Cô gái trong lầu trúc nói vọng ra rồi đóng cửa sổ lại. Một lát sau hai cô gái mở đèn pin đi xuống, thấp giọng nói:
- Đừng đánh thức ba mẹ tôi, sang chỗ khác nói đi.
Đi được một khoảng, Chu Chí Viễn liếc nhìn chăm chú hai cô gái đi phía trước, phát hiện ra bộ dạng của các cô cũng không tệ lắm, con gái ở nông thôn cũng tươi ngon mọng nước lắm đấy chứ, quả nhiên trông ngây thơ hơn các cô gái ở thành thị nhiều. Tuy nhiên cái cô chị gái cao ráo Ngọc Yến Kiều vừa mới mở miệng liền phá hủy ngay hình tượng của cô, chỉ thấy cô đĩnh đạc hỏi:
- Mấy người còn muốn thế nào nữa? Chuyện xảy ra thế nào không phải cũng đã nói rõ rồi sao? Muốn chúng tôi làm chứng không phải là không thể, tuy nhiên... các người phải đưa ra một chút thành ý mới được.
Chu Chí Viễn hừ một tiếng nói:
- Hai chị em các cô bị người sai khiến hãm hại tôi, hiện tại rõ ràng rồi mà còn dám to mồm đòi ưu đãi?
Cô em gái Ngọc Tước Kiều nói:
- Sếp Chu, ông không thể nói như vậy nha, nhận tiền của người thay người trừ họa, việc này có gì không đúng chứ? Chỉ cần anh chào giá cao hơn, chúng tôi có thể sẽ giúp anh giải thích rõ ràng với cô Tô kia, bằng không... Chỉ cần hiện tại chúng tôi há mồm quát to một tiếng lưu manh... Mấy người nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?
Em gái quả thực còn khó chơi hơn cô chị, Chu Chí Viễn chịu đựng không vui trong lòng, nói:
- Xem như mấy cô giỏi, chỉ cần bọn cô có thể nói rõ chân tướng trước mặt cô Tô nói rõ chân tướng, chứng minh là Chu Dịch Thăng bảo các cô hãm hại tôi, tôi liền cho mỗi người 10000 tệ. Nếu các cô lo lắng không còn cách nào khác để sống yên ổn trong thôn, tôi có thể an bài bọn cô đến công ty của tôi làm việc, tiền lương không ít hơn 3000! Các cô cảm thấy sao?
Hai chị em cực kỳ nhanh chóng dùng tiếng dân tộc Thái trao đổi một lúc, sau đó cô chị cả Ngọc Yến Kiều nói:
- Chỉ có 1 000 thì còn mua không nổi cái túi LV, vả lại ở thành phố lớn tiền lương 5000 còn tính như là thu nhập thấp nữa là. Tập đoàn Tinh Hải lại là một công ty lớn, không nghĩ tới sếp Chu lại nhỏ mọn như vậy...
Không phải Chu Chí Viễn keo kiệt, mà là hai cô gái này quá tham lam, Chu Chí Viễn căm tức trong lòng, đồng thời sinh ra cảnh giác, anh ta nói:
- Vậy các cô muốn bao nhiêu đây?
Cô em gái mềm giọng thánh thót nói:
- Mỗi người 50000, vào làm ở công ty thì phải cho chúng tôi công việc tương đối nhẹ nhàng, lương nhân viên ít nhất phải trên 6000, dự chi hai năm tiền lương thêm phí an gia tổng cộng mỗi người 150000! Chỉ một giá thôi, trả thù lao xong chúng tôi lập tức đi tìm cô Tô để chứng minh trong sạch của anh, nếu không thì không bàn nữa.
- Các cô cũng thật quá quắt!
Triệu Khánh bực tức nói.
Chu Chí Viễn cười ha hả, nói:
- Tôi còn tưởng các cô muốn bao nhiêu mới đủ đây, không phải là mỗi người chỉ cần 150000 thôi sao? Các cô muốn chi phiếu hay tiền mặt? Tôi có thể đưa các cô một nửa trước, chờ bọn cô chứng minh trong sạch của tôi với cô Tô, một nửa còn lại lập tức sẽ thanh toán!
Hai cô gái thương lượng một chút, đồng ý với an bài của Chu Chí Viễn, lại còn uy hiếp nói:
- Được, chúng tôi có thể lập tức đi tìm cô Tô nói rõ, mấy người nếu không đem số tiền còn lại cho chúng tôi, hừ, đến lúc đó đừng trách chị em tôi dùng biện pháp lợi hại hơn để đối phó với mấy người, chúng tôi nói được là làm được đấy!
Chu Chí Viễn nói:
- Số tiền 300 000 tôi còn không để vào mắt nữa là. Các cô chỉ cần nghe lời, về sau sẽ càng có nhiều ưu đãi hơn nữa. Hiện giờ cô Tô đã sớm nghỉ ngơi, hai cô trước sáu giờ sáng mai phải có mặt ở chỗ này, tôi sẽ dẫn các cô đi tìm cô Tô làm sáng tỏ việc này, hiện tại cho tôi tài khoản ngân hàng để chuyển tiền đi!
Đợi hai chị em thỏa mãn về nhà nghỉ ngơi, Chu Chí Viễn đắc ý lấy điện thoại di động ra, tắt công cụ ghi âm đi, sau đó mở ra phần đã ghi âm, cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai bên đều đã được ghi lại rõ ràng.
Sau khi nghe xong cuộc ghi âm, Chu Chí Viễn đắc ý nói:
- Có thứ này sẽ không sợ bọn họ đổi ý rồi. Sáng mai tôi cũng muốn xem Chu Dịch Thăng sẽ giải thích kiểu gì đây.
Triệu Khánh tâng bốc nói:
- Chủ tịch quả nhiên quá cao siêu, Chu Dịch Thăng lần này sẽ phải lộ đuôi ra rồi.
Chu Chí Viễn đắc ý nói:
- Về ngủ đi, 5 giờ 30 sáng mai nhớ đánh thức tôi. Tô Linh Vân thích tập thể dục buổi sáng, đến lúc đó tôi sẽ tìm cô ấy giải oan. Còn hai cậu canh ở chỗ này, đừng để cho người khác tiếp xúc với bọn họ, cũng đừng để cho bọn họ chạy trốn đấy!
Chu Chí Viễn đắc ý rời đi, để hai vệ sĩ ảo não ở lại chỗ cũ. Đêm dài vắng lặng, bọn họ cũng không có phát hiện có một người lặng lẽ ẩn trốn trong rừng trúc. Người nọ vẫn đang giám thị Chu Chí Viễn, đều nghe rõ ràng những lời đối thoại vừa rồi, y thật cẩn thận rời khỏi chỗ nấp rồi vội vàng gọi điện cho Đỗ Long.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người bắt máy, y vội nói:
- Đồn trưởng Đỗ, tình huống không ổn rồi, Chu Chí Viễn rất giảo hoạt ..., anh ta chỉ giả say thôi, vừa rồi anh ta tự mình tìm hai chị em kia để nói chuyện rồi còn thu âm lại nữa, lần này chắc lộ mất thôi!
Lúc này Đỗ Long đang hưởng thụ thân thể khỏe đẹp của quý bà ủy viên chính trị Lý Thụy Hân tôn quý. Sau một thời gian bị xung kích cường độ cao, Lý Thụy Hân cũng đã không chịu nổi nữa, hiện tại đang xụi lơ như vũng bùn, mặc cho Đỗ Long rong đuổi trên người. Nghe xong Đao Cương Hãn nói, Đỗ Long không thèm để ý chút nào cả, nói:
- Tôi đã biết, cũng không có việc gì lớn đâu. Tôi sẽ tìm người xử lý đoạn ghi âm kia, cậu gọi hai chị em chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó phải nhờ các cô ấy giúp một chút…
Đao Cương Hãn hàn huyên với Đỗ Long vài câu liền hưng phấn chạy ngay đi làm việc, còn Đỗ Long thì vẫn tiếp tục cố gắng cày cấy đưa Lý Thụy Trân lên một cái đỉnh cao kịch liệt khác...
Đêm đã khuya, thôn Nhị Lang một mảnh yên bình, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chó sủa cũng không quấy rầy đến những người khách nghỉ ngơi. Một bóng người lặng lẽ không tiếng động tiếp cận dần đến tòa lầu trúc của Chu Chí Viễn, y thông thạo mở ra cửa phòng tầng hai, tiến vào phòng ngủ của Chu Chí Viễn, chỉ thấy hắn ta cởi sạch chỉ còn cái quần đùi, đang ngủ say trên giường, điện thoại di động của lão để trên tủ đầu giường.
Bóng đen lén thò tay luồng xuống màn, ngón trỏ và ngón giữa chậm rãi đặt lên động mạch chủ ở trên cổ Chu Chí Viễn. Chu Chí Viễn không có một phản ứng gì cả, chỉ có tiếng ngáy đột nhiên ngừng lại, đây là biểu hiện lâm vào hôn mê. Bóng đen rút tay về, nhanh chóng mở điện thoại di động của y ra, xóa sạch dữ liệu trong thẻ nhớ, sau đó chỉnh sửa hết thảy y như cũ rồi lén lút biến mất trong bóng đêm.
- Anh giai ~ Anh thiệt cường tráng quá đi …
Một mỹ nữ mặc trang phục dân tộc Thái ôm cánh tay tên vệ sĩ của Chu Chí Viễn õng ẹo nói. Tại cánh rừng cạnh nhà của Ngọc Yến Kiều có một đống lửa đang cháy, ở đó có hai cô gái xinh xắn đang ngồi đó uống rượu và nói chuyện phiếm với hai tên vệ sĩ xui xẻo nọ.
Đêm vừa dài đằng đẳng lại vừa buồn tẻ, hai tên vệ sĩ không có lý do gì cự tuyệt mỹ nữ tiếp cận, nếu không lo lắng đến việc bị Chu Chí Viễn trách móc nặng nề thậm chí bị buộc cuốn gói đi, bọn họ sớm ôm hai cô em xinh đẹp này đến cái hồ Hồn Thiên trong rừng trúc mà làm những việc có ý nghĩa khác rồi. Bọn họ rất là nghiêm túc trong công việc đó, tuy rằng đang ôm gái đùa giỡn nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng đảo qua toàn nhà trước mặt
Đáng tiếc giám thị tiêu chuẩn như vầy đối với một vài người có cũng như không. Bóng đen mới từ chỗ Chu Chí Viễn đi ra lặng lẽ ẩn vào lầu trúc, ước chừng nửa giờ sau mới rời khỏi, sau khi y rời khỏi không lâu, phía sau rừng trúc đột nhiên truyền đến tiếng chim hót. Sau khi ba tiếng kêu ấy vang lên, hai cô gái đang cùng mấy tên vệ sĩ cười đùa bỗng nhiên ngáp một cái rồi nói:
- Mặt trời sắp mọc rồi, các anh cứ từ từ ngồi canh ở đây nhé, chúng em phải về rồi.
Hai tên vệ sĩ trơ mắt nhìn món ngon đưa đến tận miệng bỗng nhiên bay mất, bọn họ không khỏi ảo não, có khổ nói không nên lời. Đây là số mệnh mà, hầu hạ một ông chủ mặc kệ sự sống chết của cấp dưới thì bọn họ nhất định phải nếm nhiều khổ sở rồi.