- Trong đội ngũ cảnh sát chúng tôi có vài con sâu làm rầu nồi canh, hại mọi người chịu khổ rồi. Tôi xin thay mặt Đảng và Chính phủ gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới các anh! Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra tới cùng, tuyệt đối không buông tha bất kỳ tên tội phạm nào! Các anh hãy ra ngoài nghỉ ngơi một chút trước, ăn cơm xong tôi lại nói chuyện với từng người các anh.
Đám thợ mỏ này thấy Tần Quân Uy và cảnh sát lúc trước không giống nhau, vì thế buông lỏng một chút, cùng y nói chuyện. Mọi người năm mồm mười miệng tố khổ với lãnh đạo, lời nói cũng có chút lộn xộn. Đỗ Long nghe một lúc, cảm thấy những công nhân này biết rất ít, liền không có hứng thú. Ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía, vừa đúng lúc nhìn thấy Âu Tài Minh gọi điện thoại xong, sau đó thần sắc y có chút bất an gọi hai cảnh sát nhân dân tới, ghé tai dặn dò mấy câu. Lúc mà hai cảnh sát nhân dân kia gật đầu định quay người rời đi, Đỗ Long đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người.
Đỗ Long hỏi:
- Trưởng phòng Âu, có phải là có tin tức của tên Hạ Hồng Quân kia rồi?
Trên vai Đỗ Long tuy chỉ có một ngôi sao, nhưng Âu Tài Minh cũng không dám coi thường hắn. Đang trong lúc Âu Tài Minh ấp a ấp úng không biết giải thích như thế nào, Đỗ Long cất giọng nói:
- Cục trưởng Tần, Trưởng phòng Âu có tin tức của Hạ Hồng Quân rồi.
- Hả?
Tần Quân Uy đi ra, hướng về phía Âu Tài Minh hỏi:
- Hạ Hồng Quân y ở đâu?
Âu Tài Minh cắn răng một cái, cúi đầu đáp:
- Y...cùng với hai viên cảnh sát áp giải y đều mất tích rồi. Tôi nghi ngờ...
Tần Quân Uy cả giận nói:
- Nghi ngờ cái gì? Mau phái người đi tìm đi! Cái chức Trưởng phòng của anh là thế nào làm đấy!
Âu Tài Minh oán hận lén nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Tôi đang muốn phái người đi tìm.
Đỗ Long cười nói:
- Hai người chỉ sợ không đủ, hay là để cho tôi đi theo xem tình hình như thế nào?
Tần Quân Uy bắt đầu do dự, Đỗ Long chính là cháu của chủ tịch thành phố Mã. Nếu như lúc theo mình mà xảy ra chuyện......
Đỗ Long dường như nhìn ra lo ngại của Tần Quân Uy, Đỗ Long cười nói:
- Phó Cục trưởng Tần ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức không ra tay, nếu không đem ai đánh tàn phế thì phiền toái rồi.
Tần Quân Uy chợt nhớ đến kỷ lục huy hoàng của tiểu tử trước mắt này, không đến một tuần hắn đánh nhau không biết bao nhiêu trận! Lần cuối cùng một mình nó đánh ngã bảy, tám bảo vệ. Sau chuyện này điều ngạc nhiên là trên người những bảo vệ kia không tìm thấy một chút thương tích, khiến cho một vài người muốn mượn cơ hội này tìm Đỗ Long gây phiền phức phải nổi giận lôi đình.
Tần Quân Uy gật đầu nói:
- Được, cháu đi theo đi, chú ý an toàn. Âu Tài Minh, hai người kia của anh chết hay chưa chết cũng khó nói, nhưng súng của bọn họ chắc chắn bị Hạ Hồng Quân lấy đi rồi. Anh phái một đội đi cho tôi, mỗi người đều trang bị tốt đồ chống đạn, lại tìm hai người bắn súng chuẩn mang theo súng ngắm. Đương nhiên, tôi không phải để cho các anh giết y. Tôi muốn người sống, người nhiều đối phó với người ít, hai cây súng trường đối phó với súng lục, nếu còn chơi không được người ta và không bắt được về, các anh từ trên xuống dưới đều chuẩn bị tốt thư từ chức cho tôi! Còn không mau cút đi, nhìn thấy các người liền tức giận!
Tần Quân Uy là xuất thân làm lính, thường xuyên đem người cấp dưới làm binh lính trong tay y để mắng. Âu Tài Minh rất rõ điểm này, cho nên y sau khị bị mắng cũng không dám ho he một tiếng, gọi hai sĩ quan cảnh sát kia đi tìm người, nhận đồ trang bị. Đỗ Long tự nhiên đi theo đám người bọn họ. Âu Tài Minh lại ngoan ngoãn quay về bên cạnh Tần Quân Uy, yên lặng chờ mệnh lệnh kế tiếp của lãnh đạo.
Hai gã cảnh sát kia trong đó có một đội trưởng là một vạch một sao (thiếu úy), y gọi điện thoại triệu tập thủ hạ của y, sau đó tự mình đi nhận đồ trang bị. Đỗ Long không nhanh không chậm đi theo y, sau khi nhận đồ trang bị, thủ hạ của y cũng lái xe tới rồi. Một chiếc xe nhỏ hai chiếc xe bán tải, mọi người nghe nói là đi bắt một người, đều cảm thấy có phần long trọng quá mức, nhìn Đỗ Long cũng có chút tò mò.
- Tôi là Đinh Mãnh Hồng, đội trưởng trung đội 1 cảnh sát có vũ trang huyện Võ Khê, bọn họ đều là thủ hạ của tôi. Vị này là Đỗ Long, cấp trên phái tới theo chúng ta cùng đi bắt một tội phạm bỏ trốn.
Đinh Mãnh Hồng giới thiệu hai bên một chút, sau đó đem nội dung chính của nhiệm vụ nói ra:
- Mục tiêu là một quân nhân xuất ngũ, hẳn là có kinh nghiệm thực chiến. Y trốn thoát trong quá trình bị áp giải đến trại tạm giam, Chu Hòa Sinh, Hồ Hiểu Đông phụ trách áp giải tung tích không rõ. Mục tiêu bây giờ trên người có lẽ có hai khẩu súng và bốn băng đạn, bắn súng khá chuẩn, cấp trên chỉ thị chúng ta dùng súng trường chế ngự súng lục. Nhất định phải bắt sống, các cậu đều nghe rõ cả chưa?
- Nghe rõ!
Đám cảnh sát có vũ trang cùng kêu lên đáp.
Đinh Mãnh Hồng nói:
- Vậy tốt, mặc đồ trang bị vào, chuẩn bị lên xe, không được bỏ qua bất kỳ dấu vết khả nghi nào ven đường. Đối phương có khả năng xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào! Bởi vậy cho đến trước khi bắt được mục tiêu, mọi người đều phải hết sức cẩn thận!
Mọi người đều mặc áo chống đạn đội nón an toàn, sau đó om xòm kêu lên xe. Đinh Mãnh Hồng cảm thấy đám người này quả thực làm mất mặt mình. Y nói với Đỗ Long:
- Sĩ quan cảnh sát Đỗ, anh hãy theo sát tôi, chú ý an toàn, chúng ta ngồi xe con.
Ba chiếc xe cảnh sát trước sau nhanh chóng rời khỏi phòng Công an, chạy về phía trại tạm giam nằm ở vùng ngoại ô nào đó. Xe cảnh sát vừa mới ra khỏi thành, sắc trời đột nhiên u ám, không thể không bật đèn xe.
Đinh Mãnh Hồng thở dài, lo lắng nói:
- Ở trong núi tối rất nhanh, mục tiêu nếu như đã trải qua huấn luyện sinh tồn dã ngoại, tối nay muốn bắt được y thì khó rồi.
Đỗ Long mười phần tin tưởng nói:
- Nhất định có thể bắt được, tôi rất có lòng tin đối với đội trưởng Đinh.
Đinh Mãnh Hồng ngầm cười khổ, theo y xem Đỗ Long chính là một công tử thiếu gia đi xuống dưới để mạ vàng, sau đó đi khắp nơi ra vẻ lợi hại. Hắn còn không bỏ kính râm xuống, hắn ra vẻ đến mức này Đinh Mãnh Hồng vẫn là lần đầu tiên gặp.
- Hút điếu thuốc nhé.
Đỗ Long từ trong túi lấy ra một bao thuốc, ném cho Đinh Mãnh Hồng. Điều này lại khiến cho Đinh Mãnh Hồng có chút bất ngờ. Hồng Tháp Sơn 15o kinh điển mười lăm tệ một hộp tuy không tính là thuốc đặc biệt tốt, nhưng đối với cảnh sát ở cái huyện nghèo đói xa xôi Võ Khê này mà nói cũng không tệ rồi. Trừ phi có người tặng quà, nếu không bản thân bọn họ bình thường đều là hút Hồng Hà năm đến mười tệ.
Đinh Mãnh Hồng không khách khí, tự mình bóc ra cầm một điếu, sau đó đưa cho Đỗ Long một điếu. Đỗ Long xua xua tay nói mình không hút, Đinh Mãnh Hồng liền đem thuốc nhét cho hai người phía trước.
Sau khi đốt thuốc sự nặng nề ở trong xe liền bị đánh vỡ, bầu không khí quả nhiên tốt lên rất nhiều. Mọi người nuốt khói nhả sương, một mặt nói chuyện, một mặt mọi người bắt đầu cảm thấy khá hứng thú đối với Đỗ Long. Đỗ Long cũng không giấu bọn họ, nói cha của mình cũng là cảnh sát, nghe nói ông nội cũng là cảnh sát, tính là cảnh sát thế gia đi. Còn về quan hệ với chủ tịch thành phố Mã, vậy phải bắt đầu từ chuyện ngẫu nhiên cứu được bố của chủ tịch thành phố Mã.
Sự thẳng thắn của Đỗ Long khiến mọi người đối với hắn càng thân thiết hơn. Giữa cảnh sát và cảnh sát vẫn còn có rất nhiều tiếng nói chung, huống chi Đỗ Long còn xuất thân từ cảnh sát thế gia. Mọi người ngưỡng mộ hắn vận số tốt, đồng thời lại bảo lưu ý kiến đối với việc hắn nói một mình hắn tay không đánh ngã bốn tên côn đồ cầm dao, mọi người đều cho rằng Đỗ Long đang khoác loác.
Là cảnh sát đều thích khoác loác, thế là mọi người từng người từng người một bắt đầu chém gió, cái gì là một người đánh ngã một con trâu, hoặc là trong Giải thi đấu cảnh sát toàn tỉnh ở hạng mục gì giành được hạng mấy, hoặc là các thể loại như một người một ngày bắt được bao nhiêu tên trộm.