- Các người chớ xen vào việc của người khác. Tiểu tử này là tên trộm. Vừa rồi khi trộm đồ đã bị bắt tại trận. Lúc không cẩn thận bị anh ta giãy ra nên mới trốn đến đây.
- Nói bậy!
Dương Đa Quân tức giận đến toàn thân phát run. Anh ta biện bạch nói:
- Bọn họ đang ức hiếp một cô gái, tôi nhìn không thuận mắt mới tiến lên ngăn cản. Không ngờ bọn họ lại đánh tôi thành như vậy. Còn nói muốn bắt tôi về tra khảo, tôi thật không dễ dàng mới trốn được đến đây.
Hạ Vũ nói với mấy tên cảnh sát:
- Các cậu là thuộc đơn vị nào? Các cậu có biết người bị các cậu đánh cho đầu rơi máu chảy cũng là một cảnh sát hay không?
Thoạt đầu nói chuyện mắt tên cảnh sát kia đảo một vòng nói:
- Biết thì làm sao? Trong đội ngũ cảnh sát cũng có sâu mọt đấy. Anh ta chính là kẻ trộm tiền, chúng tôi đều nhìn thấy.
- Tôi không trộm, bọn họ vu oan cho tôi!
Dương Đa Quân tức giận đến cả người phát run, giận dữ hét.
Đỗ Long nói:
- Tam ca, nếu anh tin tôi thi đừng nói nữa. Các cậu ai kiểm tra cho anh ta một chút. Nếu như bị thương nghiêm trọng, lập tức đưa đến bệnh viện điều trị.
Cảnh sát kia nói:
- Ở đây vẫn chưa tới lượt anh làm chủ, tôi xem ai dám dẫn anh ta đi!
Đỗ Long nói:
- Các anh nói anh ta trộm đồ. Xin hỏi anh ta trộm cái gì? Ngoài các anh ra, còn có ai có thể chứng minh không?
Vị kia cảnh quan trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Chúng tôi nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không đủ chứng minh sao?
Đỗ Long nói:
- Giữa các anh có quan hệ lợi ích, cho nên lời chứng không thể tin. Tam ca, anh nói thấy bọn họ ức hiếp một cô gái mới đến ngăn cản. Vậy anh có người làm chứng không?
Dương Đa Quân nói:
- Có! Trong khách sạn có rất nhiều người đều nhìn thấy.
Đỗ Long lại hỏi:
- Cô gái kia đâu rồi?
Dương Đa Quân ảo não nói:
- Cô ta chạy rồi.
Tên cảnh sát kia cười lạnh nói:
- Bịa đặt. Các anh không cần lãng phí thời gian nữa, đem anh ta giao ra đây!
Đối phương biết rõ bọn họ cũng là cảnh sát, lại còn hung hăng như vậy. Điều này khó tránh có chút kỳ lạ. Đỗ Long nhìn về phía Hạ Vũ, dù sao ở đây dựa vào y đứng đầu.
Hạ Vũ cũng rất tức giận, y nói:
- Các anh căn bản không có chứng cớ có thể chứng minh anh ta trộm đồ. Dựa vào cái gì chúng tôi phải giao người? Chúng tôi vẫn chưa truy xét các anh đánh người loạn bậy đâu!
Cảnh sát kia nói:
- Làm sao? Mượn thế nhiều người muốn đùa giỡn sao? Nếu thế thì hãy đợi đấy, lập tức sẽ có mấy trăm người tới đây đánh cho các người răng rơi đầy đất!
Đỗ Long đột nhiên nói:
- Là Kim Xuân Dương kêu các anh đến gây rối ư? Không ngờ gã ta vẫn còn có một chút năng lực. Các anh trở về nói cho gã ta biết, có bản lĩnh hãy xông vào tôi, huynh đệ của tôi không có chọc gã!
Mấy tên cảnh sát kinh ngạc nói:
- Ai là Kim Xuân Dương? Anh nói bậy bạ gì đó? Nếu còn bậy bạ ngay cả anh cũng sẽ bắt lại!
Đỗ Long nhìn phù hiệu của bọn họ, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Các anh là người của đại đội trị an phải không? Muốn bắt tôi hả, phải xem xem cục trưởng Hàn có đồng ý hay không.
- Cục trưởng Hàn?
Mấy tên cảnh sát trợn tròn mắt, Đỗ Long cười lạnh nói:
- Sáng nay cục trưởng Hàn nói với tôi sẽ điều tôi tới đại đội trị an của cục Công an thành phố làm đội trưởng. Không ngờ rằng buổi tối lại gặp phải việc này, mấy người các anh tên là gì? Các anh nổ lực bắt người như vậy, quay về tôi phải khen thưởng cho các anh mới được.
Sau khi đội trưởng đại đội trị an bị bắt, đến giờ vị trí đội trưởng đại đội trị an vẫn còn trống. Hai tên kia kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Long một cái. Thấy hắn trẻ tuổi như vậy, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc không tin tưởng, nói:
- Anh dỗ trẻ con à. Chỉ dựa anh cũng muốn làm đại đội trưởng của chúng tôi ư? Kiếp sau đi! Mau giao người ra đây, bằng không sẽ bắt toàn bộ các người lại!
Đỗ Long thấy mục tiêu của bọn họ vẫn là Dương Đa Quân. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thực sự mình đã đoán sai? Mấy tên này xem ra cũng không phải Kim Xuân Dương đưa tới, chỉ là một hồi đột nhiên xảy ra chuyện?
