- Vợ chồng nhà này không còn gì để nói, Triệu An Hoa nói hắn không biết cái gì cả. Thường ngày hắn rất ít nói chuyện với vợ, máy tính của vợ hắn cũng được mã hóa, Triệu An Hoa thực chất không có cơ hội để tìm hiểu bí mật của vợ hắn. Tôi chỉ hỏi được tài khoản QQ (1), nhưng căn bản là vô dụng.
1. QQ: chương trình chat khá nổi tiếng và phổ biến của Trung Quốc, tương tự như Yahoo Messenger, Google Talk hoặc Skype, v.v…
Đỗ Long ngạc nhiên nói:
- Có tài khoản QQ thì có thể từ nhà cung cấp truy cập ID biết được lịch sử nói chuyện, nói không chừng sẽ tìm được manh mối từ những cuộc nói chuyện đó?
Mạnh Hạo gượng cười nói:
- Tiểu Đỗ, cậu nghĩ đơn giản quá, nếu đó là công ty của tỉnh Thiên Nam còn có thể, nhưng nếu người ta là tổng bộ ở Thâm Quyến thì sao? Loại công ty lớn đứng đầu cả nước, nổi tiếng thế giới như thế này không phải dễ nói chuyện như vậy đâu. Nếu sở công an tỉnh ra mặt thì còn có thể, đội hình sự chúng ta tiếng nói không lớn đến thế đâu. Sếp Hoàng, anh nói có đúng không?
Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu nói:
- Việc này nói sau, Mạnh Hạo, cậu đi tìm hỏi con gái của nạn nhân xem sao, nói không chừng cô bé ấy biết được nhiều điều đó.
Mạnh Hạo gật đầu, rồi lại chạy sang một bên gọi điện thoại. Một lúc sau, Mạnh Hạo quay trở về nói:
- Con gái của nạn nhân Triệu Linh Quyên quả nhiên biết được nhiều hơn một chút. Cô ta thậm chí còn cho tôi mấy cái mật mã, nói rằng từ trước tới giờ nạn nhân đều sử dụng mật mã này. Cô ấy trước kia thường xuyên chơi trộm máy tính của mẹ, nghe nói mật khẩu QQ của mẹ cô ta cũng quay đi quay lại là mấy cái mật khẩu này.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Vậy cậu thì quay về thử đăng nhập xem? Nhưng nếu không có máy tính của nạn nhân, thì đăng nhập được cũng chẳng tìm thấy lịch sử trò chuyện phải không nhỉ?
Không ngờ Hoàng Kiệt Hào cũng có chút hiểu biết về máy tính, Mạnh Hạo nói:
- Còn hơn là không có gì cả. Có thể từ những người bạn của nạn nhân biết được một số điều, hoặc từ danh bạ trong QQ của nạn nhân có thể tìm được chút manh mối, tóm lại cứ tra thêm một chút cũng chẳng mất gì.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Vậy cậu đảm nhiệm việc này đi, có gì cần có thể tìm người ở phòng giám sát mạng hỗ trợ.
Mạnh Hạo phấn khởi gật đầu. Đỗ Long không khỏi tò mò nhìn hắn một cái, chỉ nghe thấy Triệu Vũ Uy nói:
- Sếp Hoàng, sao không giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi khá thân với người ở phòng giám sát mạng.
Hoàng Kiệt Hào cười rồi quát lên:
- Thật là lắm chuyện, còn dài dòng nữa thì không cho ai đi nữa, tôi tự đi!
Đỗ Long tò mò hỏi:
- Sếp Hoàng, phòng Giám sát mạng chơi rất hay à? Sao tất cả mọi người đều tranh nhau tới đó thế?
Hoàng Kiệt Hào lắc đầu nói:
- Bình thường không ai chịu đi, phòng giám sát mạng vừa mới có mấy sinh viên nữ mới đến, mấy cậu này như mèo thấy mỡ, tiếc là không có cách nào để làm quen với mấy cô kia, đều là những tên vô dụng.
Đỗ Long lúc này mới vỡ lẽ, Mạnh Hạo xung phong nhận nhiệm vụ mới để có cơ hội tiếp xúc với mấy mỹ nữ kia, thế nên hắn mới phấn khởi như thế.
Hoàng Kiệt Hào cũng không phát hiện ra manh mối gì mới, hơi có chút thất vọng rút quân về. Lúc trở lại xe Hoàng Kiệt Hào hỏi Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cậu có sợ không? Có muốn theo tôi đi đến phòng khám nghiệm tử thi không?
