Trường thương vốn cong thành hình cánh cung lập tức được phóng thích, cán thương dài vài chục trượng xuyên thẳng qua thân thể Khâu Mộng Thành trong tiếng hét thảm của hắn.
Biến cố này tới quá đột ngột, tai hoạ sát nách, Khâu Mộng Thành sau khi trúng thương vẫn không dừng được thế tới uy phong lẫm liệt hạ từ trên không xuống, vẫn giương nanh múa vuốt đánh về phía bốn người trên đỉnh núi!
Một loạt biến cố, nói ra thì rất dài dòng nhưng toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt: Khâu Mộng Thành tới, dẫn theo uy thế phong lôi, hạ xuống như phích lịch lôi đình diệt thế, sau đó ngực từ không có gì đột nhiên tuôn ra một loạt hoa máu.
Bị đâm xuyên!
Đâm xuyên từ trước qua sau!
Sau đó hắn tiếp tục rơi xuống, theo đó là máu tươi chảy ồ ạt, bắn tận lên trời cao.
Nhưng hôm nay, chuyện kỳ quái lại tiếp diễn, sau khi một thương xuyên người, cán cây thương kỳ dị chỉ còn phần chuôi khảm trên người Khâu Mộng Kỳ không biết vì sao đột nhiên biến mất, trực tiếp biến mất từ lồng ngực hắn.
Hậu quả của trường thương đột nhiên biến mất chính là trước ngực hắn đột nhiên nhiều thêm một cửa hang tròn trịa, bốn người trên đỉnh núi ngửa đầu nhìn lại, không ngờ có thể nhìn xuyên lồng ngực của hắn thấy được cả mặt trời!
Cảnh tượng này khiến người ta cực kỳ kinh hãi!
Khâu Mộng Thành uy phong lẫm liệt, đột nhiên hét thảm.
Giữa tiếng kêu gào thêm thảm đó, thân thể lao xuống.
Vẫn như lúc trước, đối đầu chính diện với song đao song kiếm của bốn người!
Chỉ có điều lúc này trạng thái đã khác, huyền khí hộ thân của Khâu Mộng Thành đã phá, thân chịu trọng thương!
Khâu Mộng Thành đột nhiên gặp phải đả kích trí mạng, hiện giờ cảm giác duy nhất chỉ là lục phủ ngũ tạng đều như bừng cháy, là cảm giác nguy kịch trí mạng, lửa sém lông mày cực kỳ khó chịu. Trong cảm giác của bản thân, sinh mệnh lực nhanh chóng trôi mất, sắp chạm đáy tuyệt vọng, vết thương trước ngực tiếp xúc trực tiếp với gió rít, cực kỳ đau đớn...
Cơn đau thấu tim gan, đau tới không muốn sống nữa!
Hắn thậm chí cảm giác được cuồng phong lướt qua đang thổi cả nội tạng bản thân ra...
Ánh mắt đã bắt đầu mơ hồ, bản năng chiến đấu cũng theo đó tiêu biến.
Ngay thần trí của hắn cũng đã dần mơ hồ.
Hai thanh đao hai thanh kiếm đồngt hời chém tới người, hắn thậm chí không kịp phản ứng lại. Mãi tới lúc càng nhiều máu tươi bắn ra, hắn mới như tỉnh mộng, hét lớn một tiếng, hai cánh tay một trái một phải bắt lấy một đao một kiếm.
Nhưng một đao một kiếm khác lại không có cách nào. Thiên Ý Chi Nhận trong tay Vân Dương được truyền huyền khí toàn thân, chém thẳng vào vai trái Khâu Mộng Thành, đã tách rời cả vai trái và tay trái của hắn!
Một kiếm của Sử Vô Trần lại đâm thẳng vào ngực phải, kiếm khí tuôn trào như tạc đạn bùng nổ trong ngực Khâu Mộng Thành.
Khâu Mộng Thành tuyệt vọng rú thảm một tiếng, thân thể run rẩy, miệng không ngừng phun bọt máu, ngũ tạng lục phủ của hắn vốn còn một phần vẫn giữ được nguyên vẹn, song giờ đều vỡ nát trong đòn kiếm khí vừa rồi,, hai tay vốn nắm một đao một kiếm bỗng buông lỏng!
Trường đao của Lan Nhược Quân khôi phục tự do, thuận tay xuất đao, đánh rơi toàn bộ vai phải Khâu Mộng Thành, trường kiếm Nhậm Khinh Cuồng xoay tròn sảng khoái như đại đao, thẳng tay bổ thẳng đầu của Khâu Mộng Thành xuống.
Vị cao thủ Thánh Giả cấp ba đỉnh phong này chỉ kịp lộ mặt, thể hiện vẻ cường thế không ai bì nổi, chỉ nháy mắt sau đã bị chém tới chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây!
Thậm chí mãi tới lúc hắn đầu một nơi thân một nẻo, đi đời nhà ma, thân thể còn chưa kịp rơi xuống đất!
Vẫn ở trên trời cao.
Tất cả kết thúc ngay chớp mắt sau khi vừa bắt đầu!
Đôi mắt trong cái đầu bị chặt rơi của Khâu Mộng Thành vẫn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi.
Đến chết hắn vẫn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Sao trên không… lại có một cây trường thương như vậy?
Vân Dương giơ tay vẫy một cái, trực tiếp nắm lấy cánh tay trái Khâu Mộng Thành, đưa tay ra lột một cái, nhẫn không gian trực tiếp đổi chủ.
Gia sản Thánh Giả cấp ba chắc chắn không ít, Yến Quá Bạt Mao, lần này Không Cướp Trời đắc thủ, sao lại không lấy cho được?
Thời gian đã cực kỳ gấp gáp!
Tiếng phong lôi nơi xa đã tới gần.
- Đi!
Vân Dương hô lớn một tiếng, ba người khác đao kiếm trong tay không kịp vào vỏ, nhanh chóng chuyển thân giữa không trung, Sử Vô Trần nắm lấy áo Vân Dương, dùng tu vi bản thân mang theo Vân Dương bay đi.
Còn Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng cũng không kịp lấy hơi, mỗi người nắm láy một chân của Sử Vô Trần, được hắn kéo bay theo.
Ba người cùng lấy hơi, cùng phát lực, lực lượng khổng lồ bắt đầu đẩy ngược Vân Dương bay về phía trước, nhân dịp này Vân Dương hít sâu một hơi nguyên khí, toàn lực lao đi, đồng thời kéo theo ba người còn lại.
Chỉ chớp mắt sau, bốn người đã hoá thành tư thế song song, đều hít một hơi, nhanh chóng bay đi, thân hình chỉ loé lên đã lên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phía sau.
Mười mấy bóng người cuốn theo uy áp như núi cao lao tới, chỉ trong chốc lát đã tới Yến Tử sơn, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, chỉ nhìn thấy thi thể Khâu Mộng Thành chết không nhắm mắt, bị xẻ thành năm bảy khối.
Người tới chứng kiến tử trạng của Khâu Mộng Thành đều hít một hơi lạnh, trong lòng run sợ!
- Khâu Mộng Thành!
- Thanh Vân môn hộ pháp!
- Cao thủ Thánh Giả cấp ba đỉnh phong!
- Sao chỉ mới chốc lát hắn đã mất mạng ở đây? Lại còn chết thảm như vậy?
- Vừa rồi chúng ta vẫn nhìn theo, rõ ràng thấy hắn bay tới đầu tiên, sau đó lập tức đuổi theo, chênh lệch chỉ khoảng nửa hơi thở, thời gian ngắn như vậy cùng lắm chỉ giao thủ được một chiêu. Sao Khâu Mộng Thành lại chết dễ dàng như vậy? Đối phương mặc dù có ưu thế nhân số nhưng cũng không thể nhanh như vậy được chứ? Càng nghĩ càng thấy kỳ quái!
- Chẳng lẽ trong bốn tên Không Cướp Trời này có thực lực giết chết Thánh Giả cấp ba trong nháy mắt? Cái này… không thể nào?
- Chắc chắn không thể, nếu không sao bọn chúng phải chạy?
- Trước đừng vội kết luận, cũng đừng tuỳ tiện động vào hiện trường, nghiên cứu xem Khâu Mộng Thành rốt cuộc chết thế nào mới là chuyện cần kíp trước mắt.
“...”
Những người này đều tới đây với tốc độ nhanh nhất, mặc dù bị Khâu Mộng Thành vượt lên trước một bước nhưng mọi người cũng không vội.
Mọi người đều là kẻ giang hồ lão luyện, đều có nắm chắc.
Đừng nhìn Khâu Mộng Thành nhanh chân, đám người Không Cướp Trời này chẳng dễ đối phó, muốn bắt được chúng trong chớp mắt, cho dù Thánh Giả cấp ba đỉnh phong cũng tuyệt đối không thể.
Khâu Mộng Thành tới trước cũng chẳng gấp, tới trước kiềm chế đám Không Cướp Trời giúp chúng ta càng tốt
Đến lúc chúng ta tới, tất cả đều là của chúng ta!
Thuận tiện giúp chúng ta tiêu hao nhuệ khí của Không Cướp Trời.
Nhưng tuyệt đối không ngờ nổi, chỉ chậm một bước, Khâu Mộng Thành lại đã chết.
Khi tới thế không ai bì nổi, khi chết cũng gọn gàng linh hoạt...
Con mẹ nó...