Đỗ Long hỏi.
Cơ Dã Diệu Tử mỉm cười nói:
– Năm đó vị bát tiên có tên gọi là cao thủ Hà Tiên cô kia chạy trốn đến Nhật Bản, sau đó sống ẩn mình, lấy chồng sinh con. Trước khi chết bà ta đã nói với con trai mình những bí mật liên quan đến kho báu của Thiên Hoàng, hy vọng hậu nhân của mình có thể tìm thấy kho báu đó, và tôi chính là hậu nhân của Hà Tiên cô. Nên trên thế giới này ngoài Tịnh Thủ Môn ra, tôi là người biết nhiều nhất về chuyện kho báu của Thiên Hoàng.
Lúc Cơ Dã Diệu Tử nói những điều này vẻ mặt rất trang trọng, không giống như nói dối. Và Đỗ Long cũng trực tiếp xác nhận điểm này, Đỗ Long hoài nghi nói:
– Ngươi là hậu nhân của Hà Tiên cô? Vậy sao ngươi không biết võ công của Hà Tiên cô?
Cơ Dã Diệu Tử ngạo nghễ nói:
– Đúng thế, có gia phả làm bằng chứng…
Ngay sau đó thần sắc cô ta trở nên buồn bã, thở dài:
– Đáng tiếc mấy chục năm trước vì trận đại loạn đó cao thủ trong gia tộc chúng tôi hầu như đều chết hết. Tiếp theo đó vụ hỏa hoạn lớn ở Tokyo đã đốt hết tất cả, gia tộc từ đó trở nên sa sút, những thứ Hà Tiên cô truyền lại chỉ còn lại một chút thuật song tu và quyền cước.
Đỗ Long nhướn mày, khi Cơ Dã Diệu Tử kiêu ngạo nói xong về lịch sử gia tộc, Đỗ Long cảm ứng được ý nghĩ của cô ta. Cơ Dã Diệu Tử thì ra là hậu duệ đời thứ năm mươi sáu của Phạm Sơn Bản trong đại chiến thế giới thứ hai. Với uy danh hiển hách của gia tộc Sơn Bản năm đó thì thực sự gia tộc bọn họ đã xuống dốc rồi.
Đỗ Long cười lạnh nói:
– Cái gì mà đại loạn, là các ngươi khơi mào chiến tranh xâm lược. Trận đại hỏa hoạn kia hẳn là do người Mỹ ném bom vào Tokyo dẫn đến sự kiện Tokyo bốc cháy. Nghe nói đã thiêu chết mấy trăm nghìn người, hai quả bom hạt nhân đó đã gây ra tổn thương cực lớn. Người Nhật Bản các người thật đúng là ti tiện, người đánh các người càng ác liệt các người càng thuận theo. Dân tộc có biểu hiện thân mật với các người các người lại nghĩ cách ức hiếp. Nếu tôi mà làm chủ tịch nhất định sẽ thả bom hạt nhân san bằng các người.
Cơ Dã Diệu Tử không biết cảm ứng, nhưng có thể nghe ra ý hận ngập trời trong lời nói của Đỗ Long, cô khẽ thở dài:
– Chuyện mấy chục năm trước, tôi không có quyền phán xét gì, tuy nhiên dựa vào kẻ mạnh không phải là con đường sinh tồn thứ hai của kẻ yếu sao? Trung Hoa bị đàn áp không thể chỉ đổ thừa cho kẻ xâm lược chứ? Nếu Trung Hoa một lần nữa trở nên hùng mạnh cũng có thể khiến Nhật Bản thần phục đấy.
Đỗ Long nói:
– Cho nên các người mới tìm trăm phương nghìn kế để khiến chúng ta không thể hùng mạnh… Thôi, không nói chuyện này nữa, bằng không tôi tức giận mà ném các người từ mái nhà xuống cũng nên đấy… Nói đi, cô định dùng bí mật gì để trao đổi với tôi?
Cơ Dã Diệu Tử nói:
– Đầu tiên, chúng tôi đồng ý dùng bản đồ ngọc điệp của Hà Tiên cô để đổi lấy ngọc điệp của anh hoặc là bản vẽ. Tiếp theo… chúng tôi định dùng một bí mật có liên quan đến sinh mạng anh để đổi lấy miếng ngọc điệp thứ hai. Thứ ba…
Đỗ Long ngắt lời cô nàng, nói:
– Dừng lại một chút, nói thật tôi rất nghi ngờ không biết có hay không sự tồn tại của kho báo Thiên Hoàng. Hơn nữa tôi không biết thứ cô đưa tôi có phải là thật hay không, nên vụ giao dịch này phải chờ thương thảo đã. Thứ hai, cô nói cái gì mà bí mật có liên quan đến an nguy mạng sống của tôi… Tôi không có hứng với cái này, với năng lực của tôi, tại địa bàn của tôi, cô cảm thấy chuyện đó có thể xảy ra không? Cô về mà dọa thằng chồng hờ của mình còn tạm được.
Cơ Dã Diệu Tử nói:
– So với Tịnh Thủ Môn, cách chúng ta tìm kho báu của Thiên Hoàng lạc hậu hơn rất nhiều. Chúng ta trao đổi tư liệu liên thủ hợp tác với nhau là điều tất nhiên, chỉ cần có từ ba tấm bản đồ trở lên chúng ta là có thể phân tích qua máy tính, đại khái có thể tính ra vị trí kho báu.
Đỗ Long lại ngắt lời Cơ Dã Diệu Tử, hắn nghi ngờ nói:
– Là một trong số bát đại cao thủ năm đó, lẽ nào đến vị trí của kho báu Hà Tiên cô cũng không biết? Đâu thể như thế được?
Cơ Dã Diệu Tử nói:
– Theo cách nói của Hà Tiên cô, một người thâm độc là Lã Động Tân năm đó, chuyện về kho báu vốn không có người nào khác tham gia, nên Hà Tiên cô cũng không biết vị trí kho báu.
Lời nói của Cơ Dã Diệu Tử khiến Đỗ Long nhận định chắc chắn bên trong ngọc điệp của Lã Động Tân càng chứa nhiều bí mật hơn nữa. Đáng tiếc là trong tay hắn không có bản gốc của ngọc điệp, quyển sách đó vẽ thiếu một chút gì đó.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Được rồi, một mảnh đổi một mảnh vẫn được. Tôi sẽ dùng mảnh tôi mua được ở Myanmar đổi với cô.
Cơ Dã Diệu Tử mắt không chớp, nói:
– Tôi muốn đổi mảnh của Lã Động Tân kia. Năm đó Lã Động Tân là người yêu của Hà Tiên cô …
Đỗ Long lắc đầu cười nói:
– Vậy đâu có được, đó chính là mảnh của Tào quốc cữu.
Cơ Dã Diệu Tử và Đỗ Long trơ mắt nhìn nhau vài giây đồng hồ, Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên cười khanh khách, nói:
– Cục trưởng Đỗ thật lợi hại, không lên tiếng mà có thể thu phục tôi về quân mình. Đúng vậy, trong tay tôi đã có bản đồ ngọc bích của Tào quốc cữu, cho nên tôi không đồng ý với cách đổi này, đổi cho tôi Lã Động Tân đi.
Sau khi Đỗ Long mua được khối ngọc bích Tào quốc cữu kia đã từng cho không ít người xem, nên bản đồ đó rơi vào tay Cơ Dã Diệu Tử cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao bản vẽ ngọc bích phần lớn rất giống, chỉ khác tí chút, chỉ cần biết vị trí của tiên nhân đầu tiên và hàng pháp bảo là hắn có thể tự tính ra.
Đỗ Long cười nói:
– Tôi phát hiện ra cô rất xảo quyệt nha. Vì sao cô luôn nhấn mạnh là cần khối ngọc điệp của Lã Động Tân chứ? Trừ phi…
Cơ Dã Diệu Tử sắc mặt không đổi, cười nói:
– Tôi muốn để hai người già đó sớm được gặp lại nhau. Nếu anh thấy không ổn thì đưa tôi của Trương Quả Lão hoặc Lam Thái Hòa cũng được.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Được rồi, tôi đưa cho cô cái của Trương Quả Lão.
Trong mắt Cơ Dã Diệu Tử ánh lên vẻ thất vọng, tuy nhiên cô không có biểu hiện ra ngoài, cô nói:
– Anh đã chụp ảnh lại chưa? Đưa tôi bức anh chưa chỉnh sửa là được rồi, chúng tôi cũng thế.
Đỗ Long biết rằng Cơ Dã Diệu Tử lại muốn phá rối, trong tay nàng có mấy cái ngọc bích giả chế tác xong từ lâu rồi. Lấy bừa một cái ảnh chụp rồi đưa Đỗ Long, vậy thì thật đúng là thần không biết, quỷ không hay.
Đỗ Long làm bộ như không biết rõ tình hình:
– Được rồi, giao dịch lần đầu tiên cứ quyết định vậy đi. Nếu ai gian dối sẽ bị bắt lại, các người nói xem phải trừng phạt thế nào đây?
Cơ Dã Diệu Tử cười nói:
– Hợp tác cùng có lợi, làm sao lại gian dối chứ? Cục trưởng Đỗ lo lắng quá rồi.
Đỗ Long nói:
– Không thể nó như vậy được, cần phải suy xét thì nên suy xét. Ký một bản hợp đồng cần rất nhiều điều khoản trói buộc, huống hồ là kiểu ước định bằng miệng này của chúng ta, nếu không các người không thực hiện theo thì sao?
Cơ Dã Diệu Tử cười nói:
– Chúng tôi làm sao lại thất hứa được chứ? Nhưng sự lo lắng của cục trưởng Đỗ cũng có lý. Không biết cục trưởng Đỗ cảm thấy dùng cách gì để trừng phạt thì tốt?
Đỗ Long nhìn thẳng vào mắt Cơ Dã Diệu Tử, tay hơi hơi dùng sức, hắn nói từng chữ từng chữ:
– Nếu ai dám vi phạm, sẽ bị phạt làm nô lệ cho đối phương cả đời, không có năng lực nào khác. Hợp tác lẫn nhau là tôi và phu nhân Điền Trung cùng với tiểu thư Phương Tử. Chắc phu nhân hiểu ý của tôi rồi chứ?
Cơ Dã Diệu Tử cảm thấy áp lực từ Đỗ Long truyền đến, cái thần thái chân thật đáng tin này của Đỗ Long còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Điền Trung Thụ Hùng. Bị Đỗ Long trinh phục hai lần, trong lòng Cơ Dã Diệu Tử từ lâu đã nảy sinh sự sợ hãi đối với hắn. Thấy thế nàng cúi nhìn xuống, nhẹ nhàng nói:
– Vâng… Cứ làm theo lời căn dặn của quân thượng là được rồi…