- Vậy sao? Có thời gian phải mở mang kiến thức một chút mới được.
Đỗ Long cười nói:
- Có cơ hội đấy. Uhm, tôi cho cô xem mấy tấm hình, và xem một đoạn video. Có lẽ cô sẽ đến thành phố Thụy Bảo uống trà của tôi đấy.
Hàn Ỷ Huyên lắc đầu cười nói:
- Không phải đã nói rồi sao? Trực tiếp gửi vào hòm thư cho tôi được rồi... Ha hả, đùa anh đấy. Bây giờ chẳng có việc gì, anh đưa cho tôi xem một chút.
Đỗ Long rút di động của hắn ra. Hàn Ỷ Huyên nhìn thấy di động không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Khá xa xỉ nhỉ. Chiếc di động này chẳng có mấy người dám mua đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi đề nghị phòng nhân sự Cục công an cấp cho một cái... máy tính bảng... màn hình điện thoại di động hơi nhỏ, không thuận tiện lắm. Có đồ có thể truy cập mạng bất cứ lúc nào, hỗ trợ rất lớn trong việc phá án. Uhm, xem đi. Nếu biết trước sẽ gặp được cô, tôi đã mang một quyển giới thiệu tỉ mỉ hơn rồi.
Hàn Ỷ Huyên liếc nhìn ảnh chụp, nói:
- Oh, phong cảnh quả thật không tệ. Đáng tiếc giao thông không thuận tiện lắm. Chắc hẳn người tới đó du lịch không nhiều nhỉ...
Đỗ Long không nói gì. Hàn Ỷ Huyên nhìn một chút, vẻ mặt càng ngày càng chăm chú. Xem ra phong cảnh của xã Mãnh Tú đã làm cô hứng thú.
Lúc cô xem xong đoạn video mặt trời mọc, Hàn Ỷ Huyên thở sâu, nói:
- Không tồi... Xem ra thật sự phải chuẩn bị tới thành phố Thụy Bảo một chuyến rồi. Mấy thứ này hãy gửi vào hòm thư cho tôi đi. Quay về tôi sẽ đưa cho tổng biên xem.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi không khoác lác chứ? Đây là khu cảnh mới khai phá. Hiện tại vẫn là nguyên sinh thái đấy. Tới đó đảm bảo mọi người sẽ không hối hận.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Anh ra sức giới thiệu nơi này, không phải là ngươi thân của anh khai thác chứ?
Đỗ Long nói:
- Là một người bạn của tôi đầu tư khai thác. Tôi cũng chẳng có lợi lộc gì ở đây. Tôi chỉ muốn càng ngày càng nhiều người biết có một nơi tốt như vậy, tới đây du lịch, tạo cơ hội cho kinh tế ở đó phát triển nhanh mà thôi.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Là bạn gái xinh đẹp hả? Nếu không anh sao lại để tâm như vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Quả thực là một mỹ nhân, tuy nhiên đây không phải là nguyên nhân tôi giúp cô ấy. Trước đấy tôi là trưởng đồn công an của xã Mãnh Tú. Ngay từ đầu sự lạc hậu nghèo khổ của xã Mãnh Tú đã đả kích tôi khá mạnh. Tôi tựa như thoáng chốc quay về thời kỳ trước giải phóng... Lúc ấy tôi liền suy nghĩ, có cách nào có thể khiến xã Mãnh Tú trở nên phát triển? Cho nên mỗi lần xuống đó thị sát, tôi đều quan sát tình hình ở đó rất cẩn thận, hơn nữa còn suy tư có thể có cách gì để phát triển kinh tế hay không. Về sau phát hiện nơi đó vẫn còn ở trạng thái nguyên thủy, phong cảnh tự nhiên vô cùng tuyệt đẹp, lkhu du lịch chắc cũng không tệ lắm. Thật ra cô ấy là bị tôi dụ dỗ đấy. Đầu tư nhiều như vậy, tôi đương nhiên phải hết sức giúp đỡ cô ấy rồi.
