Phó phòng kế hoạch hóa gia đình Phùng Hướng Vĩ quan hệ với Đỗ Long rất tốt, cũng lên luôn xe của Đỗ Long. Phòng kế hoạch bọn họ lần này là đi tuyên truyền về kế hoạch hóa gia đình, đồng thời cũng kiểm tra luôn tình hình công tác của kế hoạch hóa gia đình, nhiệm vụ rất quan trọng. Khách quan mà nói thì phòng phát triển kinh tế và phòng quản lý xã hội chỉ cần đi cùng Lâm Nhã Hân đến các nơi, trả lời các câu hỏi của cô ta thì được rồi.
Lần này là một hành động khảo sát chính thức, lại thêm đông người lắm tai mắt, Lâm Nhã Hân chính là trung tâm của mọi người. Trong hoàn cảnh như vậy, Đỗ Long có thần thông quảng đại nữa cũng không có cơ hội gì được.
Trên đường đi Lâm Nhã Hân cầm máy ảnh chụp ảnh lia lịa, đem nhưng thứ tận mắt chứng kiến, những thứ mình nghĩ đến ghi chép tỉ mỉ vào chiếc máy tính bảng cầm trên tay. Đầu tư phát triển không phải là chuyện đùa, mặc dù Đỗ Long đã phát hiện ra khu quặng Phỉ Thúy núi Lôi Minh để khai thác thì tuyệt đối không lỗ vốn, nhưng cũng không thể để các mục đầu tư khác trở thành vô ích được.
Cho nên, những điểm mạnh yếu của các thôn Lâm Nhã Hân đều ghi chép lại, cô ta còn định quay trở lại mấy lần nữa, đến lúc đó thì dẫn thêm cả các nhà chuyên gia phát triển du lịch, chuyên gia gieo trồng nông sản, chuyên gia công trình thổ mộc đi cùng nữa.
Chớp mắt đã đến cuối tháng, mặc dù hàng ngày Đỗ Long đều mở vệ tinh điện thoại mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Cát Quân, hoặc là Cát Quân không hề muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này, cũng có thể là bởi vì tuyến đường của xã Mãnh Tú này liên tiếp xảy ra sự cố nên bọn buôn bán ma túy kia đã chuyển sang đường khác rồi.
Lâm Nhã Hân đi một vòng xong thì cảm thấy không khả quan, cô lo lắng nói với Đỗ Long:
- A Long, tỉ lệ dùng súng ở xã Mãnh Tú rất cao, đặc biệt là thôn Sa Câu, thôn Mã Đề và còn thôn Bình Đầu nữa, người ở phòng kế hoạch hóa gia đình căn bản đều không dám lộ diện ở ba thôn này. Sau này phát triển rồi, lượng du khách tăng gấp bội, nếu có xảy ra tranh chấp thì bất cứ khi nào bọn họ cũng rút súng ra được, khi tin tức này bị lan truyền đi thì còn có ai đến nới này du lịch đây? Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp thu giữ súng của bọn họ, nếu không thì sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Đỗ Long than:
- Em cũng không có cách nào cả, súng ống tràn lan vẫn luôn là vấn đề lớn nhất của xã Mãnh Tú, em nghĩ hết các biện pháp cương nhu khác nhau, vất vả lắm mới kiềm chế bọn họ được, khi đến xã Mãnh Tú phân nửa đều không dám mang súng theo nữa, có điều là muốn cấm súng ở trong thôn bọn họ thì vẫn khó lắm! Đặc biệt là thôn Sa Câu, nghe nói trong tay mỗi người đều có một hai khẩu súng, trong thôn có tận mấy trăm người cơ, có thể thành lập hẳn một tổ chức độc lập rồi ấy chứ.
Lâm Nhã Hân nói:
- Nghe nói thôn Sa Câu đã từng bị quân đội san bằng, hơn nửa người trong thôn đều có ý đối địch với người Hán, đấy chính xác là một điều phiền phức lớn, ngay cả chính quyền cũng không dám khinh dễ mà động đến bọn họ, lẽ nào khi triển khai kế hoạch chúng ta phải đặc biệt tránh mấy cái thôn này sao? Chỉ e làm vậy sẽ bị phản tác dụng thôi.
Đỗ Long nói:
- Muốn làm thì phải làm một thể, việc tịch thu súng để em nghĩ cách, dù sao thì đường muốn làm xong ít nhất cũng cần thời gian mấy tháng, đủ cho em nghĩ cách giải quyết rồi.
Lâm nhã Hân gật đầu nói:
- Cậu cũng đừng vội, nếu thực sự không có cách nào giải quyết vấn đề này thì tôi có thể đem một số hạng mục cho người khác làm, để người ta giúp chúng ta chia sẻ chút khó khăn cũng tốt mà. Xã Mãnh Tú lớn như vậy, muốn lũng đoạn toàn bộ cũng không phải là việc dễ dàng gì, hơn nữa sẽ dẫn đến sự đố kỵ và phản cảm từ người khác.
Đỗ Long cười nói:
- Vốn dĩ em không có ý định lũng đoạn, chỉ là em muốn đảm bảo điều kiện kiếm tiền của chính mình, giúp đỡ bọn họ đi con đường kiếm tiền hợp pháp mà thôi, là chị muốn làm toàn bộ những gì có thể kiếm được tiền từ xã Mãnh Tú đấy chứ.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đây là một mẹo trong đàm phán, rao giá trên trời trả tiền tại chỗ mà. Vốn dĩ nghĩ rằng chính quyền xã Mãnh Tú sẽ không đồng ý đâu, không ngờ bọn họ lại dễ dàng đồng ý như thế, vậy thì sao chị phải khách sáo gì với họ nữa?
Đỗ Long đăm chiêu nói:
- Cây to thì đón gió, có cơ hội chị vẫn nên để người khác kiếm chút lời, chúng ta thủ mình núi Lôi Minh thì đã đủ ăn mấy đời rồi.
Lâm Nhã Hân gật đầu rồi bỗng nhiên nói:
- Thời gian trước có một số điện thần bí gọi đến tìm chị, hỏi thăm tin tức về Băng Thanh đấy.
Đỗ Long hỏi:
- Chị trả lời y thế nào?
Lâm Nhã Hân đáp:
- Chị vòng vo với y hai câu, sau đó thì đối phương đột nhiên dập máy luôn.
Đỗ Long trầm ngâm một lát rồi nói:
- Xem ra sức ảnh hưởng của ngọc mỹ nhân vẫn không biến mất theo thời gian, bất cứ khi nào chị cũng cần dẫn hai người nữ vệ si kia theo bên mình, lần này sao không dẫn họ theo?
Lâm Nhã Hân nói:
- Bọn họ thực sự tận chức quá, có họ bên cạnh thì cái này không được làm cái kia cũng không được làm, còn chán hơn là ngồi tù. Chị nghĩ dù sao cũng đến gặp em, chắc là không có nguy hiểm gì nên khi gần đến ngã ba thì chị bảo họ tới Thành phố Thụy Bảo trước đợi chị, lúc về thì em đưa chị đến Thành phố Thụy Bảo hội ngộ với họ là được rồi.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì tốt…ừ…thật không nghĩ đến, cái địa phương hẻo lánh như thế này mà lại có cả suối nước nóng đấy…
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đây cũng là một đóng góp vô cùng tốt cho hạng mục du lịch trong tương lai đấy. Em nghĩ xem, mọi người chơi mấy hôm đều mệt mỏi cả, bỗng nhiên có một suối nước nóng để ngâm mình thì thật là cực phẩm để hưởng thụ. Suối nước nóng này nhiệt lượng vừa đủ, lượng nước rộng, có thể phân thành mấy bể, một ngày tiếp đón hai ba trăm người đều không thành vấn đề. Hai ba trăm người à, lưu lượng khách này rất khả quan đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Em thấy lạ là ngay đến em cũng không biết có suối nước nóng ở đây, làm thế nào mà chị biết thế?
Lâm Nhã Hân đáp:
- Khi chị tìm kiếm các thông tin liên quan đến xã Mãnh Tú thì vô tình phát hiện đấy, đã từng có người cưỡi ngựa qua đây, kết quả là bị lạc đường, không cẩn thận thì đến được nơi này rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đây chính là ý trời rồi…xem ra xã Mãnh Tú còn có rất nhiều kho báu chưa có người phát hiện, chị cứ từ từ mà đào bới, em chỉ cần giúp chị đảm bảo an toàn là được rồi.
- Cậu chỉ có tí trách nhiệm đó sao?
Đôi mắt Lâm Nhã Hân quyến rũ như tơ ngậm lấy ngón tay cười nói. Đỗ Long tâm hỏa bốc lên, có điều bây giờ mọi người đều có mặt ở đây, không thể làm những việc không hay được, Đỗ Long nói nhỏ:
- Đợi tối khi không có ai thì chị ra ngoài sớm chút, chúng ta còn chưa chơi đùa trong suối nước nóng đâu.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Nhất định là rất vui…chị đã bắt đầu chờ đợi rồi đây…A Long, cậu nghĩ Băng Thanh và Tiểu Quyên có cơ hội không?
Tiểu Quyên chính là thư ký của Lâm Nhã Hân tên Đồng Tiểu Quyên, tướng mạo, tính cách đều rất khá. Lâm Nhã Hân muốn tác hợp cô ta cho Thẩm Băng Thanh nên đặc biệt dẫn cô ta đến cùng.
Đỗ Long nói:
- Có thể có cũng có thể không, việc duyên phận này em cũng nói không chắc.
Lâm Nhã Hân ậm ừ một tiếng rồi lại trầm ngâm. Thời tiết như hôm nay vốn không thích hợp tắm suối nước nóng, tuy nhiên là ban đêm trong núi vẫn hơi lạnh cho nên nhiệt độ không quá nóng của suối nước nóng vẫn khá thích hợp. Mọi người ăn uống no nê xong thì nghỉ ngơi tại suối nước nóng nguyên thủy này, đến sau 8 giờ tối mới lục đục đứng dậy tiếp tục, theo đó bóng đêm cũng càng lúc càng chìm sâu, suối nước nóng lại trở nên vắng vẻ trở lại.
Đúng lúc này, một tiếng động vang lên, một nàng tiên cá nhảy xuống làn nước, không bao lâu sau thì Đỗ Long cũng đến rồi, hai người đuổi bắt nhau dưới nước. Kỹ năng bơi của Lâm Nhã Hân không tệ, Đỗ Long thì càng không cần nói nữa, không bao lâu Lâm Nhã Hân đã bị hắn đuổi kịp, không chút do dự mà với lấy dây thừng quấn quanh người cô…
Vào lúc hai người chỉ biết chơi đùa vui vẻ mà không chú ý đến xung quanh, thì tại một góc u ám nhất trong suối nước nóng, có một đôi mắt sáng ngời đang chăm chú nhìn bọn họ…