Động tác của hắn khiến thuốc phát huy tác dụng, Âu Dương Đình thoải mái chạy trốn ra ngoài phòng khách. Đỗ Long đứng vịn vào khung cửa, thấy Phó Hồng Tuyết ở trên ghế sa lon bên ngoài, hắn cả giận nói: - Cô làm gì với tiểu Tuyết rồi?
Âu Dương Đình cười lạnh nói: - Không ngờ anh vẫn thật quan tâm tới cô ấy, yên tâm, cô ấy làm vướng chân vướng tay nên tôi đành gây mê cho cô ấy.
Đỗ Long bớt lo lắng hơn, âm thầm cắn đầu lưỡi một cái, mượn đau đớn nhắc nhở tinh thần một chút. Hắn nhào về phía Âu Dương Đình, kết quả lại lao đầu ngã xuống đất, cả người mềm nhũn không có chút sức lực, thần trí cũng nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, hắn mơ hồ nghe thấy Âu Dương Đình nói: - Con lợn này quả là cường tráng, đến voi có khi đã ngã xuống từ lâu rồi, vậy mà hắn còn giãy giụa được lâu như vậy
Không biết qua bao lâu Đỗ Long dần có chút cảm giác, trước mắt tối đen, không nhìn rõ gì cả. Cơ thể hắn vẫn mềm nhũn, muốn động đậy ngón tay một chút cũng khó, hắn cảm thấy cơ thể mình đang đung đưa, một hồi lâu sau hắn mới ý thức được chắc là mình đang ở trên xe, có lẽ hắn đang nằm ở thùng xe
Đỗ Long cố gắng đẩy nội lực, cảm giác nhũn người dần dần biến mất, nhưng muốn khôi phục như thường chỉ sợ sẽ mất rất lâu. Đỗ Long chỉ có thể nằm đó suy đoán rốt cuộc thì Âu Dương Đình muốn làm gì, sao cô nàng tự nhiên lại ra tay với hắn chứ?
Không biết qua bao lâu, chiếc ô tô dừng lại, Đỗ Long nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh, nhưng không có ai đến xem hắn. Người lái xe cứ thế đi, Đỗ Long lúc này đã có thể miễn cưỡng động đậy tay chân, hắn phát hiện tay chân mình không bị trói, Âu Dương Đình rất tin tưởng vào hiệu quả của thuốc mê kia.
Trên thực tế, thuốc mê đó quả thực rất mạnh, nếu không thì sao đến giờ Đỗ Long vẫn chưa bò dậy được. Đỗ Long đành tiếp tục nằm lại thùng xe, một lúc sau có tiếng bước chân quay lại.
Đỗ Long lại nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng mở khóa thùng sau xe, cửa thùng sau xe được mở ra, ngay sau đó một vật nặng mềm nhũn bị ném vào.
- Ui... Tiếng hừ nhẹ của một cô gái khiến Đỗ Long nhất thời hiểu được, bị ném vào hóa ra là một cô gái, chẳng lẽ là Phó Hồng Tuyết? Chắc không phải, có lẽ nào là Bạch Nhạc Tiên? Đỗ Long lo lắng.
Chỉ nghe thấy tiếng Âu Dương Đình lạnh lùng nói: - Không phải cô rất thích Đỗ Long sao? Nếu đã không thể sống cùng nhau, vậy thì chết cùng một chỗ đi
Cửa thùng xe phía sau ping một tiếng rồi bị khóa lại, một lần nữa Đỗ Long lại chìm vào trong bóng đêm. Nhưng vừa rồi khi thùng xe được mở ra trong chốc lát, Đỗ Long đã phát hiện ra giờ vẫn đang đêm, chỉ có điều không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Cô gái cũng hôn mê, vẫn không nhúc nhích, dần dần Đỗ Long ngửi được mùi trên người cô gái kia. Đó là thứ mùi rất quen thuộc, Đỗ Long ý thức được, người bị Âu Dương Đình bắt tới này không ngờ lại là Kỷ Quân San!
Đỗ Long bắt đầu dần hiểu được kế hoạch của Âu Dương Đình, lần này bọn họ thật sự gặp nguy hiểm rồi.
Âu Dương Đình lái xe đến nơi mà camera không quay đến được, ở bên cạnh tháp Thụ Bao. Sau đó mở thùng xe ra, chuyển Kỷ Quân San và Đỗ Long ra, đặt ở ghế sau trên ô tô. Đỗ Long ti hí mắt nhìn trộm một chút, phát hiện ra rõ ràng đó là xe của Kỷ Quân San.
Âu Dương Đình cởi hết quần áo trên người Kỷ Quân San, ném vào với đống quần áo của Đỗ Long vứt đầy trên xe. Âu Dương Đình đeo găng tay, đóng cửa xe lại, sau khi dùng điều khiển từ xa khóa xe, nhân lúc cửa sổ còn chưa đóng hết, cô ta nhanh chóng đút chìa khóa vào lỗ khóa.
Cửa kính xe tự động đóng lại, bên trong xe tạo thành một không gian kín, cuối cùng Đỗ Long đã hiểu được kế hoạch của Âu Dương Đình. Người phụ nữ độc ác này định tạo hiện trường giả, Đỗ Long và Kỷ Quân San gian díu trên xe, không cẩn thận nên bị ngạt mà chết.
Chỉ nghĩ thôi cũng có thể biết, khi có người phát hiện ra hai người bọn họ bị ngạt chết trong xe sẽ có suy nghĩ như thế nào. Bạch Nhạc Tiên nhất định sẽ rất tức giận, rất đau lòng, vì nguyên nhân cái chết đã quá rõ ràng. Chắc sẽ không có ai điều tra và khám nghiệm tử thi cẩn thận, đến lúc đó hắn sẽ bị hàm oan, chết uổng.
Âu Dương Đình quan sát bốn phía, sau đó nhìn Đỗ Long ở trong xe, thở dài, nói nhỏ: - Đỗ Long, tôi cũng chỉ làm theo lệnh, xin đừng trách tôi. Có người phụ nữ của anh làm bạn, chúc đường xuống hoàng tuyền bình an, đừng quay lại nữa
Nói xong Âu Dương Đình tạo hình chữ thập chào tạm biệt, rồi mới xoay người đi. Sau khi Đỗ Long nghe được lời của cô ta, hắn cảm thấy có chút động lòng, ít nhất cô ta vẫn chưa mất hết nhân tính. Sau này khi bắt được nhất định phải bù đắp cho cô ta.
Sau khi Âu Dương Đình đi xa rồi Đỗ Long mới bắt đầu cử động một cách khó khăn. Kế hoạch này của Âu Dương Đình tuy rất khéo léo, nhưng tốc độ giết người hơi chậm một chút. Dưỡng khí trong xe ít nhất cũng đủ cho hai người hô hấp chừng mười phút, có được khoảng thời gian này, Đỗ Long đã đủ để tự cứu mình rồi.
Có rất nhiều cách để mở cửa kính xe xuống cho không khí vào, cách đơn giản nhất là vặn chìa khóa xe, cung cấp điện cho hệ thống máy, sau đó mở cửa kính xe xuống. Nhưng giờ Đỗ Long cử động khó khăn, chỉ là động tác ngồi dậy đơn giản hắn cũng phải cố gắng rất nhiều lần mới được.
Dưỡng khí trong xe nhanh chóng tiêu hao, cơ thể Đỗ Long vẫn yếu như trước, hắn gần như phải bò. Chậm rãi trườn từ phía sau lên chỗ đổi chắn khí phía trước, sau đó giơ tay lên sờ về phía cái chìa khóa. Bình thường động tác này vô cùng đơn giản nhưng giờ hắn làm vô cùng khó khăn.
Thiếu dưỡng khí khiến cơ thể Đỗ Long hồi phục chậm, thậm chí còn có dấu hiệu đảo ngược. Đỗ Long cố gắng vài lần nhưng vẫn bị thất bại, hắn có cảm giác ngực bị đè nén, trong óc giống như có người đang gõ trống, ánh mắt cũng bắt đầu bắt đầu mơ màng.
Đỗ Long biết cơ hội của hắn không còn nhiều nữa, hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái, khiến sự đau đớn truyền vào trong óc. Đỗ Long cảm giác tinh thần chấn động, hắn lập tức dùng một hơi cuối cùng, cố gắng giơ tay sờ về phía chìa khóa.
Cuối cùng cũng sờ tới! Trong lòng Đỗ Long vui mừng khôn xiết, dùng chút sức lực còn lại vặn chìa khóa. Ánh sáng trước mắt lóe lên, đồng hồ điện tử và các loại cái nút đèn chỉ thị trong xe đều phát sáng, nhưng Đỗ Long không còn sức để mở cửa sổ nữa.
Đỗ Long chỉ cảm thấy ánh sáng chợt lóe lên trước mắt lại tối đen đi. Trong khoảnh khắc nguy cấp này, tay Đỗ Long rớt xuống, trong lúc cánh tay trượt xuống, ngón cái của hắn ấn lên chốt mở điều hòa không khí. Sau đó tay Đỗ Long rủ xuống không còn sức lực, đầu hắn nghiêng sang một bên, tiếp tục hôn mê...
- Anh Long Anh Long
Tiếng gọi đầy lo lắng như truyền từ trên trời xuống, mỏng manh khiến người ta khó mà nghe thấy, nhưng Đỗ Long dựa vào nghị lực kiên cường, tìm đường theo âm thanh này. Cuối cùng hắn cảm thấy âm thanh đó hình như ở ngay bên cạnh, tiếp theo đó xúc giác, khứu giác, thính giác đều quay lại, giống như linh hồn đã trở về, một lần nữa hắn cảm nhận được cơ thể của chính mình.
Hắn chậm rãi mở mắt, chỉ thấy mình vẫn ở trong xe, đang được Kỷ Quân San ôm vào lòng. Kỷ Quân San nước mắt giàn giụa, thấy hắn tỉnh lại, cô vô cùng xúc động.