– Công tử bột, nhanh chóng lấy hết tiền ra đây, nếu không thì để dao trắng của chúng tao làm…
Đỗ Long quát:
– Ra tay!
Toàn thân Phùng Vi Ngũ chấn động, không biết dũng khí ở đâu ra, cậu ta phi mạnh một cước về phía hai chân của tên thanh niên ở giữa, chiêu này từ xưa đến nay đều là chiêu thức mạnh nhất, lấy yếu thắng mạnh khi đấu một mình. Tên thanh niên kia không đoán được Phùng Vi Ngũ lại dám phản kháng, tên này chưa kịp đề phòng đã bị ăn ngay một cú đá, cũng không biết trứng đã nát chưa. Tên thanh niênkia chợt kêu lên thảm thiết long trời lở đất, sau đó ôm bộ vị đau đớn mà ngã xuống đất cuộn thành một đống, hoàn toàn mất sức chống cự.
Mặt khác hai tên lưu manh kia thấy thế cũng ngây cả người ra, họ còn chưa lấy lại tinh thần khi thấy từ con cừu non trong lúc khiếp sợ biến thành mãnh hổ. Phùng Vi Ngũ đã xông về phía tên bên trái mà Đỗ Long nói trong túi quần có con dao. Dù sao trong trường cảnh sát cũng từng học qua những cuộc vật lộn quyết liệt, sau khi Phùng Vi Ngũ hành động bộc phát hoặc rất nhanh, trước khi tên kia kịp phản ứng. Cậu ta hung hăng đấm một quyền vào bụng tên kia, khi tên kia đau đớn khom lưng xuống, Phùng Vi Ngũ lại dùng khuỷu tay đánh vào ngực tên này. Tên này lập tức ngã ngục trên mặt đất, tạm thời không bò dậy nổi.
Tên cuối cùng rốt cục cũng kịp phản ứng, y gầm lên đánh về phía Phùng Vi Ngũ. Phùng Vi Ngũ đã đánh hạ hai tên cướp, lòng tự tin tăng vọt, thấy vậy trong lòng đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Nhớ lại nội dung năm đó huấn luyện viên giảng dạy, đợi khi đối phương lao đến trước mặt, Phùng Vi Ngũ đột nhiên nghiêng người, sau đó bắt lấy cánh tay đối phương, kéo về phía sau, phía dưới ngáng chân đối phương, tên kia lập tức bay lên, sau đó đành lòng ngã trên mặt đất.
Phùng Vi Ngũ không dám tin vào hai mắt của mình, ba tên kia rất khó đối phó không ngờ lại đã bị mình đánh hạ một mạch! Chuyện này có thật không vậy.
– Làm tốt lắm!
Đỗ Long vỗ tay, cười nói
– Tôi nói rất đơn giản đúng không?
Phùng Vi Ngũ ra sức gật đầu, vui vẻ nói:
– Vâng, thật không ngờ được!
Đỗ Long cười nói:
– Vốn rất đơn giản, đừng nói cậu đã luyện võ, cho dù chưa học qua chiến đấu, chỉ cần có đủ dũng khí, muốn đánh những tên lưu manh này không phải không thể. Nhưng nếu ngay từ đầu trong lòng cậu đã sợ hãi, vậy thì chẳng có cách nào rồi.
Phùng Vi Ngũ vui mừng gật đầu, nói:
– Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không sợ.
Đỗ Long nói:
– Tự tin cũng phải dựa vào thực lực tích lũy. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu bỏ ra một giờ, tôi muốn huấn luyện đặc biệt cho cậu! Nhưng cậu không được kêu khổ. Nhiều nhất một năm, tôi sẽ khiến cậu lợi hại lên gấp mười. Những loại du côn vô lại như thế này hoàn toàn sẽ không còn được đặt trong mắt cậu nữa!
Phùng Vi Ngũ ra sức gật đầu, cậu ta cũng không muốn làm kẻ ẻo lả. Trong đời lần đâu tiên bằng cố gắng của mình đánh hạ được kẻ địch hùng mạnh. Cuối cùng cậu ta có lòng tin với chính mình, nguyện vọng muốn mạnh hơn nữa đột nhiên càng mạnh mẽ.
Lúc này tên mà nghe nói trong túi quần có dao đang ngã trên mặt đất kia lấy điện thoại từ trong ngực ra gọi điện. Phùng Vi Ngũ muốn ngăn cản, Đỗ Long lại cản Phùng Vi Ngũ. Chỉ thấy tên kia oán hận trừng mắt nhìn Phùng Vi Ngũ, nói:
– Chúng mày có gan thì đừng chạy!
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
– Gọi điện thoại gọi người đến sao? Gọi lão đại của mày mang nhiều người tới, nếu không chưa đủ tao lỏng gân cốt.
Tên kia liếc mắt nhìn cảnh cáo Đỗ Long. Nhất định bình thường không thường xuyên đọc tin tức, rõ ràng không nhận ra Đỗ Long, cũng không nhận ra cả Phùng Vi Ngũ. Điện thoại vừa thông, tên này lập tức hét lớn:
– Lão Đại, lúc chúng tôi làm việc thì bị hai kẻ bên ngoài đánh, hắn còn nói để Lão Đại dẫn nhiều người đến, nếu không sẽ đánh toàn bộ mọi người thành đầu heo. Lão Đại, hai tên tiểu tử ở phố Đồn Nam cũ!
Trong lòng Phùng Vi Ngũ lại bắt đầu bồn chồn, Đỗ Long khẽ an ủi:
– Lần này tôi lên. Cậu cùng tôi nhỏ cỏ tận gốc.
Phùng Vi Ngũ thỏ phảo. Cậu ta cười nói:
– Được, vậy tôi không khách sáo.
Một lát sau, từ phía trước tuyền đến tiếng gầm của một đoàn xe mô-tô, theo lớn tiếng chỉ dẫn của ba tên kia, xe mô-tô nhanh chóng quây lại. Đỗ Long đếm, lần này đến mười lăm người, đối với một đám du côn lưu manh mà nói, đây xem như không còn là một trận chiến nhỏ.
Một tên đầu trọc từ trên mô-tô bước xuống, thuận tay rút ra cái ông tuýp cầm trong tay. Gã cười ha hả, nói:
– Chúng mày dám ở địa bàn của tao mà đánh người của tao, gan cũng thật lớn đấy. Nói đi, bồi thường thế nào? Một trăm ngàn thế nào?
Đỗ Long cười nhạt, nói:
– Bổi thường cái phân chó, tên rác rưởi như mày cũng dám xưng anh nói em trước mặt tao? Khẩn trương quỳ xuống gọi ông nội tao sẽ mở một lối thoát cho mày, nếu không… ha ha…
Tên đầu trọc đứng đầu kia sững sờ. Sau đó vẻ mặt tức giận cũng đã biến thành xanh. Tên đầu trọc giận dữ hét:
– Má nó, gặp kẻ kiêu ngạo, chưa thấy ai như màu không biết trời cao đất rộng. Mọi người xông lên, một đứa đánh gãy một cánh tay một chân hắn trước rồi tính sau!
Những tên đó đều quơ ống tuýp lao về phía Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ. Thấy tình cảnh này Phùng Vi Ngũ có chút luống cuống, nhưng Đỗ Long lại thấy thích thú, hắn hét lớn:
– Tiến lên!
Sau đó xông về phía tên cầm đầu đầu trọc.
Hai tên lưu manh trong tay cầm ống tuýp một phải một trái đánh về phía Đỗ Long. Đỗ Long duỗi hai ta ra bắt được hai ống tuýp, sau đó quát lớn:
– Buông tay!
Hai tên kia hai tay bị giật mình, ống tuýp đã rời tay bị Đỗ Long chiếm mất. Đỗ Long thấy đối phương xông tới, vừa rồi Phùng Vi Ngũ lại không theo sát, có khả năng sẽ bị bao vây, hắn đành bỏ kế hoạch bắt tên cầm đầu, tay năm tay mười vung mạnh trúng những ống tuýp vọt đến bên người Phùng Vi Ngũ, chi nghe thấy tiếng boong boong boong boong vang lên, mấy ống tuýp đánh về phía Phùng Vi Ngũ bị Đỗ Long đáng văng đi. Ngay sau đó nhưng tên đó đêu hét lên thảm thiết, vì Đỗ Long chẳng chút nể tình đã cắt đứt cánh tay của chúng.
– Nhặt lấy một ống tuýp, theo sát tôi!
Đỗ Long quát Phùng Vi Ngũ, sau đó lại quay đầu xông về phía tên cầm đầu đầu trọc.
Mặc dù vừa mới đánh, nhưng tình hình lại nghiêng về phía nhóm người Đỗ Long. Tên cầm đầu đầu trọc không phải ngu ngốc, Đỗ Long đã giết bốn tên uy mãnh khiến tên cầm đầu nghĩ tới một nhân vật anh dũng thiện chiến là Uất Trì Kính Đức đã đuổi theo Đường Vương Lý Thế Dân đến mức không còn chỗ trốn! Tên thanh niên kia đúng là dùng song giản (1)!
1. Giản: Giản là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ. Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60–70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại.
Mặc dù đã sợ, nhưng tên cầm đầu không được lựa chọn đường sống. Gã hét lớn một tiếng, giơ ống tuýp lên lao về phía Đỗ Long. Kết quả là chẳng hề lo nghĩ, Đỗ Long thấy gã xông đến, quăng một ống tuýp đi, đập trúng tên đi sát theo sau tên cầm đầu. Đợi lúc tên đại ca đến trước mặt múa may ống tuýp đập tới trán hắn, Đỗ Long giơ tay đoạt lấy ông tuýp trong tay tên cầm đầu, sau đó nện một đòn lên vai của gã.
Tên cầm đầu sợ đến mức nhắm cả hai măt lại, không ngờ sau khi cú đánh dường như trời giáng kia hạ xuống lại không có cảm giác đau. Gã sửng sốt, mở to hai mắt, chỉ thấy Đỗ Long đứng trước mặt gã, quát:
– Quỳ xuống!
Tên đại ca giận giữ nói:
– Mày nằm mơ!
Đỗ Long cười nhạt, lập tức giáng một đòn nặng như Thái Sơn lên vai tên cầm đầu. Gã muốn nghiêng người để tránh cú đánh, nhưng ống tuýp kia dường như dính lấy vai gã, cú đánh đó lại mạnh hơn khi đến hai chân của gã, hai chân gã run rẩy. Cuối cùng, gã cũng không thể chịu đựng được sức mạnh kia, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống…