Tống Tư Nhạn hỏi.
Đỗ Long nhún vai, nói:
- Xem không chuẩn chính là xem không chuẩn, đây là ngôn ngữ trong nghề, không hiểu thì cô học chút đi.
Tống Tư Nhạn nhíu mày, Thẩm Băng Thanh thấp giọng nói bên tai cô:
- Xem không chuẩn nghĩa là không được, trước mặt chủ cửa hàng không thể nói đó là đồ giả được, đây là luật.
Tống Tư Nhạn ồ lên một tiếng, quay đầu nói với chủ cửa hàng:
- Khối nguyên liệu thô này chúng tôi xem không chuẩn, ông có khối nguyên liệu thô nào có thể xem chuẩn một chút không?
Nghe được lời Tống Tư Nhạn ...Đỗ Long xoay người rời đi. Hắn sớm đã nhìn quét một lần quầy hàng bán nguyên liệu thô, không có bất kì phát hiện nào. Thừa dịp trước khi ông chủ bị Tống Tư Nhạn dày vò đến phát hỏa thì cách xa cô ấy một chút thì tốt hơn.
Trần Tử Giang cũng dẫn theo vài người đi chọn ở các quầy hàng. Trong đó có hai gã là bậc thầy về cược thạch, mặc dù không nổi danh bằng Du Tinh Thần, tuy nhiên nếu được Trần Thị coi trọng thì cũng được xếp vào hàng cao thủ. Hôm nay xuất hiện cùng chủ mới, bên cạnh còn có hai cao thủ cược thạch nên bọn họ khá cẩn thận.
- Tiểu Chu, anh đến xem khối nguyên liệu thô này thế nào?
Vương Hằng Sinh quay đầu nói với Đỗ Long
.
Đỗ Long đi tới, nhận lấy khối nguyên liệu thô trong tay Vương Hằng Sinh nhìn nhìn. Đây là khối nguyên liệu da cát vàng, lau một lượt đều là màu xanh, xem ra đây là một khối nguyên liệu không tồi.
Sau khi nhìn Đỗ Long cười nói:
- Vương lão nhìn trúng khối nguyên liệu này rồi sao? Ông chủ ra giá bao nhiêu?
Vương Hằng Sinh cười nói:
- Còn chưa xem chuẩn mà, vì thế anh xem giúp tôi một chút.
Hai cao thủ đổ thạch Trần thị cùng nhau đi đến, Đỗ Long cười nói:
- Tôi cảm thấy...khối nguyên liệu này mài đi có màu xanh da trời, xem ra không tệ đâu, có thể cược nhỏ một lần đấy.
Vương Hằng Sinh cười nói:
- Chủ cửa hàng ra giá năm nghìn Euro, đây có được tính là cược nhỏ không? Nếu như anh gật đầu tôi sẽ mua luôn.
Đỗ Long lắc đầu, một cao thủ cược thạch nói:
- Vương lão, tôi thấy không ổn lắm...ở đây xuất hiện nguyên liệu thô càng tốt càng không thể tùy tiện mua. Nói không chừng có thể là dùng cách gì đó mới để làm giả. Nếu thực sự là đồ tốt mà ngày nào cũng bày ở đây thì sao đến lượt chúng ta mua chứ.
Sau khi cao thủ cược thạch khác nhìn khối nguyên liệu thô kia cũng cho rằng dùng năm nghìn Euro để cược thì cũng hơi lớn. Nếu là năm trăm Euro thì mua về cẩn thận nghiên cứu cũng được.
Lúc này Đỗ Long vẫn không nói gì, Vương Hằng Sinh mỉm cười nhìn hắn, hình như có chút chờ mong. Lúc này Tống Tư Nhạn và Thẩm Băng Thanh cũng bu lại, Đỗ Long đưa khối nguyên liệu thô cho Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Tôi lắc đầu là hy vọng Vương lão sẽ trả giá, chứ không phải nói thứ này không thể cược. Năm nghìn Euro không nhiều không ít, phần thắng vẫn rất lớn đấy, nếu Vương lão không cần thì hãy để tôi mua đi.
Vương Hằng Sinh cười giống như hồ ly, anh ta nói:
- Khối nguyên liệu này tôi xem trúng rồi, ông chủ, tôi muốn mua khối nguyên liệu này, ông có đá mài không? Tôi muốn mài một chút.
Vương Hằng Sinh đưa mấy tờ tiền mặt cho chủ cửa hàng, tờ 100 Euro nhìn khá giống với tờ 500 Euro, mọi người đều có chút kinh ngạc, Vương Hằng Sinh cười nói:
- Ông chủ ra giá 500, tôi cố ý nói nhiều hơn một chút, 500 Euro thì có thể thử một lần, Thẩm nha đầu, đến mài giúp tôi đi, mượn vận vay của cô một chút, xem có thể mài ra cái gì!
Ông chủ mang tuyến bản với đá mài đến, Thẩm Băng Thanh cầm đá mài không biết nên bắt đầu mài từ đâu, Đỗ Long chỉ trên nguyên liệu thô nói:
- Mài từ đây, mài khoảng 3 đến 4 minimet sẽ thấy bụi nước hiện ra.
