Hạ Hồng Quân hỏi.
– Xong rồi.
Đỗ Long nói.
– Đem ba người bọn họ và một tên đã chết trên mái nhà cùng đi. Người đã chết tìm chỗ xử lý, còn sống thì giấu đi, xem thời gian giao cho cảnh sát… Các anh đi trước đi, tôi xử lý hiện trường rồi đi sau.
Hạ Hồng Quân nói:
– Vậy được, tôi để quần áo anh ở dưới lầu. Anh không thể mặc cái trên người này đi bắt xe được.
Đỗ Long cười nói:
– Đương nhiên không thể… Khẩu Uzi này anh giúp tôi tạm thời thu lại, tôi muốn giữ làm đồ sưu tầm.
Hạ Hồng Quân cười nói:
– Tàng trữ vũ khí là trái pháp luật đấy, người cảnh sát như anh làm thật thất bại.
Đỗ Long nói:
– Tôi đây gọi là người làm việc lớn không quan tâm đến tiểu tiết…
Bọn Hạ Hồng Quân đem người đi, Đỗ Long vào trong phòng vệ sinh tìm chai thuốc tẩy, lên lầu trên cọ qua loa vài cái, như vậy coi như xong.
Hạ Hồng Quân để ở lầu dưới không chỉ cảnh phục của hắn, còn chuẩn bị cho hắn một cái túi xách. Đỗ Long thay quần áo vứt vào túi xách, laptop của Thang Tòng Khang cùng vô tuyến hồng ngoại và những đồ có thể dùng được đều bị Đỗ Long đem đi.
Đỗ Long đi ra khỏi khu vực này mới bắt được xe taxi, đi đến nơi Thẩm Băng Thanh nói.
Đó là một trạm xe bus. Thẩm Băng Thanh đang cầm ảnh của Lưu Kiến Long đi hỏi thăm chủ cửa hàng nhỏ bên cạnh bến xe bus có gặp qua người này chưa.
– Thế nào rồi? Tìm được manh mối không?
Đỗ Long vừa đi lại vừa hỏi.
Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu nói:
– Rất nhiều người nói đã gặp qua Lưu Kiến Long, nhưng không rõ là lúc nào.
Đỗ Long nói:
– Người chưa trải qua huấn luyện rất khó lúc nào cũng duy trì sự chú ý cao độ với những sự vật xung quanh, trừ phi có tình huống đặc biệt gì phát sinh. Cho nên bọn họ không có ấn tượng gì thì cũng rất bình thường.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Vậy phải làm sao? Chúng ta không phải là toi công rồi ư?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Chỉ cần cố gắng, thì sẽ không toi công. Cậu yên tâm, tên đó chạy không thoát được đâu.
Thẩm Băng Thanh hoài nghi nói:
– Anh lại có chủ ý ma quỷ gì đây?
Đỗ Long cười ha hả nói:
– Chỉ cần có thể phá án, cậu đem tôi làm bia ngăm tôi cũng vui lòng à. Haha… Cậu tin không, khi các cậu điều tra bên đường, tên đó khẳng định lái xe đi qua, nhìn ngắm một cách thỏa nguyện. Đây là bệnh chung của bọn hung thủ. Hơn nữa bọn này cả gan làm sát thủ liên hoàn, thì càng không thể bỏ qua cơ hội tiếp xúc gần gũi này. Đối với gã mà nói loại cảm giác này so với hít thuốc phiện còn hứng thú hơn.
Thẩm Băng Thanh vô thức quay đầu nhìn hướng ra đường, Đỗ Long cười nói:
– Đừng xem nữa, muốn đến thì đã đến từ sớm rồi.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Anh sớm đoán được chúng ta ở đây là làm công vô dụng? Vậy chúng ta bây giờ nên làm thế nào?
Đỗ Long nói:
– Đừng ở đây nữa, chúng ta đến trung tâm đại đội theo dõi giao thông.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Đội trưởng Hoàng có thể đã ở đó rồi.
Đỗ Long nói:
– Ở đó thì ở đó, cậu quên à? Tôi với đôi mắt hỏa nhãn kim tinh này nhìn video chính là giỏi một trọi hai rồi. Hơn nữa tôi có suy nghĩ của tôi, nhất định có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tìm mục tiêu. Đi.
Đỗ Long nói một tiếng, mọi người liền rút đội. Xe cảnh sát đi về phía Đại đội giao thông thành phố Song Môn.
Đỗ Long là lần thứ hai đến nơi này. Trước khi xuống xe Đỗ Long, còn cố ý đem cái miếng thạch cao đeo vào cổ tay, băng vải cũng đeo lên trên cổ. Tay phải treo trước ngực, cảnh phục nửa mặc nửa mắc trên người. Nhìn bộ dạng này của hắn, Nhạc Băng Phong cũng không khỏi trợn mắt nhìn, bọn người Tạ Ba lại như là nhận được một loại tín hiệu. Từng người hăm he, tính đại náo đại đội cảnh sát giao thông.
Phó cục trưởng Cục công an thành phố Song Môn Trịnh Tôn Trạch đang ở đội cảnh sát giao thông ứng phó với bọn Hoàng Kiệt Hào. Nghe nói bên ngoài lại đến mấy xe cảnh sát vùng khác, đi ra ngoài nhìn, vừa đúng thấy Đỗ Long xuống xe, ngẩng đầu nhìn lại.
Hai ánh mắt trong không trung bỗng chốc gặp nhau. Trịnh Tôn Trạch thấy Đỗ Long đến, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ. Đỗ Long lần trước gây sức ép với anh ta thật sự quá sức. Nếu như không cần thiết, anh ta thực sự không muốn có thêm bất cứ tiếp xúc nào với Đỗ Long.
– Đi thông báo với mọi người cẩn thận một chút, tiểu tử họ Đỗ lại đến rồi.
Trịnh Tôn Trạch thấp giọng dặn dò một câu, sau đó anh ta liền đích thân xuống lầu đi nghênh đón Đỗ Long.
– Phó cục trưởng Đỗ hoan nghênh đại giá, khiến vẻ vang cho kẻ hèn chúng tôi nơi này à…
Trịnh Tôn Trạch vồn vã đi về phía Đỗ Long, vươn tay ra nhiệt tình bắt tay với Đỗ Long. Đỗ Long chẳng mong anh ta như vậy, rất nể mặt bắt tay anh ta. Đỗ Long nói:
– Phó cục trưởng Trịnh, muộn như vậy mà anh vẫn ở lại đây trực ban? Thật là tấm gương của chúng ta.
Trịnh Tôn Trạch thầm nghĩ nếu như không phải là vì đối phó với các anh, tôi mới chẳng muốn trong ngày đại lạnh đến tăng ca đâu. Nhưng miệng anh ta lại ha hả cười nói:
– Nên thế, nên thế. Vì nhân dân phục vụ mà… Phó cục trưởng Đỗ anh hạ cố đến chơi, hay là cũng vì vụ án bắt cóc liên hoàn đó? Bọn Đội Hoàng đã ở trong phòng quan sát xem video một hồi rồi.
Đỗ Long cười nói:
– Nhiều người sức mạnh càng lớn mà. Vụ án đó tương đối cấp bách, nhất định phải mau chóng phá án. Cho nên chúng tôi chỉ còn cách bất đắc dĩ tới quấy rầy Phó cục trưởng Trịnh rồi.
– Hoan nghênh, hoan nghênh, bất cứ cũng hoan nghênh Phó cục trưởng Đỗ đến chỉ bảo…
Trịnh Tôn Trạch cười nói.
– Có cái gì cần giúp đỡ, Phó cục trưởng Đỗ cứ việc nói.
Trịnh Tôn Trạch tự mình đưa bọn Đỗ Long vào phòng quan sát, chỉ thấy bọn Hoàng Kiệt Hào đang ở đó tập chung tinh thần xem màn hình. Đỗ Long đi qua lên tiếng chào hỏi Hoàng Kiệt Hào, nói cho anh ta biết trên đường không có phát hiện. Hoàng Kiệt Hào cũng nói cho Đỗ Long biết, bọn họ ở công ty xe bus cũng không tìm được hình ảnh Lưu Kiến Long lên xe. Lưu Kiến Long rất có thể giống như Đỗ Long phỏng đoán đó, không có lên chuyến xe bus theo thói quen của anh ta.
Đỗ Long đương nhiên đó là chuyện tất nhiên, hắn nói:
– Chúng ta, các anh xem bao nhiêu rồi?
Hoàng Hào Kiệt nói:
– Cũng mới bắt đầu xem không bao lâu.
Đỗ Long nói:
– Căn cứ từ công ty Lưu Kiến Long điều tra biết được. Lưu Kiến Long buổi chiều tầm 5 giờ 40 phút rời khỏi công ty, đi bộ đến bến xe bus không quá 5 phút. Nói cách khác anh ta tầm 45 phút, thì đã đến được bến xe bus rồi.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Không sai. Theo chúng tôi đến công ty xe bus điều tra, ước chừng 5 giờ 50 phút, một xe bus số 15 Lưu Kiến Long phải ngồi đã đến trạm này, nhưng Lưu Kiến Long không có lên xe. Nói như vậy rất có thể Lưu Kiến Long chính là tại 5 phút đồng hồ này xảy ra chuyện.
Đỗ Long nhìn về phía màn hình nói:
– Không có cameras đối diện trạm xe sao?
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Không có, cái điểm bus này cách hai đường giao lộ đều xa một chút, cameras ở đầu đường chụp không đến chỗ này. Chúng tôi đang xem video trong vòng 10 phút trước đó, thử xem có chiếc xe khả nghi không.
Đỗ Long nói:
– Vậy con đường kia không có lối rẽ sao?
Hoàng Hào Kiệt nhìn Đỗ Long nói:
– Anh không có ra đường đi hỏi thăm à? Đến cả cái này cũng không biết? Đường đó không có ngã rẽ.
Đỗ Long cười hì hì, nói:
– Không có lối rẽ thì tốt rồi… Tôi cảm thấy chỉ xem video mười phút vẫn không đủ. Nghi phạm của chúng ta hết sức giảo hoạt, gã trước khi gây án khẳng định thăm dò qua hiện trường. Biết không có ngã rẽ, gã rất dễ dàng bại lộ, bởi vậy nhất định sẽ làm một số chuẩn bị che dấu. Ví dụ như trộm xe đi gây án hoặc là trong thời gian làm một chút mánh lới gì đó.