Đỗ Long cười nói:
- Đi thì đi thôi, em hi vọng có thể phát hiện thêm manh mối gì đó từ xác nạn nhân…
Hoàng Kiệt Hào thực ra cũng không hi vọng nhiều lắm, đưa Đỗ Long đến phòng khám nghiệm tử thi cũng chỉ muốn thử độ dũng cảm của hắn mà thôi. Mới đây trong đội hình sự có một đồng chí đã nghỉ hưu, Hoàng Kiệt Hào đang xem xét các ứng cử viên, có mấy hồ sơ nhân sự đã đưa cho y, nhưng y cũng không quan tâm. Đêm hôm đó Đỗ Long nhanh nhẹn linh hoạt bắt lấy tên chủ mưu vụ án, đánh ngã hai nghi phạm, năng lực phán đoán và tài nghệ của hắn khiến Hoàng Kiệt Hào phải ngỡ ngàng, lại nghe nói Đỗ Long từng đơn phương độc mã tóm gọn năm tên bắt cóc, cũng tự mình điều tra được hai tên tội phạm bị truy nã trên mạng, cho nên Đỗ Long lọt vào tầm nhìn của y.
Hôm nay để Đỗ Long đến hiện trường, vốn chỉ muốn kiểm tra mức độ dũng cảm của hắn thế nào, dò xét xem hắn có gặp chướng ngại gì về tâm lý khi ở hiện trường vụ án, nhưng Đỗ Long lại mang đến nhiều bất ngờ cho y. Nếu Đỗ Long cũng không có vấn đề gì khi đối mặt với việc giải phẫu xác chết, thì có thể coi như hắn đã vượt qua lần kiểm tra của Hoàng Kiệt Hào.
Đỗ Long lờ mờ đoán được suy nghĩ của Hoàng Kiệt Hào, vì vậy biết rõ đến phòng khám nghiệm tử thi cũng chẳng thu được kết quả gì, nhưng hắn vẫn muốn đi đến đó một lần. Tuy nhiên Triệu Vũ Uy lại không muốn đi đến nơi “xúi quẩy” đó, cho nên đi được nửa đường gã đã xin xuống xe.
Thực ra phòng khám nghiệm tử thi không đáng sợ như người ta vẫn nghĩ. Ở đây đèn thắp sáng trưng, sạch sẽ gọn gàng, có đầy đủ các loại dụng cụ tiến tiến, và được sắp xếp ngăn nắp, cảm giác như được tiếp cận với nền khoa học kỹ thuật trong tương lai. Chỉ có điều nơi đây sặc sụa mùi Formalin, khiến cho Đỗ Long cảm thấy khó chịu.
- Bên chúng ta chỉ có hai pháp y, trong đó một pháp y mới chỉ là học việc, do vậy có lúc bận kinh khủng. Nguyên nhân cái chết của Chu Lệ Ái là đơn giản, còn nếu là cái chết của Hà Chính Dương ở cư xá Lệ Viên thì chịu, trên người Hà Chính Dương có rất nhiều vết thương, đủ gây phiền phức cho lão Cảnh.
Nói xong, Hoàng Kiệt Hào đưa Đỗ Long đến chỗ pháp y Cảnh Vệ Đông.
Cảnh Vệ Đông đang cùng với một cộng sự trẻ tuổi nghiên cứu thi thể trên bàn mổ, một mùi tanh tưởi xông vào mũi.
Hoàng Kiệt Hào dùng túi hồ sơ vụ án che mũi nói:
- Lão Cảnh, đã khám xét xong thi thể nạn nhân Chu Lệ Ái chưa? Các vị sao lại rảnh rỗi thế vậy?
Cảnh Vệ Đông ngẩng đầu nhìn Hoàng Kiệt Hào nói:
- Nguyên nhân cái chết của Chu Lệ Ái rất rõ ràng, người nhà không chịu ký tên. Nếu tôi không nói thi thể vẫn chưa khám nghiệm xong thì đã bị mang đi rồi, còn đấy mà khám nghiệm?
Hoàng Kiệt Hào cau mày nói:
- Nếu đã như vậy, sao báo cáo khám nghiệm tử thi chính thức đến giờ vẫn chưa đưa cho tôi?