Thẩm Băng Thanh lau ở chỗ mà Đỗ Long chỉ, bề ngoài tảng đá dần được mài đi. Vương Hằng Sinh vội vàng hô ngừng, sau khi dùng nước rửa thì thấy chỗ mài đi có màu trắng nhạt, bên trong lộ ra một ít màu xanh.
- Lãi rồi! Lãi to rồi!
Ông chủ dùng tiếng Trung không được rõ ràng khoa trương kêu lên một tiếng, nhất thời thu hút rất nhiều người đến xem. Có người nhận ra Thẩm Băng Thanh thì hét lớn:
- Ngọc Quan Âm! Đó là Ngọc Quan Âm
Nghe được tên Ngọc Quan Âm thì càng nhiều người xông tới. Nhiều người là vì hình dáng của Ngọc Quan Âm, cũng có không ít người là vì muốn tiếp cận Ngọc Quan Âm, hy vọng có thể hưởng một chút vận may.
Tống Tư Nhạn nhìn thấy tình cảm mãnh liệt của những người bên cạnh thì kinh ngạc nói bên tai Thẩm Băng Thanh:
- Oa, không thể tượng tượng được anh lại nổi tiếng như vậy...
Thẩm Băng Thanh lạnh nhạt nói:
- Cô muốn nổi tiếng cũng rất đơn giản. Nhờ Đỗ Long chỉ điểm cho cô một chút, khi chào bán công khai giải mấy khối nguyên liệu tốt, cô không nổi tiếng cũng khó.
Tống Tư Nhạn bĩu môi, nói:
- Hừ, tôi không cần hắn giúp. Tôi muốn tự mình chọn được một khối đá tốt, sau đó giải được Đế Vương lục, ha ha...
Tống Tư Nhạn bắt đầu mơ tưởng, Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nhìn cô. Tục ngữ nói bác sĩ không tự chữa được của mình, phải chăng nha đầu này cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lý?
Vương Hằng Sinh cuối cùng lau khối nguyên liệu kia ra mấy mảng xanh lục nữa. Khối nguyên liệu đó có màu xanh da trời, bên trong có thể giải ra nguyên liệu tốt to bằng nắm tay. Bên cạnh có không ít người ra giá. Cuối cùng Vương Hằng Sinh bán khối nguyên liệu đó với giá ba mươi lăm ngàn Euro. Vừa truyền tay mà giá tăng 70 lần, những người tận mắt chứng kiến hai mắt đều sáng lên, hận rằng người may mắn kia không phải là mình.
Đỗ Long tỏa sáng khiến hai cao thủ cược thạch Trần Thị mờ nhạt. Trần Tử Giang lại hết sức hài lòng biểu hiện của Chu Dịch Thăng. Cao thủ mà hắn cần chính là người có thể biến đá thành vàng như này, Chu Dịch Thăng chính là người như thế.
- Chu tiên sinh, anh giúp tôi chọn một khối nguyên liệu đi, một khối thôi !
Tống Tư Nhạn sau khi thấy sự lợi hại của Đỗ Long khi nung đá thành vàng thì thái độ đối với hắn có chút thay đổi. Tự mình chọn nhiều lần không được, cuối cùng cũng khiêm tốn thỉnh giáo.
Đỗ Long cười cười nói:
- Ngọc Quan Âm ở bên cạnh cô, cô còn hỏi tôi làm gì? Băng Thanh, cô chọn giúp cô ấy một viên đi.
Thẩm Băng Thanh nhíu mày, anh ta không biết cược thạch, tuy nhiên hai người lại phố hợp ăn ý. Ánh mắt Đỗ Long đảo qua đảo lại cửa hàng cược thạch trước mặt, hơi dừng lại một chút. Thẩm Băng Thanh liền chú ý, ánh mắt anh ta đảo qua cửa hàng cược thạch, đến chỗ mà ánh mắt Đỗ Long hướng tới cầm lên một khối nguyên liệu thô. Liếc mắt qua thì thấy Đỗ Long hướng mắt về khối đá bên trái. Thẩm Băng Thanh liền bỏ khối đá kia xuống và chọn khối khác. Lần này Đỗ Long không có hướng dẫn nào nữa.
Thẩm Băng Thanh đem khối nguyên liệu trong tay lật qua lật lại một hồi, nói:
- Chọn khối này đi, ông chủ, khối này bao nhiêu tiền?
Những người kinh doanh đá thô ở Myanmar đều hiểu một chút tiếng Trung. Ông chủ thấy người nổi tiếng Ngọc Quan Âm ghé thăm cửa hàng nhỏ của mình thì mừng rỡ không ngậm nổi miệng, nói:
- Nếu người khác mua thì tôi sẽ lấy 100 Euro, còn Ngọc Quan Âm thì chỉ cần 50 Euro, nếu trực tiếp giải thạch ở đây thì tôi sẽ không lấy tiền!
- Giải ở đây đi! Miễn phí thì hãy mài mấy viên đi.
Tống Tư Nhạn nói, Thẩm Băng Thanh mời ông chủ mang đá mài lại, trước tiên anh ta mài đã.
Đỗ Long đi tới, nói là muốn nhìn một cái, ngón tay lơ đãng vẽ một vòng trên tảng đá, Thẩm Băng Thanh lập tức hiểu ý.