Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngọc bích? 

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Ngọc bích gì? Tại sao lúc bảo an không khai vào trong danh sách tổn thất? Rốt cuộc anh còn bị trộm cái gì? Đừng một lúc thì thêm một cái.

Vương Đạt Đào có chút nhăn nhó nói:

- Chỉ những cái này, không có cái khác nữa. Sổ sách anh không dám báo, ngọc bích này lại cảm thấy không đáng giá, nếu báo thì đơn giản là sẽ giảm giá bốn viên bảo bối mất đó. Ngọc bích đó hai mặt đều khắc đồ, một mặt là khắc câu chuyện thần thoại Bát Tiên Quá Hải, sau lưng là pháp bảo của Bát Tiên…

Lời nói của Vương Đạt làm cho Đỗ Long vừa mừng vừa ngạc nhiên. Chẳng lẽ một mặt Bát Tiên cuối cùng không biết tung tính lại đột ngột xuất hiện như vậy?

- Được, em cố gắng tìm giúp anh!

Đỗ Long nói:

- Nếu món đồ không đáng tiền, tại sao bọn người Lư Hội Hân vẫn muốn trộm chứ?

Vương Đạt Đào nói:

- Cái này anh không biết, có lẽ thấy anh đặt chung trong tủ bảo hiểm, cảm thấy có thể có chút giá trị. Có thể tìm được thì tìm, quả thật nếu tìm không được thì bỏ đi.

Đỗ Long nói:

- Được, đồng nghiệp của bọn em đến rồi. Tạm thời thế này nhé, trưa ngày mai em mới đi, anh tạm thời có thể đến tìm em.

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Đỗ Long lại gọi điện cho Hoàng Nham, bảo bọn họ nhanh chóng đến.

Hoàng Nham nói với Hoàng Kiệt Hào rằng Đỗ Long phát hiện được manh mối mới rồi, sau đó dẫn người đuổi đến.

Lúc mọi người thấy Đỗ Long một mình chặn Lư Hội Hân lại lấy bốn món quốc bảo bị cướp ở trong tay đều cảm thấy không thể tin nổi. Đỗ Long tùy tiện giải thích một chút, nói lúc nãy cảm thấy Lư Hội Hân thần thái khác thường, thì cố ý bảo y mang đồ đi, sau đó lén theo dõi phía sau, bắt tại trận Lư Hội Hân.

- Bởi vì không có nắm chắc lắm cho nên không có nói với các cậu. 

Đỗ Long nhìn Hoàng Nham, Hoàng Nham trợn mắt, dựng thẳng ngón tay cái lên với hắn, nói:

- Khâm phục anh…

Sau khi Lư Hội Hân tỉnh lại hét to mình là oan uổng, là ông chủ bảo y lấy đồ đi, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đừng mạnh miệng nữa, vừa nãy tôi đã liên lạc với ông chủ Vương rồi, ông ấy không có bảo ông chuyển món đồ đó đi, mà là bảo ông đặt món đồ trong tủ bảo hiểm Tàng Bảo các.

Lư Hội Hân không kêu oan nữa, nhưng y vẫn đầy mặt không phục, Đỗ Long ngồi xổm trước mặt y, ấn vào vai y, hỏi:

- Thư ký Lư, ông chủ các người nói cùng lúc mất còn có một khối ngọc bích tổ tiên truyền lại không đáng giá. Bây giờ đồ khác đều tìm được rồi, khối ngọc bích đó đâu?

Lư Hội Hân lạnh lùng nhìn Đỗ Long, cứng rắn nói:

- Không biết!

Đỗ Long khẽ thở dài, nói:

- Nói như vậy ông cũng không biết người thiếu chủ của ông là ai…?

Lư Hội Hân trong mắt kinh hoảng vừa lóe ra chợt biến mất, y nói:

- Thiếu chủ gì, tôi không biết cậu đang nói gì

Đỗ Long nói:

- Ông còn giả ngốc à, ông cho rằng thiếu chủ ông thật sự sẽ chuẩn bị đường lui cho ông? Nếu không phải tôi ngăn ông, ngày mai ở quảng trường mọi người sẽ phát hiện một cái xác lạnh cứng…

Lưu Hội Hân sắc mặt hơi biến, y im lặng cuối đầu xuống. Đỗ Long từ chỗ y nắm được đầy đủ tin tức, hắn đứng dậy nói với Hoàng Nham:

- Dẫn ông ta về đi, vụ án này gần xong rồi, chuyện còn lại giao cho cậu, tôi đi nhé!

Hoàng Nham nghi ngờ nhìn hắn, nói:

- Không phải cậu lại có manh mối gì, sau đó chạy tới chỗ nào đi bắt nghi phạm gì đó nữa chứ?

Đỗ Long ha ha cười nói:

- Không đâu, lần này là thật sự đi nghỉ, các cậu từ từ làm…

Đỗ Long vẫy tay với mọi người, tự nhiên đi, có người ngưỡng mộ nhỏ tiếng nói:

- Cục trưởng Đỗ thật phóng khoáng…

Hoàng Nham nghe thấy rồi, bĩu môi, nói:

- Vậy cũng phóng khoáng? Đó là dã man bóc lột chúng ta!

