Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng lão không chút che giấu vẻ ước ao ghen tị.

Mẹ nó, chuyện tốt như thế sao lão tử không được gặp cơ chứ, nếu lão tử có Tiên Thiên Linh Tủy, muốn vô địch thế này cũng chỉ là chuyện trong tầm mắt! Cho dù là Thánh Tâm điện, lão phu cũng có thể đánh sập!

Thế mà hiện tại, lại cho một tiểu bối tu vi nông cạn như thế hưởng dụng, thực đúng là phí của trời a!

- Trước kia khi lão phu xông xáo giang hồ, vì một gốc linh dược mà không ít lần sống mái với người ta, thường thường dùng hết cả mưu trí sức lực cũng khó có thể đắc thủ… thế mà tiểu tử chưa ráo máu đầu này… lại vừa đi ị vừa ăn được đồ tốt như thế…

- Thứ kia, chí ít cũng phải có sáu ngàn năm mới có thể hiện một khắc đồng hồ a…

Đổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn trời, sầu thảm tới cực điểm.

Thực sự như muốn hỏi một tiếng: Thương thiên a, ngươi có ý gì? Chà đạp người khác sao?!

Mặc dù biết rõ lúc này không thể cười càng không nên cười, nhưng Vân Dương vẫn không thể ngăn được xúc động muốn cười vang thành tiếng.

Thực sự, lão quỷ mấy ngàn năm tuổi như Đổng Tề Thiên, thế mà lại vì việc này mà u oán như vậy…

- Khụ khụ!

Vân Dương an ủi:

- Đổng lão a, mỗi người đều có duyên phận của mình, kỳ thực coi như môn hạ để tử có được chút cơ duyên, ngài là bề trên, cần gì u oán như vậy…

U oán?

Tiểu tử ngươi nói cái gì? Ta u oán? Ta u oán bao giờ?!

Ha ha…

Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương thật sâu, thản nhiên nói:

- Nói không sai, mỗi người đệ tự có duyên phận, cưỡng cầu không nổi… có điuề, Vân Dương, ta thấy ngươi hình như lại có tiến bộ hả? Quả là người có đại duyên a!

Vân Dương gật gật đầu:

- Đổng lão ánh mắt sáng như đuốc.

Đổng Tề Thiên cảm thán nói:

- Tiến giai của tiểu tử ngươi thực là nhanh… đáng lý sau khi tu tới Thánh giả, cái quan trọng nhất là tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng tâm cảnh, tuyệt không để cơ hội cho tâm ma dòm ngó. Như vậy đi, để ta áp chế tu vi đến Thánh giả Tam trọng đỉnh phong, chúng ta tới luận bàn một chút, lão phu giúp ngươi tôi luyện, tiêu trừ hậu hoạn.

Vân Dương ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng lắm?!

Nhưng lời Đổng Tề Thiên nói lại chính là chí lý trong giới tu hành, vốn mọi chuyện đều quan trọng một chữ tâm, mỗi lần tinh tiến, đều nên rèn luyện củng cố mới đúng. Nếu có cao giai tu giả hỗ trợ, như vậy lại càng tốt hơn.

Đối với chuyện này, Vân Dương hoàn toàn không có gì phản cảm, thậm chí chỉ cảm thấy hưng phấn, kích động nói:

- Như vậy, làm phiền Đổng lão.

- A, vậy thì bắt đầu đi.

Sau một lát, trong đại điện đã bị Đổng Tề Thiên dùng thần thức phong kín, vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Vân Dương…

Lão yêu quái đã sống mấy ngàn năm trời, vô luận là kinh nghiệm ánh mắt đều không phải Vân Dương có thể so sánh, tu vi ngang nhau, thực chiến lập tức phân cao thấp, cái gọi là cùng giai vô địch, đương nhiên có rất nhiều hạn chế, kỳ thực vốn không tồn tại!



Cũng bởi trận chiến này, Vân Tôn đại chưởng môn ẩn cư hai ngày không lộ diện.

Công việc thường ngày đều thông qua liên lạc giữa Cửu Tôn để truyền xuống, tự nhiên khiến không khí Cửu Tôn phủ thêm mấy phần thần bí.

Các đệ tử cùng đám Sử Vô Trần đều vô cùng kinh ngạc.

Lão đại sư tôn Thủ tôn làm sao vậy? Bế quan? Có vẻ không giống lắm a…

Chẳng lẽ là muốn tạo không khí thần bí, lưu át chủ bài để chuẩn bị xuất thủ?!

Chân tướng thực sự đương nhiên không phải như vậy, chẳng qua là trên đầu hắn đang sưng vù vù ba nhát, ba cục u còn rất thẳng hàng.

Qua hai ngày, vết bầm dập trên mặt đều đã được đánh tan, thế nhưng ba cái u cục trên đầu này, cho dù lấy thủ đoạn nghịch thiên của Lục Lục, cũng chỉ có thể từ từ đánh tan được một nửa.

