Bác sĩ pháp y vô cùng bất đắc dĩ nói: - Làm sao có thể thế được. Vừa nhìn thấy vết bầm tím trên người thì mọi người đều biết lí do gã chết rồi.
Đỗ Long nói: - Bảo anh nói thế nào thì anh cứ nói thế đi. Những vết bầm tím trên thi thể thì tôi sẽ nghĩ cách.
Bác sĩ pháp y tháo găng tay vứt trên bàn khám nghiệm tử thi nói:
- Anh tìm người khác đi. Tôi không làm được việc này nữa, cũng không thể làm.
Y phẩy tay áo bỏ đi, Đỗ Long cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Thấy thời gian cứ trôi đi dần dần, Đỗ Long cắn răng. Quyết định trước tiên làm công tác chuẩn bị, một lát nữa sẽ nghĩ cách làm công việc của bác sĩ pháp y.
Thi thể của Trâu Đông nằm ở trên bàn khám nghiệm tử thi. Trên da thịt hiện đầy những vết bầm tím, trong đó những vết bầm tím ở ngực và bụng vô cùng rõ ràng. Chắc chắn là bị người ta đánh trước khi chết.
Đỗ Long chắp hai tay trước ngực lạy mấy lạy thi thể của Trâu Đông, trong lòng thầm nghĩ: - Trâu Đông ơi Trâu Đông, tôi biết cậu là do tôi mới bị chết, đây thật sự là ngoài ý muốn của tôi. Cậu mà muốn tố cáo thì hãy đi tố cáo với Diêm Vương những kẻ giết người đã hại cậu.Còn nữa, chỉ cần cậu giúp tôi qua được cửa ải khó khăn này, tôi sẽ thay cậu chăm sóc người nhà cậu thật tốt. Mỗi lần tiết thanh minh hay rằm tháng bảy tôi sẽ thắp cho cậu thêm mấy nén hương. Tôi bảo đảm sẽ bắt được hung thủ hại chết cậu, nếu là một người đẹp thì tôi sẽ giúp cậu chà đạp cô ta một trăm lần.
Cầu khấn một lượt xong Đỗ Long bắt đầu hành động. Tay hắn tràn đầy nội lực, ấn vào những vết bầm tím trên người Trâu Đông. Những vết máu bầm trên cơ thể người sống mà bị ấn như vậy sẽ rất mau tan ra. Đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy trên cơ thể người chết, cũng không biết hiệu quả sẽ thế nào. Nước đến chân rồi, Đỗ Long cũng chỉ có thể đánh cược một lần vậy.
Ở những chỗ mà Đỗ Long xoa bóp, những vết máu bầm quả thật là dần dần tan ra, nhưng tốc độ tan ra chậm hơn so với dự đoán. Nội lực của Đỗ Long nhanh chóng bị tiêu hao, trên trán rịn ra từng giọt từng giọt mồ hôi lớn.
Ba giờ chiều, Hàn Ỷ Huyên và Lưu Đức Phức cùng với hai người trung niên bước ra khỏi cửa ra của sân bay. Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Ỷ Huyên đảo qua đám người đến đón người thân, nhưng không thấy bóng dáng của Đỗ Long đâu cả. Cô nhíu mày, đang định gọi điện thoại cho Đỗ Long thì khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một người cảnh sát trẻ tuổi đang vội vàng chạy đến, nhưng nhìn kĩ lại không phải là Đỗ Long.
Chỉ thấy vị cảnh sát kia mở ra một tờ giấy, dùng tay viết lên trên ba chữ Hàn Ỷ Huyên.
Hàn Ỷ Huyên lặng lẽ nhíu mày bước đến. Trước khi có ngày càng nhiều người chú ý đến tờ giấy cô đã túm nó lại vò nát. Vị cảnh sát kia kinh ngạc nhìn cô, Hàn Ỷ Huyên hỏi: - Đỗ Long đâu?
Vị cảnh sát trẻ vội nói:
- Cô Hàn, tôi là Triệu Tinh Thần, là Đội phó của Đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, cũng là fan hâm mộ của cô. Đại đội trưởng Đỗ có việc tạm thời không đến được, anh ấy bảo tôi đến đón cô. Đây là vinh hạnh của tôi, mời mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người đi gặp Đại đội trưởng Đỗ.
Hàn Ỷ Huyên không nói gì, vào đến bãi đỗ xe cô mới nói; - Cảnh quan Triệu, tôi có thể xem thẻ công tác của anh một chút không?
Triệu Tinh Thần cười nói: - Đương nhiên là có thể, Đại đội trưởng Đỗ không thông báo cho mọi người à?
Kiểm tra thẻ công tác của Triệu Tinh Thần xong, bọn Hàn Ỷ Huyên mới lên xe của Triệu Tinh Thần. Chỉ thấy Triệu Tinh Thần lái xe theo hướng đến trung tâm khám nghiệm tử thi, trên đường không ngừng nói chuyện thao thao bất tuyệt. Gặp một đám fan hâm mộ với bộ dạng gặp thần tượng, Hàn Ỷ Huyên cũng đối phó được, huống chi trước mắt chỉ có một người. Mặc dù cô rất ít nói, nhưng cũng không làm cho Triệu Tinh Thần cảm thấy bị bỏ rơi.
Ngược lại, chủ đề nói chuyện lại bị Hàn Ỷ Huyên nhắc đến vụ án. Triệu Tinh Thần lại thao thao bất tuyệt nói cho cô biết mọi tình tiết mà mình biết.
