Trên thực tế chỉ có Đỗ Long không biết gì cả, Thẩm Băng Thanh bọn họ lúc này đều bị gọi tới một nhà khách của tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh chỉ định, đang lần lượt hỏi cung. Đây là thu thập manh mối trước khi tiến hành điều tra Đỗ Long.
Buổi tối lúc Thẩm Băng Thanh trở về, Đỗ Long đang ở trong phòng chơi game:
- Về rồi à? Nếu đói hâm nóng thức ăn rồi tự ăn.
Đỗ Long quay đầu liếc nhìn nói, sau đó tiếp tục chém giết trong game.
Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng, cùng Thạch Siêu Vũ liếc nhìn nhau, cùng vào phòng của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh nói:
- Đỗ Long, có chuyện chúng tôi phải nói với cậu.
Đỗ Long quay đầu lại nói:
- Thì nói đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đỗ Long, đừng chơi nữa, nói chuyện chính đấy… Hôm nay chúng tôi bị Ủy ban Kỷ luật gọi đi…
Đỗ Long ngồi xuống xoay cái ghế 180 độ, Đỗ Long đối mặt với Thẩm Băng Thanh và Thanh Siêu Vũ cười nói:
- Ủy ban Kỷ luật điều tra tôi, cái này tôi đã biết từ lâu rồi. Các cậu do phải chịu ràng buộc không nên nói với tôi. Tôi rất vui, quả nhiên là anh em tốt của tôi!
Thẩm Băng Thanh mở trừng hai mắt, nói:
- Cậu biết lâu rồi? Vậy sao cậu không nói với chúng tôi?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi lại không sợ bọn họ điều tra, nếu nói cho các cậu biết trước bọn họ phát hiện ngược lại sẽ biến tốt thành xấu. Cho nên tôi dứt khoát không nói gì, để bọn họ điều tra được rồi.
Thẩm Băng Thanh kìm né cơn tức, nói:
- Nếu cậu nói trước một tiếng, ít nhất chúng tôi có chút tâm lý chuẩn bị, sẽ không cãi nhau với người của Ủy ban Kỷ luật vì cậu!
Đỗ Long đôi chân mày nhảy lên, nói:
- Cãi nhau? Cậu hay là cậu ta?
Thẩm Băng Thanh tức giận ừ một tiếng, Thạch Siêu Vũ nói:
- Là cậu ta, tôi tuy cũng rất tức giận, nhưng tôi không có phản ứng mạnh dám đập bàn với người của Ủy ban Kỷ luật…
Đỗ Long mỉm cười nhìn Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh lại tức giận đưa mắt nhìn sang một bên.
Đỗ Long cười nói:
- Băng Thanh, cậu sao phải khổ vậy chứ, cậu biết rõ bọn họ điều tra không được thứ gì mà.
Thẩm Băng Thanh nén giận, không nói gì, Thạch Siêu Vũ giải thích thay y:
- Cậu ta là bất bình cho cậu đấy.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, là tôi sai, nhưng cậu nổi giận đập bàn với bọn họ cũng không phải không có chỗ tốt gì. Bọn họ thấy người bạn gắn bó của tôi phản ứng kịch liệt như vậy, ấn tượng ban đầu tất nhiên sẽ có thay đổi…
Thẩm Băng Thanh cười lạnh nói:
- Cũng có khả năng vừa khéo tương phản, bọn họ sẽ cho rằng tôi đang liều mạng che dấu hành phi phạm tội cho cậu.
Đỗ Long ha ha cười nói:
- Tôi có hành vi phạm tội gì mà phải che dấu?...
Nói xong câu nói này, Đỗ Long thầm có chút chột dạ, không cần nói gì khác, chuyện hắn làm với Đường Lệ Phượng, không phải hành vi phạm tội thì là cái gì?
Đỗ Long dừng lại một chút, nói:
- Để bọn họ điều tra, đợi bọn họ điều tra rõ, tôi cũng phải thăng chức rồi.
- Nghĩ hay nhỉ..
Thẩm Băng Thanh nói:
- Nếu cậu đã biết chuyện này rồi, vậy chúng tôi cũng không còn gì để nói, tự cậu lo giải quyết cho tốt, tôi đi tắm trước.
Thạch Siêu Vũ cũng đi tắm, hai phòng tắm đúng lúc đều dùng đến. Đỗ Long tâm tình tốt lên rất nhiều, hắn ngâm nga hát rồi đi hâm thức ăn, đợi hai người tắm xong, cùng bọn họ ăn chút. Màn đêm buông xuống.
Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ:
- Tôi thật sự không có lo lắng gì, tham ô hối lộ? Có cần thiết không? Khoản mục của đồn công an xã Mãnh Tú rất rõ, hoàn toàn không sợ bọn họ điều tra. Lấy quyền mưu đồ riêng? Trưởng đồn công an nhỏ nhoi có thể mưu đồ riêng gì chứ? Tôi ngược lại mưu đồ riêng không ít cho người dân xã Mãnh Tú…
Thẩm Băng Thanh nói:
- Những cái này tôi cũng không lo lắng, duy nhất lo lắng là mấy chuyện nói cậu cậy thế hiếp người và bạo lực đánh người bị thương. Người tố cáo hoặc là người đương sự, hoặc từng chi tiết điều tra qua, cho nên thời gian, địa điểm, đánh ai đều viết rất rõ. Tôi sợ nếu Ủy ban Kỷ luật điều tra, những tên đáng đánh đó không có mấy ai sẽ nói giúp cậu.
Đỗ Long cười nói:
- Cái này có gì đáng lo lắng? Cậu quên rồi à? Lúc tôi vừa đến xã Mãnh Tú, trước khi đánh mấy tên đó tôi đều tính toán mà làm. Tôi là cảnh sát, tôi không muốn vì công việc mà bị người ta nắm trúng nhược điểm.
Thẩm Băng Thanh thầm suy nghĩ, y nhớ lại, nói:
- Cậu là nói số video đó?
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Số video đó tôi đều lưu trong máy tính của đồn công an xã Mãnh Tú, chỉ cần có người đi kiểm tra nhật ký làm việc của tôi một chút, căn bản không cần tôi biện bạch gì, tất cả đều rõ ràng.
Thẩm Băng Thanh trên mặt vui mừng, liền sau đó lại chau lại, nói:
- Vậy cậu càng nên sớm nói một chút với chúng tôi, tôi không cần ầm ĩ cãi một trận với người của Ủy ban Kỷ luật.
Đỗ Long cười nói:
- Như vậy cũng tốt, để bọn họ tự đi tìm, nếu các cậu nói ra, ngược lại giống như là tôi cố ý sắp xếp.
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Điều này cũng đúng… Đỗ Long, sao có lúc tôi cảm thấy hình như cậu có thể biết trước mọi chuyện. Lúc nửa năm trước cậu dự đoán được sẽ có người dùng những chuyện này viết văn phải không?
Thạch Siêu Vũ cũng liên tục gật đầu, ánh mắt cũng không chớp nhìn Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:
- Tôi làm sao lợi hại như vậy, chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi. Gia Cát một đời duy chỉ có cẩn thận, rất nhiều người cũng cho rằng ông ta có khả năng biết trước đấy thôi?
Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đành không hỏi tiếp. Bọn họ bị người của Ủy ban Kỷ luật hỏi nửa ngày, tinh thần cũng vô cùng mệt mỏi, vội vàng ăn cơm, liền tự trở về phòng minh nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Đỗ Long tiếp tục nghỉ ngơi, người của Ủy ban Kỷ luật vẫn không có đến tìm hắn. Đỗ Long ở nhà chơi game, lên mạng nói chuyện, hoặc vui đùa với Viễn Trình và Lâm Nhã Hân, cứ như vậy hết một ngày. Mãi tới sáng sớm ngày thứ ba, Lý Tùng Lâm gọi điện cho Đỗ Long, lúc này Đỗ Long mới đi đến cục Công an.
Đầu tiên Lý Tùng Lâm nói chuyện với Đỗ Long, nói với Đỗ Long đồng chí của Ủy ban Kỷ Luật muốn nói chuyện với hắn, bảo hắn cố gắng phối hợp điều tra, không được có cảm xúc gì. Sau đó Đỗ Long bị dẫn đến một phòng làm việc của cục Công an, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi sớm đã kính cẩn chờ đợi rất lâu.
Người trung niên nói:
- Tôi tên Tiết Lập Hoa, là tổ tưởng tiểu tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Cậu sớm đã biết ý đồ đến của chúng tôi rồi?
Đỗ Long trả lời:
- Nói sớm cũng không sớm, các ông muốn hỏi cái gì thì nói thẳng, tôi không có gì để giấu diếm.
Tiết Lập Hoa đưa cho Đỗ Long bao Nhuyễn Hồng Hà, cười nói:
- Đừng khẩn trương, cứ xem như là tùy ý trò chuyện, hút thuốc không?
Đỗ Long lắc đầu:
- Không cần, tôi rất ít hút thuốc.
Tiết Lập Hoa rút cho mình một điếu, sau khi thản nhiên nhả ra mấy ngụm khói, nói:
- Cũng khó trách, cậu bình thường hút ít nhất cũng là Ngọc Khê, loại rẻ tiền này khó lọt vào mắt… Hơn nữa… căn cứ theo chúng tôi điều tra, hình như cậu rất ít mua thuốc, đều là người khác tặng?
Đối phương rõ ràng đã đi sâu điều tra mình qua rồi, tuy nhiên tình hình bọn họ nắm được vẫn là quá ít. Đỗ Long thấy đối phương định bắt đầu hỏi từ chuyện hút thuốc, hắn không kìm được nhếch miệng mỉm cười…