Cảnh Vệ Đông nói:
- Báo cáo để trên bàn làm việc, buổi chiều tôi định đưa cho anh, nhưng Tiểu Tưởng đột nhiên nhận được thông báo, ngay mai cậu ta có thí nghiệm, cho nên tạm thời phải làm bù một chút… Kết luận kiểm tra tử thi chẳng phải tôi đã nói trước cho anh rồi sao? Vụ án có tiến triển mới không? Cậu này sao tôi chưa từng gặp?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Cậu ấy là Đỗ Long, tôi dành riêng cho cậu ta một giờ để kiểm tra. Đỗ Long, tôi cũng nói thật với cậu, trong đội hình sự của chúng ta đang thiếu một vị trí, tôi rất coi trọng cậu, vì vậy thời gian thực tập làm cảnh sát của cậu không còn dài, cho nên muốn kiểm tra cậu. Những người trong đội hình sự của chúng ta thường xuyên phải tiếp xúc với rất nhiều loại thi thể như này, có cái rất khó coi, rất thối, giống như những thi thể trong giảng dạy do viện y học quyên tặng, trương phềnh, thối rữa, tanh tưởi… Nếu như cậu có thể đứng ở đây cùng thầy trò lão Cảnh để kiểm tra tử thi… Thì thứ hai tôi sẽ làm thủ tục điều cậu vào đội hình sự.
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Em cũng rất muốn tận mắt tìm hiểu một chút cấu tạo bên trong cơ thể người. Thầy Cảnh, thầy có quần áo bảo vệ không? Từ bây giờ trở đi em chính thức là học trò của thầy!
Hoàng Kiệt Hào đến ngay bàn làm việc của Cảnh Vệ Đông xem xét bản báo cáo khám nghiệm tử thi chính thức. Sau khi y lấy lại tinh thần khi không thu hoạch được gì, đùng đùng đi đến bên bàn khám nghiệm tử thi, nơi có ba con người đang mổ xẻ thi thể nạn nhân thành tám phần.
Hoàng Kiệt Hào kinh ngạc nhìn những thao tác khám nghiệm thành thục của Đỗ Long, không kiêng kị chút nào, đem từng bộ phận nội tạng đã thối rữa của nạn nhân đặt sang một bên. Hắn mặc dù nói không nhiều, nhưng chỉ cần tiểu Tưởng không trả lời được, thì hắn sẽ trả lời thay. Hoàng Kiệt Hào mặc dù không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng hài lòng của Cảnh Vệ Đông, Hoàng Kiệt Hào quả thực khó có thể tin nổi.
- Đỗ Long, cậu tốt nghiệp học viện y nào vậy?
Hoàng Kiệt Hào tiến lên trước hỏi chen vào.
Đỗ Long đeo mặt nạ, giọng hơi buồn buồn đáp:
- Trường em học chính là trường cảnh sát Thiên Nam, em chưa từng học ở học viện y nào, chỉ là em từng xem rất nhiều sách về pháp y học, đó là sở thích cá nhân mà thôi.
Hoàng Kiệt Hào trong lòng cảm thấy là lạ, chỉ nghe thấy Cảnh Vệ Đông cười nói:
- Đỗ Long, cậu không làm pháp y quả là đáng tiếc. Viện trưởng viện y học tỉnh Thiên Nam là bạn học cũ của tôi, nếu không tôi sẽ giới thiệu cậu đi học hai năm, dựa theo năng lực của cậu, lấy cái bằng thì quá dễ dàng. Đừng đi làm cảnh sát nữa, đi đâu cũng có thể là bác sĩ hạng nhất, hoặc làm pháp y cũng không đến nỗi.
Đỗ Long cười nói:
- Nhưng em thích làm cảnh sát hơn, bố em cũng là một cựu cảnh sát. Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ bố, em rất thích đọc các loại sách và xem những bộ phim thuộc thể loại trinh thám hình sự. Bố em trước kia thường mang tài liệu trong ngành về nhà, vụ án mạng gì em cũng tỉ mỉ xem đi xem lại mấy lần. Từ nhỏ em đã muốn làm cảnh sát, phá các vụ án hình sự, và đưa bọn tội phạm ra ngoài ánh sáng, cho nên… ý tốt của thầy Cảnh em chỉ có thể nhận. Sếp Hoàng, biểu hiện của em như thế nào? Có thể gia nhập vào đội hình sự không?
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Biểu hiện của cậu không tệ, thứ hai tôi sẽ giúp cậu làm thủ tục gia nhập vào đội của tôi, nhưng phải thử việc một tháng. Nếu biểu hiện của cậu không tốt, thì đừng trách tôi đá đít cậu ra khỏi đội đó.
Đỗ Long cười một cách ung dung nói:
- Sếp Hoàng, anh cứ yên tâm đi, em sẽ không để anh phải thất vọng đâu!