Hàn Ỷ Huyên nghe thấy Đỗ Long thề là nếu trong vòng một ngày không phá được án thì sẽ nhảy lầu, không khỏi cười một tiếng.
Việc của Phi Châm và nữ sát thủ bí mật chỉ giới hạn cho một số người điều tra biết. Những gì Triệu Tinh Thần biết là nhờ có giấy tờ mà Đỗ Long đưa ra. Vì nhân chứng vật chứng đều có, nên Triệu Tinh Thần cực kì tin tưởng. Hàn Ỷ Huyên nghe xong cũng khá tin.
Thông thường các cô gái luôn tránh những nơi như là trung tâm khám nghiệm tử thi, nhưng Hàn Ỷ Huyên do tính chân thực của bài phỏng vấn nên cô hạ quyết tâm bước vào phòng khám nghiệm tử thi với hai chuyên gia. Lưu Đức Phức không muốn vào, liền đưa cho cô camera của mình.
- Xin lỗi, không được chụp ảnh trong phòng khám nghiệm tử thi. Một nhân viên mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang tiến lên ngăn cản. Đột nhiên Đỗ Long xuất hiện, hơi có vẻ mệt mỏi nói với nhân viên kia: - Pháp y Hứa, không cần lo đâu. Cô Hàn đến là để xác minh chân tướng sự việc thôi. Sau này bọn họ sẽ xử lí, thậm chí là tiêu hủy những hình ảnh cơ mật. Tôi nói đúng không cô Hàn?
Hàn Ỷ Huyên nói: - Tôi cho phép anh gọi tôi như thế à? Pháp y Hứa, tôi là phóng viên kiêm MC của chương trình Tin tức trong tuần của Đài truyền hình tỉnh, Hàn Ỷ Huyên. Rất vui được gặp anh. Vừa rồi Đỗ Long nói rất đúng, nếu mà chụp được những bức ảnh nhạy cảm chúng tôi sẽ cắt đi hoặc là ghép.
Pháp y Hứa nói: - Được rồi, vậy các cô chụp đi. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước ống kính, cũng hơi hồi hộp. Tí nữa mà tôi có nói gì sai thì mọi người cũng đừng để ý.
Hàn Ỷ Huyên cười nói: - Không sao, cùng lắm là thu hình mấy lần, chọn cắt những cái tốt nhất là được rồi. Đỗ Long, anh ở đây làm gì? Chẳng lẽ lại phát hiện ra manh mối gì à?
Đỗ Long cười nói: - Làm gì có nhiều manh mối như thế chứ. Sáng nay tôi đến liền không ngừng bận rộn. Vừa mới có thời gian đến xem thi thể người chết một chút, vậy nên mới phải để Tiểu Triệu đi đón mọi người. Đi nào. Đưa hai chuyên gia này đi xem một chút thi thể, sau đó tôi sẽ đưa mọi người đến Đại đội trị an xem hiện trường.
Đỗ Long và pháp y Hứa đưa bọn Hàn Ỷ Huyên vào phòng khám nghiệm tử thi. Chỉ thấy thân thể Trâu Đông đang nằm trên bàn khám nghiệm tử thi được che bởi một tấm vải trắng. Pháp y Hứa cầm một bản báo cáo khám nghiệm tử thi đưa cho Hàn Ỷ Huyên: - Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi, mọi người xem trước một chút đi.
Hàn Ỷ Huyên đưa bản báo cáo cho người trung niên đứng bên cạnh, cô nói: - Tôi không hiểu cái này đâu, hay là giao cho chuyên gia đi. Bác Lâm cũng là một bác sĩ pháp y. Bác Lâm, bác xem kĩ một chút xem báo cáo này của trung tâm khám nghiệm tử thi Cục công an thành phố Lỗ Tây có chính xác hay không.
Người trung niên họ Lâm kia nhìn lướt qua bản báo cáo, rồi bắt đầu khám nghiệm tử thi. Hàn Ỷ Huyên chỉnh ống kính hướng về phía Đỗ Long, bắt đầu phỏng vấn. Đỗ Long đã sớm có chuẩn bị, trả lời một cách trôi chảy các câu hỏi của cô.
Pháp y Lâm chuyên tâm khám nghiệm, kiểm tra một cách cẩn thận mắt, mũi, thậm chí là cả chân tóc của người chết, rồi lật tấm vải trắng lên kiểm tra cơ thể của Trâu Đông. Khi nhìn thấy da thịt của Trâu Đông, pháp y Lâm cau mày, kêu lên đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Hàn Ỷ Huyên lập tức ngoảnh lại hỏi: - Bác Lâm, phát hiện cái gì không đúng rồi à?
Pháp y Lâm nói: - Có chút kì lạ, màu da của người chết hơi lạ.
Đỗ Long liếc qua hời hợt nói: - Thận vỡ, màu da hơi biến đổi là chuyện bình thường mà.
Pháp y Lâm đeo găng tay, nhấn xuống da thịt của Trâu Đông nói: - Cảm giác giống như là bùn vậy.
Đỗ Long nói: - Nghe nói sau khi đưa đến làm đông lạnh không cẩn thận nên bị hỏng.
Pháp y Lâm lại cau mày, Hàn Ỷ Huyên hỏi: - Pháp y Lâm, lại có vấn đề gì à?
Pháp y Lâm lắc đầu nói: - Tôi chưa từng thấy trường hợp nào như thế này, tổng hợp các điểm cắt lại về phân tích đi.