Đại địa chủ cực án Đỗ Long lái xe về tới cục Công an. Sau khi đón Nhạc Băng Phong xong hai người cùng về nhà. Nhạc Băng Phong hỏi Đỗ Long là từ đâu có được manh mối phá vụ án. Đỗ Long khoe khoang một trận, mình có được linh cảm là từ tình cảm mãnh liệt lúc ân ái với Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong nghe bán tín bán nghi, thấy Đỗ Long hứng chí bừng bừng, mãnh liệt yêu cầu sau này lúc điều tra án đều bớt chút thời gian để thư giản giải trí, Nhạc Băng Phong thẹn thùng cũng thầm đồng ý.

Lúc trở về nhà thời gian đã không còn sớm, nhưng đối với Đỗ Long mà nói vẫn rất sớm. Hắn gọi điện cho Bạch Tùng Tiết một lát, Bạch Tùng Tiết nghe nói vụ án đã phá rồi, tuy đã đánh giá cao năng lực của Đỗ Long, nhưng vẫn kinh ngạc một hồi, rất là khen ngợi Đỗ Long.

Bên này gọi điện xong, Đỗ Long lập tức lại gọi điện cho ba hắn:

- Ba, ba giúp con làm một chuyện nhé? Có nghi phạm dùng phương thức bưu kiện gửi một tang vật đi Thượng Hải. Ba nghĩ cách chặn lấy món đồ đó lại, nhất định phải nhanh. Nếu món đồ bị chuyền tay rồi thì không biết phải đi đâu tìm.

Đỗ Khang nói:

- Là vụ án biệt thự Vương Đạt Đào bị trộm à? Nhanh như vậy thì tìm được manh mối rồi à? Con có giấy bưu kiện không? Nếu có thì rất đơn giản, ba một cú điện thoại thì có thể giúp con nữa chặn lấy gói hàng lại.

Đỗ Long nói:

- Không có giấy tờ, nhưng con có địa chỉ nhận hàng, tên, số điện của người nhận.

Đỗ Khang nói:

- Vậy cũng được, người nhận hàng có nghi ngờ không? Có cần bắt lại không?

Đỗ Long nói:

- Không cần, đó chỉ là người trung gian, tìm món đồ về thì được rồi. Đương nhiên an ninh quốc gia ba đi hù dọa họ một chút cũng tốt, ha ha…

Đỗ Khang nói:

- Thằng nhóc thối, dám đem ba mày ra à, muốn chết hả. 

Đỗ Long nói:

- Con là sợ phiền phức món đồ của tên đó mất đi tìm công ty bưu kiện mà thôi… Ha ha, con chỉ cần đồ, cái khác con không quan tâm.

Đỗ Khang nói:

- Con chờ đi, ngày mai có tin cho con, cứ vậy nhé.

- Này, ba, ba và mẹ ăn Tết ở đâu ạ… 

Đỗ Long còn chưa nói xong thì bên kia tắt máy rồi. Đỗ Long đành thở dài, ném điện thoại qua một bên.

- Sao không vui à? 

Nhạc Băng Phong hỏi.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Ba anh bọn họ cũng quá tiêu sái. Nửa năm không gặp một lần, không biết bọn họ định ăn Tết ở đâu… Băng Phong, bình thường em đều về nhà ăn Tết à?

Nhạc Băng Phong ừ một tiếng, nói:

- Không phải bình thường, là mỗi năm, mỗi năm em đều phải về nhà ăn Tết, trước giờ không ngoại lệ. Ở bên ngoài chơi cả một năm, anh còn không cho em về nhà với ba mẹ mấy ngày à?

Đỗ Long nói:

- Anh làm gì không cho em về… Anh… ây, Tiên nhi đi rồi, em cũng đi rồi, nếu ba mẹ không về ăn Tết, xem ra anh đành một mình sống qua cái Tết này…

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Đỗ Long, Nhạc Băng Phong trong lòng rũ rượi, nhưng lại muốn cùng ba mẹ ăn Tết, trong lòng nhất thời rất không vui.

Đỗ Long ôm vòng eo của cô, cười nói:

- Cô bé ngốc, anh đùa em thôi, em thật sự lo lắng sao… em muốn về nhà cùng ba mẹ chính là giúp anh chuyện lớn!

Nhạc Băng Phong ôm chặt Đỗ Long, cô nói:

- Nhưng em quả thật rất muốn cùng anh à…

Đỗ Long nói:

- Ngày tháng của chúng ta còn dài… được rồi, đừng nói những cái này, em quên đi. Tối nay anh vẫn chưa tận hứng, bây giờ vụ án phá rồi, lại ở nhà mình, chúng ta có thể tận tình chơi.

Nhạc Băng Phong thiên kiều bá mị lườm hắn một cái, một tay cách cái quần vỗ lên bảo bối của Đỗ Long, hổn hển nói với hắn:

- Anh đừng động đậy, để em đến hầu hạ anh được không?

Cái gì, được không, Đỗ Long là cầu còn không được…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK