- Cậu kia! Nhanh qua phòng số tám hỗ trợ. Hôm nay nhiều việc lắm.
Bảo an nói:
- Nhưng cấp bậc của hắn không đủ, nếu đắc tội khách thì làm sao? Nghe nói là tạm thời điều lên giúp.
Nữ giám đốc liếc mắt nhìn Đỗ Long, thấy tố chất hắn không tệ, thoạt nhìn cũng khá thông minh, nói:
- Cậu tới cũng nhanh đấy, tôi cũng chỉ vừa gọi xuống. Tuy nhiên mới có một thì chưa đủ, ít nhất phải thêm mười người… Nhanh đến phòng số tám. Khách ở đó cũng khỏe lắm, rót rượu cũng mỏi rớt cả tay. Cũng may khách phòng số 6 khá dễ tính…
Phòng số 8 là phòng khách quý tiếp đón chính quyền thành phố Ngọc Minh, cũng là phòng xa hoa nhất của câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên. Phòng số 6 cũng thuộc dạng xa hoa nhất nhưng diện tích hơi nhỏ, chỉ thích hợp chiêu đãi khách quý nhưng ít người. Đỗ Long vừa rồi chính là đi ra từ phòng số 6.
Thật ra tiếp đón hai tốp khách này không bận đến mức vậy. Hoàng Vĩnh Cường biết Đỗ Long đánh ngã đám bảo an, mấy người Mã Quang Minh đều đi vào câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên, hơn nữa ngồi ngay ở phòng khách quý số 6. Vì vậy gã cố ý quấy rối, sai khiến gần hết đám nhân viên phục vụ cao cấp của phòng khách quý chạy lung tung, thế nên mới tạo thành hiện trạng không đủ nhân viên phục vụ cao cấp.
Đỗ Long vì vậy nên thuận lợi vào phòng số 8. Hắn lập tức tiếp nhận một đống nhiệm vụ. Trong gian phòng ăn uống linh đình, nhưng không phải tất cả mọi người đều ngồi bên bàn rượu. Vì phòng riêng rất lớn nên có một cái bàn có thể ngồi mấy chục người, một sàn nhảy cỡ trung, khúc nhạc chậm rãi. Mọi người đám thì tụ một chỗ nói chuyện phiếm, vài cặp thì kề vai nhảy trên sàn thì thầm to nhỏ.
Nhiệm vụ chính của Đỗ Long là bưng chén đĩa, đi lại khắp nơi trong sàn nhảy, đốt thuốc, rót rượu cho các vị khách. Trong sàn nhảy sương khói tràn ngập, ánh sáng mù mờ, hơn nữa bộ dáng Đỗ Long khác hẳn với bình thường. Vậy nên tuy rằng trong phòng có không ít người quen của Đỗ Long nhưng chẳng ai nhận ra hắn.
Mục tiêu của Đỗ Long là Hoàng Vĩnh Cường. Tên phiền toái này, Đỗ Long định tiện tay cho gã một bài học, một bài học đau đớn và thê thảm.
Lúc nhìn chén rượu của Hoàng Vĩnh Cường sắp cạn, Đỗ Long vội vàng đến, tranh trước tên phục kia để rót đầy một ly rượu đỏ cho Hoàng Vĩnh Cường. Đối diện Hoàng Vĩnh Cường là một vị quý phụ rất có khí chất. Ánh mắt cô ta lướt qua Đỗ Long khiến hắn giật mình. Bởi bì cái nhìn kia bao hàm rất nhiều nghi vấn. Chẳng lẽ bị lộ điều gì sao? Hay là cô ta nhận ra mình?
Đỗ Long mỉm cười với cô ta, sau đó đi qua người cô ta, lúc tới cửa thuận tay đưa khay của mình giao cho nhân viên phục vụ, sau đó đẩy cửa rời khỏi phòng số 8.
- Thật xin lỗi chủ tịch Hoàng. Tôi muốn đi ra ngoài một lúc…
Quý phụ đó gật đầu với Hoàng Vĩnh Cường, xoay người rời khỏi phòng. Lúc cô ta ra cửa vừa vặn nhìn thấy Đỗ Long đang rẽ ngoặt. Quý phụ bước nhanh tới, nơi đi qua nhân viên phục vụ và bảo an đều hạ thấp người chào.
Lúc vị quý phụ đi vào chỗ rẽ, Đỗ Long vừa vặn qua cửa thoát hiểm. Quý phụ quát:
- Đứng lại!
Sau đó chạy chậm đuổi theo. Lúc cô ta vọt tới ben cạnh cầu thang cửa thoát hiểm thì phát hiện Đỗ Long đã xuống tầng 3.
Bảo an nghe tiếng chạy tới hỏi:
- Bà chủ, sao vậy?
Phu nhân nói:
- Tên phục vụ trung cấp vừa đi xuống kia rất khả nghi. Lập tức thông báo mọi người điều tra nhân viên khả nghi. Tất cả cửa ra vào tăng cường phòng bị. Tuy nhiên phải cố gắng không làm ảnh hưởng tới khách nhân.
Nhân viên an ninh lập tức liên lạc thông báo. Câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên lập tức báo động cấp độ vàng.
Đỗ Long tranh thủ lúc bản an tìm kiếm trong phòng nghỉ thì thay quần áo rời khỏi. Hắn đến khu mua sắm đổi lại quần áo toàn thân, vứt bộ quần áo rẻ mạt kia vào thùng rác, thậm chí còn mua một đôi kính mát hàng hiệu giá hơn hai ngàn. Một thân quần áo này của hắn tổng cộng hết hơn bảy tám chục ngàn.
Lúc Đỗ Long quay lại tầng 8, nhìn đám bảo an vô cùng khí thế cũng phải cung kính không dám ngăn hắn. Đỗ Long vừa đi vào phòng số 6 thì phòng số 8 bắt đầu rối loạn. Phó chủ tịch thành phố Hoàng Vĩnh Cường say rượu đến điên loạn, ngay trước mặt các vị khách và lãnh đạo thành phố Ngọc Minh vừa hát vừa múa, thậm chí ôm nhân viên phục vụ nữ sờ loạn, quả thực mất hết thể diện khiến lãnh đạo thành phố Ngọc Minh xám mặt.
Cuối cùng Trương Ngọc Cần không nhịn nổi, gọi người cưỡng chế mang Hoàng Vĩnh Cường ra ngoài.
Lúc Đỗ Long quay về phòng số 6 thì người bên trong đã bắt đầu đánh chén. Mọi người nhìn Đỗ Long trở về, định trách móc nhưng nhìn bộ quần áo hoàn toàn mới của hắn đều kinh ngạc.
- Đỗ Long, sao anh… lại đổi hết quần áo vậy? Hơn nữa bộ này… dường như khá đắt. Chẳng lẽ cậu trúng xổ số?
Đường Lệ Phượng kinh ngạc, câu hỏi của cô nói thay cho đa số người.
Đỗ Long nhún vai, nói:
- Mọi người không tự mình đi xem khu bán hàng của câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên nên không biết, ở đó vốn không bán quần áo dành cho giai tầng thấp. Vì không để người đẹp bán hàng khinh bỉ, tôi chỉ đành đổi hết quần áo. Cũng may bình thường tôi đầu tư cổ phiếu lời không ít tiền, bằng không chắc mất hết thể diện.
Mã Quang Minh nói:
- Được rồi, đừng càm ràm nữa. Đây vốn là nơi đốt tiền, mau ngồi xuống uống một chén. Vừa rồi mọi người đã xong một vòng rồi. Đây là rượu mừng, ai cũng không nợ được.
Mã Quang Minh vừa nói mọi người đã ồn áo:
- Một chén sao đủ, ít nhất phải ba chén, đến muộn phải bị phạt rượu!
Đỗ Long cười nói:
- Uống thì uống, để tôi xem hôm nay uống là rượu gì. Nếu là rượu tốt hiếm gặp thì tôi uống bao nhiêu mọi người cũng đừng kém cạnh.
Đỗ Long vừa uống xong ba chén thì đột nhiên có tiếng gõ cửa:
- Cửa không khóa…
Một người chạy tới mở cửa, sau đó cứng họng lui lại mấy bước.
Quý phụ nãy đuổi theo Đỗ Long đang mỉm cười chân thành đi tới.
Mã Quang Minh thấy cô tiến vào, lập tức đứng lên cười nói:
- Bà chủ Thiệu, cuối cùng cô cũng đến. Mọi người đừng ồn, để tôi giới thiệu, đây chính là bà chủ câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên Thiệu Na. Bà chủ Thiệu đến muộn, phải phạt ba chén rượu nhé.
Ngay lúc mọi người kinh ngạc không ngờ bà chủ câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên là một đại mỹ nữ thì mỹ phụ kia mỉm cười:
- Bí thư Mã, xin lỗi vì đã tới chậm. Ba chén rượu phạt tôi xin nhận. Chuyện vừa xảy ra ở bãi đỗ xe tôi thật sự xin lỗi. Đây là trách nhiệm của tôi đã không quản lý tốt, để Bí thư Mã chê cười. Tôi lại phạt thêm ba chén bồi tội, đồng thời tất cả chi tiêu hôm nay của Bí thư Mã và chư vị toàn bộ miễn phí, mọi người cứ tận tình vui chơi!
Mọi người hoan hô, Mã Quang Minh lại nói:
- Đêm nay là uống rượu mừng, sao có thể để bà chủ Thiệu trả tiền? Nhiều nhất giảm giá cho chúng tôi vài phần là được.
Thiệu Na cười nói:
- Bí thư Mã vẫn khách sáo thế. Được, vậy cứ theo ý của Bí thư Mã, tôi giảm giá một nửa! Anh chàng bảnh bao, lấy giúp tôi một chén cốc đầy, tôi muốn mời mọi người một ly trước.