Đỗ Long nói với mấy tên cảnh sát kia:
- Các anh dám nói chuyện với tôi như vậy. Các anh gặp xui xẻo rồi. Tôi lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng Hàn, xem các anh kết thúc như thế nào!
Đỗ Long lấy điện thoại di động ra, làm ra vẻ muốn gọi điện thoại. Mấy tên cảnh sát thấy thế không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Mặc dù bắt đầu nảy sinh ý rút lui, nhưng lại vẫn đổ thừa không đi.
Đỗ Long chơi một hồi điện thoại, hồi lâu cũng chưa thấy gọi điện thoại đi. Mấy tên cảnh sát thấy thế tinh thần phấn chấn, bọn họ dùng giọng hung dữ nói:
- Tiểu tử khốn khiếp, dám đùa gia gia! Mẹ nó, chắc là một phe với tiểu tử kia, bắt hai đứa nó lại.
Vài tên đội viên đội trị an một loạt xông lên muốn bắt người. Cảnh sát của thành phố Thụy Bảo ngồi đầy bàn đều đồng loạt đứng lên, cùng chung mối thù mà nói:
- Các người dám!
Mấy tên đội viên đội trị an thấy Đỗ Long bọn họ nhiều người, nên không dám ra tay. Cái tên cầm đầu cười lạnh nói:
- Được, các người dám cả gan tụ tập. Tốt lắm, đợi lát nữa các người sẽ biết có cái kết cục gì. Có giỏi thì đừng chạy! Chúng ta đi!
Vài tên đội viên đội trị an rút lui. Nhưng bọn họ cũng không có đi xa, mà đứng trong hành lang gọi điện thoại, đồng thời giám sát lấy Đỗ Long bọn họ.
Đỗ Long hỏi Dương Đa Quân nói:
- Tam ca, có phải anh đã đắc tội với người nào không. Tình hình bây giờ cũng không phải có thể giải thích là xung đột bình thường.
Lời nói của Đỗ Long rất có lý. Nếu chỉ là xung đột bình thương, cùng là quan hệ cảnh sát với nhau, cùng nhau cười ha hả cũng đã có thể cho qua. Cho dù thật muốn bắt người không thả, vậy cũng là người bên này bọn họ bị đánh rồi. Trái lại bây giờ đối phương níu lấy không tha, hai ngày này nhất định là có ngụ ý.
Dương Đa Quân suy nghĩ một chút, cuối cùng ấp a ấp úng nói:
- Bọn họ... Chẳng lẽ là người nhà bạn gái của tôi tới tìm gây phiền phức? Tuy nhiên vừa rồi thật sự là bọn họ đang đùa giỡn một cô gái. Tôi không kìm nổi mới ra mặt ngăn cản bọn họ.
Đỗ Long nói:
- Hoặc là có ẩn tình khác, hoặc là anh bị hãm hại. Người ta chính là muốn tìm cớ bắt anh đi, gia đình bạn gái anh có bối cảnh gì sao?
Dương Đa Quân ủ rũ nói:
- Bố của bạn gái tôi là ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng ban tổ chức thành phố Lỗ Tây.... Nhà họ vẫn phản đối chuyện tôi và cô ấy qua lại... Chẳng lẽ lần này thực sự là nhà họ phái tới?
Đỗ Long nói:
- Bây giờ vẫn rất khó nói. Huấn luyện viên Hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hạ Vũ hôm nay uống nhiều rượu, mùi rượu dâng lên, y cười nhạt nói:
- Hổ lớn không phát uy nó sẽ tưởng chúng ta là mèo ốm. Hôm nay rượu này uống tới đây thôi. Đưa tiểu Dương tới bệnh viện chữa trị là quan trọng nhất. Ai tmd dám ngăn cản chúng ta, đánh cho tôi!
Tất cả mọi người đều là thanh niên chính trực, mượn men rượu thực sự trong lòng không sợ trời không sợ đất. Nghe huấn luyện viên nói như vậy, lại ỷ vào đằng sau Đỗ Long có Bí thư Châu ủy làm chỗ dựa. Bọn họ rền vang đồng ý, lập tức lao ra ngoài mấy tên. Mọi người theo sau bay vọt ra, kẹp lấy Dương Đa Quân phóng ra phía ngoài.
Mấy tên đội viên đội trị an thấy trợ giúp vẫn chưa tới, mục tiêu lại muốn đi, bọn họ vội vàng tiến lên ngăn lại nói:
- Này, các người không được đi! Đều đứng lại cho tôi.
- Đứng md mày à!
Đối diện phi tới một nắm đấm, đánh cho mặt tên đội viên đội trị an nở hoa. Tên đó đau đến kêu NGAO to một tiếng. Đã động thủ rồi, thì cái gì cũng bất chấp hết. Quát to một tiếng đánh! Sau đó mấy tên đội viên đội trị an rút côn plastic cảnh sát ra đánh về phía đối phương.
Một hồi hỗn chiến trong nháy mắt khai hỏa lại nhanh chóng chấm dứt. Bọn Đỗ Long bên này nhiều người, hơn nữa nhiều người đều là tới tham gia thi đấu đấm bốc, chỉ có mấy tên đội viên đội trị an thật sự là quá dễ dàng cho bọn họ.