Triệu Ngọc Hoa thấy trong đống phế liệu mà tự tay mình vứt đi cũng có thể cắt ra được bảo bối, lúc này gã mới thực xự tâm phục khẩu phục, mọi người xung quanh cũng nhìn như say mê, không ngừng tán thưởng.
Thẩm Băng Thanh trở thành tiêu điểm của hàng nghìn người. Trong mắt của phần lớn người đổ thạch, dung mạo xinh đẹp của cô không phải là điều quan trọng nhất, mà nhãn lực cứ cắt là tăng giá của cô, hoặc có thể nói là vận may mà cô có được khiến bọn họ ao ước mãi không thôi.
- Thẩm tiểu thư, cô có thể giúp tôi xem thử khối nguyên liệu thô này không?
Bên cạnh có người lớn tiếng la lên, kết quả được mọi người ủng hộ.
- Rất xin lỗi, tôi không giúp được các anh. Chị Lâm, xe buýt đến rồi, chúng ta trở về thôi.
Thẩm Băng Thanh đã cắt liền mấy khối đá, cũng đã rất mệt rồi. Cắt đá thật sự rất lao lực, một cô gái bình thường chắc chắn không có sức mạnh cơ bắp và sự chịu đựng lớn như vậy. Hơn thế lại nói đến việc khi cắt đá sẽ khiến toàn thân bám đầy bụi đá, Thẩm Băng Thanh đã cảm thấy toàn thân không thoải mái rồi.
Đám người Thẩm Băng Thanh cao giọng lên xe buýt, kết quả là chiếc xe buýt họ lên đá hết chỗ ngồi. Nếu không có quân nhân Myanmar giữ gìn trật tự thì chỉ sợ số người nhét vào còn phải nhiều gấp đôi nữa. Tất cả mọi người đều muốn lôi kéo làm quen với Thẩm Băng Thanh, bất luận là xin cô chỉ bảo chút về kỹ xảo xem nguyên liệu hay là để dính chút vận may của cô đều có.
Kết quả là Thẩm Băng Thanh đối với những người mượn cớ chạy tới làm quen này về căn bản khá hờ hững. Dưới sự bảo vệ của Đỗ Long và Lâm Nhã Hân, cô hầu như có thể nhắm mặt lại nghỉ ngơi suốt dọc đường trở về khách sạn.
Vừa trở về khách sạn, Thẩm Băng Thanh lập tức đi vào phòng tắm tắm rửa. Đỗ Long và Lâm Nhã Hân dùng laptop lên mạng kiểm tra tài khoản. Trong tài khoản đã hiện có hơn sáu mươi tư triệu năm trăm nghìn, đây chính là sự thật. Khấu trừ khoản tiền đã tiêu để mua về nguyên liệu thô không đến 500.000€, số tiền kiếm chênh lệch gần sáu mươi triệu.
- Sáu mươi triệu… kiếm tiền nhanh thật…
Niềm vui của Lâm Nhã Hân đã biến mất, cô dấn thân vào thương trường gần 10 năm, rất vất vả mới tích lũy được số của cải nhiều như vậy, trong khi đó Đỗ long chỉ cần dùng đến hai ngày. Loại tình cảnh điên cuồng này khiến cô nảy sinh sự sung bái gần như là mù quáng đối với đổ thạch.
Cũng may Đỗ Long còn rất tỉnh táo, hắn nói:
- Loại sự việc này nếu có thể chỉ nên làm một lần này thôi. Sau hội chợ này tôi tuyệt đối không tiếp tục chơi đổ thạch nữa, các người càng không được chơi đổ thạch.
Lâm Nhã Hân không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Đỗ Long nói:
- Lần đổ thạch này hoàn toàn là để mau chóng kiếm tiền làm đường cho xã Mãnh Tú. Số tiền này là tiền làm đường, đợi làm đường xong, số của cải cất giữ của xã Mãnh Tú chúng ta ăn mấy đời cũng không hết, vì sao chúng ta còn phải mạo hiểm đi đổ thạch làm gì? Lợi nhuận của việc đổ thạch cao như vậy, nếu như chúng ta có thể lại tiếp tục như hôm nay, thì không bao lâu sau chúng ta sẽ giống như ông Vương vậy, bên cạnh luôn có một đội hộ vệ đi theo.
Lâm Nhã Hân dưới sự khuyên nhủ của Đỗ Long đã tỉnh táo lại, cô nghĩ tới lời của Đỗ Long nói về mỏ phỉ thúy trên núi Lôi Minh kia, trong lòng liền bình tĩnh trở lại. Đổ thạch đâu có thoải mái như tự mình khai thác mỏ đâu, cái này tuyệt đối có lời chứ không lỗ, đây chính là kinh doanh một vốn bốn lời đấy nhé.
Rất nhanh Thẩm Băng Thanh đã tắm xong đi ra, anh ta đã tẩy sạch hoàn toàn lớp hóa trang trên mặt, mặc vào áo ba lỗ và quần đùi. Tuy nhiên, lông mi đã được trang điểm qua nên thoạt nhìn anh ta dường như vẫn bị nữ tính lấn át nam tính.
Thẩm Băng Thanh thoải mái dựa trên ghế sa lon, hỏi:
- Đỗ Long ngày mai sẽ phải bắt đầu cạnh tranh Ám Tiêu rồi, cậu đừng cố ý khiến tôi làm chấn động như hôm nay, phỏng chừng tất cả mọi người tham gia chào bán công khai đều nhận ra tôi mất, rốt cuộc trong bụng cậu định giở trò quỷ gì vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi là muốn dụ rắn ra khỏi hang. Ngày mai bất luận là chúng ta đi xem số hiệu nào, cũng sẽ có vô số người nhìn chằm chằm chúng ta. Ngày mai chúng ta phải chơi thật tốt, nhìn thấy khối đá nào không vừa mắt thì phải chộp lấy, ha ha…
Đỗ Long cười thực sự rất gian, Lâm Nhã Hân chợt nói:
- Cậu thật là để mà, lại định hãm hại ai vậy? Cậu định quấy rối cả hội chợ hay sao? Bản thân cậu không có ý định mua nguyên liệu thô sao?
Đỗ Long cười nói:
- Mục đích của việc khuấy cho nước đục chính là thừa nước đục thả câu mà. Cạnh tranh Ám Tiêu kịch liệt hơn nhiều so với Minh Tiêu, nếu không như vậy tôi làm sao có thể phân tán sự tập trung của mọi người để mua được rẻ chứ? Các người quên rồi sao? Chúng ta còn có hai trợ thủ chưa xuất hiện, tôi đã thông báo với họ hai mã số Ám Tiêu mà hai ngày qua tôi đã xem. Mấy ngày này, một mặt tôi và các người khuấy động toàn bộ hội chợ, một mặt phải ghi nhớ mã số để bọn họ đầu tư, như vậy mới có thể có đạt được lợi ích lớn nhất.
Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh cuối cùng cũng đã hiểu rõ kế hoạch của Đỗ Long, sau khi suy nghĩ một lát Thẩm Băng Thanh nói:
- Đỗ Long, cậu muốn khuấy đục nước thì cũng không cần cố ý chọc giận Triệu Ngọc Hoa, trừ phi cậu muốn hãm hại gã. Nhưng cuối cùng gã đột nhiên cũng có thay đổi, chỉ sợ là kế hoạch của cậu sẽ thất bại thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Cậu sai rồi. Chính bởi vì bộ dạng đó của gã mới chứng tỏ kế hoạch của tôi hoàn toàn thành công. Các người nhìn đi, ngày mai trong số những người chăm chú nhìn chúng ta nhất định sẽ có Triệu Ngọc Hoa, tôi dám bảo đảm chúng ta đầu tư vào cái gì thì gã cũng sẽ đầu tư cái đó, tôi muốn lần này gã phải mất cả chì lẫn chài!
Lâm Nhã Hân khẽ nhíu mày nói:
- A Long, mặc dù Triệu Ngọc Hoa là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng gã cũng không có chọc giận chúng ta, tại sao cậu lại phải cực khổ mưu hại gã như vậy chứ?
Thẩm Băng Thanh nghe vậy cũng thấy kỳ lạ nhìn về phía Đỗ Long. Anh ta cũng ghét Triệu Ngọc Hoa, nhưng cũng chưa từng nghĩ là vì sao, sau khi Lâm Nhã Hân nhắc tới đột nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Y không xứng đáng làm bạn trai của Tô Linh Vân, tôi chính là muốn cho gã ngã thật đau, rồi sau đó gã sẽ hoàn toàn bộc lộ bản chất thật của mình để tất cả mọi người có thể nhìn thấy tận mắt.
Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh nghe hắn nói vậy đều không nói gì, Đỗ Long nhìn bọn họ một cái rồi nói:
- Làm sao vậy? Lẽ nào các người cảm thấy tôi không đúng?
Lâm Nhã Hân nói:
- A Long, cậu đang ghen tỵ.
Đỗ Long ngẫm nghĩ mộ chút, đột nhiên cười nói:
- Không sai, đúng là tôi đang ghen tỵ, cái này thì làm sao? Các người không cảm thấy Tô Linh Vân cùng với Triệu Ngọc Hoa giống như hoa lài cắm trên bãi cứt trâu à?
Lâm Nhã Hân nói:
- A Long, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa? Tập đoàn Thiên Nguyên không phải là thứ mà chúng ta có thể chọc được. Loại tập đoàn lớn này trên thương nghiệp lẫn quan trường đều có thế lực rất lớn, bọn họ muốn bóp chết chúng ta cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Cho nên các người phải nghĩ cách kết giao với Tô Linh Vân. Có cô ấy chủ trì công đạo, cái tên Triệu Ngọc Hoa sẽ đánh không nổi con sóng nào đâu. Đồng thời chúng ta cần tăng cường thực lực của bản thân. Tập đoàn Thiên Nguyên là cái gì chứ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến Triệu Ngọc Hoa khi nhìn thấy tôi thì sẽ phải ngoan ngoãn tránh ra xa!
Lâm Nhã Hân cười khổ nói:
- Xem ra cậu đã quyết định chủ ý rồi. Nếu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể giúp đỡ cậu thôi.
Đỗ long cười nói:
- Đây mới đúng chứ. Tên Triệu Ngọc Hoa kia không phải người tốt, không cần phải khách khí với gã.
Khi Lâm Nhã Hân và Đỗ Long nói chuyện, Thẩm Băng Thanh không nói lời nào, song nhìn sắc mặt của anh ta dường như cũng không bằng lòng với việc Đỗ Long vì một người con gái mà đắc tội với tập đoàn Thiên Nguyên. Tuy nhiên, ý Đỗ Long đã quyết thì không ai có thể thay đổi, ít nhất thì trước mắt là không có. Cảm xúc của Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh không tốt lắm, vì thế sau khi ăn tối qua loa xong Lâm Nhã Hân liền quay trở về phòng đi ngủ.