Lúc hắn vừa mới tỉnh, bộ dạng của hắn chẳng khác nào có tới bốn cái đầu mọc cùng chỗ, kinh dị tới cực điểm.

Hiện tại, ba cục u kia dù vẫn còn rõ hình, nhưng dùng tóc che đi, cũng miễn cưỡng có thể che được.

Vân Dương soi gương, thở dài thật sâu một hơi.

- Vì sao?

- Ha ha… bởi vì ta… rất u oán a.

Nhớ tới lời đối thoại này, Vân Dương cảm thấy bản thân lúc đó con mẹ nó quá ngáo, rõ ràng biết người ta không thể trêu chọc mà vẫn cứ trêu chọc, thuần túy đúng là muốn tìm tai vạ mà! Nhưng nói đi nói lại, thời gian gần đây, đúng là quãng thời gian an nhàn nhất từ khi hắn tới Huyền Hoàng giới!

Thực sự không có biến cố gì đáng nói.

Đã không có phiền toàn, cũng không có người nhàm chán tới tham quan. Ngay cả người của thương minh cũng lặng lẽ chẳng thấy tăm hơi, không còn đến làm phiền.

Ngay cả chuyện Hắc Bạch song sát, Không Cướp Trời cũng đã trở thành chuyện quá khứ.

Gió êm sóng lặng, không chút rung động.

Thậm chí không chỉ mình Cửu Tôn phủ thấy thế, mà cả giang hồ đều cảm thấy gió êm sóng lặng.

Thực như một thế giới đại đồng, không tranh quyền thế!

Chỉ một động tĩnh duy nhất, chính là việc Cửu Tôn phủ thường ra ngoài làm nhiệm vụ, tiêu diệt một số tổ chức buôn người. Nhưng… điều này lại càng khiến người cảm thấy kỳ quái, từ khi Cửu Tôn phủ bắt đầu công kích các tổ chức này đã được một thời gian không ngắn, đáng lý ra, thế lực đứng đằng sau của đám buôn người nên sớm tới gây chuyện mới đúng, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác tính toán, hoàn toàn không có bất luận kẻ nào, bất cứ thế lực nào tìm đến gây chuyện.

Điều này… có vẻ như có chút quá yên ắng a?!

Thường nói: Chuyện khác thường tất có mê hoặc, tình trạng thái bình trước mắt, thực sự có chút khó hiểu, Vân Dương liền phái Tiền Đa Đa ra ngoài nghe tin tức, thế nhưng căn cứ tin tức mà Tiền Đa Đa phản hồi lại, toàn bộ Huyền Hoàng giới có vẻ như đều đang cực kỳ an tĩnh, ngay cả các môn phái trước đó còn rầm rộ khuếch trương thanh thế, tranh thủ lợi thế cho trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ, lúc này cũng đều đóng cửa không ra, dường như tất cả những gì bên ngoài đều không có quan hệ gì với bọn hắn, chỉ cầu an ổn sống qua ngày.

Vân Dương nhạy cảm phát hiện chuyện này có chút không đúng, bình yên như vậy, còn là giang hồ sao?

Coi như là viện dưỡng lão, cũng tuyệt không hơn gì cái này đi…

Nếu không phải ngày ngày đều có người ra ngoài tổ chức tiêu diệt đám buôn người, cung cấp số lượng nhân quả chi khí tương đối cho Vân Dương, chỉ sợ Vân Dương đã sớm không giữ được bình tĩnh.

Trong chuyện này, tất có nguyên cơ mà hắn không biết!

Nhưng hiện giờ, Cửu Tôn phủ đang trọng trạng thái tinh tiến dũng mãnh, Vân Dương thực sự không nỡ cắt đứt trạng thái này.

Hiện tại, là cơ hội tốt để phát triển a.

Không có người tranh, không có người đoạt, lại có thể góp nhặt không ít hạt giống tốt từ tay đám buôn người, chớ nói chi, mỗi lần xuất động đều có thể thu được không ít đệ tử có thiên chất không tệ…

Mà hiện tại, có thể làm việc như thế, chỉ có mình Cửu Tôn phủ!

Có gì thoải mái hơn làm đầu sỏ lũng đoạn?!

Nhưng, đến cùng vì sao lại an tĩnh đến như vậy?!

Từ lúc còn ở Thiên Huyền đại lục, Vân Dương vẫn luôn giữ vững tôn chỉ, cẩn thận có thể chạy thuyền vạn năm, thận trọng chú ý, từng bước cẩn thận, lúc nào cũng đề phòng đủ thứ mới có thể đi tới ngày hôm nay, mà hiện tại, việc giang hồ an tĩnh ngoài ý muốn như thế, khiến tâm cảnh Vân Dương rung động không thôi, có thể nói, nếu không tìm hiểu rõ được chuyện này, chỉ sợ ngủ hắn cũng ngủ không yên.

Ôm lấy ba cái u cục trên đầu, Vân Dương cao lạnh đi ra ngoài, trực tiếp tới tìm Đổng Tề Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK