chủ yếu là do xí nghiệp sản xuất y dược tạo thành tập đoàn.
Tống Thụy Trân giải thích nói:
- Hiện nay cạnh tranh giữa các công ty dược phẩm hết sức khốc liệt, quản lý hải quan cũng càng ngày càng nề nếp, những thứ này dĩ nhiên là phải đi vào con đường bán đấu giá rồi. Hội bán đấu giá Hải quan lần này số lượng ma túy rất lớn, cho nên ta tự mình qua đây xem xem. Bình thường Hải quan đem đồ cùng loại lớn như vậy ra phân làm năm đến mười tổ tiến hành bán đấu giá, các công ty lớn nhỏ đều sẽ có cơ hội, phải xem thực lực của mình và thủ đoạn đấu giá.
Đỗ Long bừng tỉnh hiểu ra, Hải quan tịch thu hàng lậu chiếm phần lớn là điện thoại di động và sản phẩm điện tử, tiếp theo chính là các loại ma túy rồi. Lỗ Tấn có nói qua, đem nha phiến ném vào hầm phân không bằng mang chúng đi chế dược, xí nghiệp chế dược có thể dùng ma túy tinh luyện gia công thành các loại thuốc có thể trị bệnh cứu người, cho nên đúng là các nhà máy dược có nhu cầu ma túy rất lớn.
Đỗ Long cười nói:
- Thì ra là thế, cháu cứ nghĩ là ma túy bị hải quan tịch thu sẽ được gửi thẳng tới các nhà máy dược cơ, không nghĩ là cũng cần phải đặt bán đấu giá cơ đấy.