Hàn Ỷ Huyên đối với Đỗ Long kính nể hẳn lên. Cô bắt đầu chăm chú hỏi thăm Đỗ Long về chuyện ở xã Mãnh Tú. Kết quả là càng nghe càng cảm thấy hứng thú. Thậm chí còn lôi máy ghi âm ra, còn nghiêm túc hơn cả cuộc phỏng phấn riêng trên cầu lúc nãy.
Câu chyện của Đỗ Long về xã Mãnh Tú nói đến rất dài. Hai người uống xong trà rồi tiếp tục ăn cơm. Trong quá trình ăn cơm Hàn Ỷ Huyên vẫn tiếp tục nghe Đỗ Long kể chuyện. Cuối cùng nói đến chuyện Đỗ Long phải tham gia đại hội thi đấu võ thuật cảnh sát, Hàn Ỷ Huyên có niềm tin lớn đối với Đỗ Long. Thế nhưng suy tính thời gian, dù thế nào cô cũng khó có thể ở lại thành phố Lỗ Tây xem Đỗ Long thi đấu. Ngược lại hội tuyển chọn thi đấu toàn tỉnh được cử hành tại thành phố Ngọc Minh đầu tháng chín có thể cô sẽ tới hiện trường cổ vũ cho Đỗ Long.
- Vậy thì chờ tháng chín...
Đỗ Long cười nói:
- Nếu như tổng biên của cô đồng ý cho cô đến xã Mãnh Tú đi một vòng, tôi sẽ rất vui lòng cùng cô tới ngắm những phong cảnh đó. Trong rừng rậm nguyên thủy nếu như không có người dẫn đường sẽ rất nguy hiểm đấy.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Vậy cứ quyết định như thế đi. Nếu như tổng biên đồng ý, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh.
Hai người kết thúc vui vẻ cuộc nói chuyện dài. Đỗ Long đưa Hàn Ỷ Huyên về khách sạn cô trọ. Sau đó tự mình đi về nhà khách của Cục công an.
Thẩm Băng Thanh người ở cùng phòng với Đỗ Long cố ý hỏi:
- Về rồi à? Cùng cô phát thanh viên xinh đẹp thuê phòng nghỉ đi? Xem xem gạo có nấu thành cơm hay không?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng rất muốn, đáng tiếc người ta hoàn toàn không cho tôi cơ hội...
Đỗ Long vừa mới ngã xuống giường, chuông điện thoại di động của hắn liền vang lên. Nghe tiếng chuông điện thoại gọi bố bố quen thuộc, Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Anh thế nào lại đổi thành chuông này rồi?
Đỗ Long trả lời qua loa:
- Nghe quen rồi, sau khi thay đổi rất không quen.
Hắn lấy điện thoại di động ra xem. Vốn tưởng là Bạch Nhạc Tiên hoặc là Lâm Nhã Hân gọi tới, không ngờ lại thấy tên của Mã Quang Minh lóe lên. Hắn vội vàng nhận nghe điện thoại, nói:
- Chú Mã, có phải chú biết cháu đến thành phố Lỗ Tây rồi không?
Mã Quang Minh cười nói:
- Đúng thế, vừa xem tin tức mới biết được đấy. Cậu tới thành phố Lỗ Tây tại sao không chào tôi một tiếng hả?
Đỗ Long cười nói:
- Cháu sợ làm lỡ công việc của chú mà. Vốn định khoảng chín giờ gọi hỏi thăm chú một tiếng. Không ngờ chú lai gọi tới trước rồi.
Mã Quang Minh cười nói:
- Cậu tới thành phố Lỗ Tây có nhiệm vụ sao? Nghe nói lần trước cậu vì cứu một nữ thương gia của thành phố Thụy Bảo mà gây sức ép với thành phố Lỗ Tây tới mức nửa đêm cũng không được yên bình hả.
Đỗ Long cười nói: -
Lần này thì không có nhiệm vụ gì. Cháu đăng ký tham gia đại hội thi đấu cảnh sát toàn quốc. Đến thành phố Lỗ Tây tiến hành đợt tuyển chọn thứ hai đấy.
Mã Quang Minh kinh ngạc nói:
- Hả? Cậu đăng ký hạng mục gì cơ?
Đỗ Long nói:
- Bắn đĩa bay, chạy 10 km và đấm bốc. Cháu đăng ký mục ba.hạng mục.
Mã Quang Minh cười nói:
- Không tồi nhỉ. Tôi vẫn nhớ rõ cậu rất có khiếu đánh đấy. Đấm bốc hẳn là không vấn đề gì. Tài bắn súng và chạy dài cậu cũng nắm chắc sao?
Đối với Mã Quang Minh Đỗ Long từ trước đến nay không khiêm tốn, hắn nói:
- Đấm bốc có thể xem là khâu yếu nhất của cháu. Chỉ cần phát huy thật tốt, ba hạng mục cuối cùng đều được thông qua tuyển chọn. Cơ hội tham gia chung kết tại Bắc Kinh rất lớn.
Mã Quang Minh cười nói:
- Vậy sao? Khá lắm. Hôm nào cậu thi đấu, tôi xem có rảnh không sẽ đi cổ vũ cho cậu.
Đỗ Long cười khảng khái, nói:
- Được ạ, cảm ơn chú Mã ủng hộ. Tuy nhiên tạm thời chúng cháu vẫn chưa biết lịch thi tuyển. Hơn nữa thi đấu tuyển chọn cũng không giống trận đấu thật sự, cho nên...
Đỗ Long một chút chần chừ, Mã Quang Minh nói:
- Cậu không hy vọng tôi tới xem cậu thi đấu ư?
Đỗ Long vội đáp:
- Không phải vậy ạ. Chú tới được cháu vui mừng còn không kịp nữa là. Cháu chỉ sợ làm lỡ công việc của chú thôi.
Mã Quang Minh nói:
- Điều này thì cậu không cần quan tâm. Hôm thi đấu nhớ gọi điện thoại trước cho tôi. Cái khác tôi sẽ không xem, chỉ xem cậu chạy bộ thôi. Mười km đúng không? Có nắm chắc giải nhất không?
Đỗ Long cười nói:
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Mã Quang Minh nói:
- Vậy thì tôi càng phải tới rồi. Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi.
Sau khi đặt điện thoại xuống Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói với Thạch Siêu Vũ và Thẩm Băng Thanh:
- Bí thư y Châu ủy châu Đức Hồng muốn tới xem cuộc thi tuyển chọn chạy mười km. Lúc thi đấu mọi người cố gắng hết sức. Nếu như ôm trọn cả ba giải đầu thì tốt.
Thạch Siêu Vũ kinh ngạc nhảy dựng lên, nói:
- Gì cơ? Bí thư Châu ủy? Đó chẳng phải là... Đó chẳng phải là... Mã Quang Minh?
Đỗ Long liếc nhìn cậu ta một cái, nói:
- Đúng vậy, chính là chú ấy. Chân cậu tại sao mềm nhũn rồi hả?
Thạch Siêu Vũ không hổ danh là đến từ núi, cậu ta nói chắc chắn:
- Tôi sợ cái gì, cùng lắm là liều đến thoát lực, có cái gì đáng sợ chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Liều đến thoát lực cũng không cần thiết đâu. Dựa vào thực lực của chúng ta, muốn bắt ba giải đầu thật quá đơn giản. Các cậu chỉ cần chạy theo tôi, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Thạch Siêu Vũ vẫn rất hưng phấn. Thẩm Băng Thanh lại bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta nằm trên giường bắt đầu nấu cháo điện thoại cùng Tống Tư Nhạn. Đỗ Long tò mò tiến đến trước mặt cậu ta chăm chú lắng nghe. Thẩm Băng Thanh dùng một chân đá hắn văng ra. Đỗ Long lúc này mới cười ha hả bưng chậu rửa mặt đi tắm rửa.