Thậm chí coi như chiến dịch này có thành công tận diệt cao thủ Tứ Quý lâu đi nữa, tin rằng Huyết Đao đường cùng Vô Tình lâu cùng sẽ bởi vậy mà trả một cái giá tương đương, hơn nữa đó là còn không tính tới sự trả thủ của Tứ Quý lâu ở sau đó.
Cho nên, lúc này Sâm La đình lâm trận lùi bước, đúng là hợp tình hợp lý, là chuyện trong dự liệu, là chuyện trong tình lý!
Hận Biệt Ly vừa nghĩ đến đây, hận ý lập tức đại giảm, nhanh chóng thu được một kết luận, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt cao thủ Tứ Quý lâu, tức là... Phải vận dụng đòn sát thủ ẩn tàng, nếu để chậm chút nữa... Chỉ sợ đêm nay phải thua cả bàn cờ!
Hận Biệt Ly hét dài một tiếng, cổ tay rung lên, một viên pháo hoa đỏ như máu bay lên trời.
Bắn viên pháo hoa huyết sắc này, Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm đều đau lòng muốn chết.
Bởi vì đây chính là tín hiệu để kêu gọi lực lượng ẩn tàng cuối cùng của Vô Tình lâu cùng Huyết Đao đường, trong đó còn bao gồm cả số cao giai sát thủ mới mời chào được trong thời gian này.
Quả thực chính là át chủ bài cuối cùng của bọn hắn.
Lúc đầu, theo dự tính của hai người bọn hắn, trận chiến này vô luận là tính về nhân lực hay thực lực tổng hợp thì bọn hắn đều hơn xa Tứ Quý lâu, hơn nữa còn có Sâm La đình uy tín lâu năm đồng hành chi viện, lại có thêm lá bài tẩy này làm chuẩn bị sau cùng, thế nhưng lại không tính đến, Tứ Quý lâu không những xuất ra chiến lực ngoài dự đoán, mà bố cục càng tinh diệu, khiến cho đám sát thủ tổn thất vượt xa khỏi mong muốn.
Hơn nữa còn thêm cả chuyện Sâm La đình lâm trận bứt ra, thế cực hiện tại đã cực kỳ nguy hiểm, nếu lại trì hoãn thêm nữa, không chừng đám sát thủ phó chiến mất hết ý chí, cho nên đành phải triệu hồi những người này bổ sung tiến lên, tận sức chấm dứt trận chiến này nhanh nhất có thể.
Nhưng mà nghĩ đến hao tổn của trận chiến này, hai đại cự đầu lại đau đến rỉ máu.
Theo một tiếng hiệu lệnh, vô số đao quang kiếm ảnh đột nhiên quét sạch bầu trời.
Vô số sát thủ áo xám xuất hiện, những thân ảnh này nhanh chóng thi triển sở trường, hư ảo vô chân, theo một tiếng bạo hưởng, khói bụi đầy trời vọt lên, nhanh chóng biến mất trong màn sương đểm chợt hiệt này.
Thế nhưng sát cơ tràn ngập không trung, nháy mắt lại trở nên đậm thêm mấy phần.
Từ đây bắt đầu, cao thủ Tứ Quý lâu bất đầu xuất hiện tử thương.
Lực lượng mới mà hai đại tổ chức sát thủ triệu hoán ra, mặc dù nhân số không nhiều cho mấy, nhưng chất lượng lại cao đến dọa người.
Đơn thuần tính vũ lực, cơ hồ mỗi người đều có thực lực khai tông lập phái trên giang hồ!
Đám người này vừa xuất thủ, bức tường thành cuối cùng của Tứ Quý lâu cũng nhanh chóng bị kéo xuống.
Chỉ sau một chút, liền xuất hiện tử thương!
Hận Biệt Ly càng không giữ lại, trượng kiếm múa lên không ngừng, chợt đông chợt tây, tinh quang trong mắt lấp lóe không ngừng, toàn lực triển khai thanh trừ lực lượng cuối cùng của Tứ Quý lâu!
Hồng Trảm đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hai người một trái một phải, một nam một bắc, hô ứng lẫn nhau, đại khai sát giới!
Vân Dương đứng trong bóng tối quan sát, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi nhíu mày.
Coi như trước đó sớm đã xác định, Tứ Quý lâu nhất định thu bại, ba người Kiếm Sương Tuyết thậm chí còn không có cơ hội phá vây, chỉ cần giằng co một lát, thực lực song phương sẽ triệt để mất cân bằng, ba người tất sẽ vẫn lạc trong trận chiến này.
Trên thực tế, tình huống ba người đã rất nguy hiểm, Tuyết Tôn Giả toàn thân đẫm máu, Kiếm Tôn Giả thì ngay cả da cũng bị lột mất một tầng, chỉ còn Sương Tôn Giả vẫn tạm thời ổn định
duy trì.
Vân Dương ngẩng đầu, nhìn về minh vụ cách đí không xa, lập tức lại thu hồi ánh mắt.
Tiếp đó lại có vài tiếng kêu thảm tuần tự vang lên, lại có năm vị cao thủ Tứ Quý lâu chế uổng dưới tay sát thủ, mà đám sát thủ, vẻn vẹn chỉ có ba người bị thương!
Sau một chốc, lại có tiếng kêu thảm liên tiếp, hai người Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm một năm một bắc, xuất thủ bá đạo, nhanh chóng thành công tiêu diệt bốn tên cao thủ khác ngoài tam tôn của Tứ Quý lâu.
Đến tận lúc này, cao thủ của Tứ Quý lâu cũng chỉ còn lại ba người Tuyết Kiếm Sương.
Cũng lúc này, trên trăm vị sát thủ đồng thời hiện thân, vô số ánh mắt lạnh lẽo cùng tập trung vào ba thân ảnh lung lay sắp đổ giữa sân.
Trận chiến này, cuối cùng cũng tới hồi cuối!
Nhưng mà trong trận chiến này, có tới hơn một ngàn năm trăm vị sát thủ thành danh vĩnh viễn ngã xuongs.
Đây là con số cự đại không thể nghi ngờ!
Thế nhưng con số thương vong to lớn này, chỉ đổi lại không đến hai trăm tính mệnh của Tứ Quý lâu!
Trong trận này, dù sát thủ dành được chiến thắng, nhưng thực chất lại là thất bại, được không bù nổi mất!
Hận Biệt Ly vung tay lên, phe sát thủ lập tức đỉnh chỉ công kích, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn chăm chú lên Tuyết Tôn Giả:
- Tuyết Tôn Giả, trận chiến này đã đến hồi cuối, bản tọa còn có một chuyện không hiểu, nếu không hỏi rõ thì thực không cam lòng, không biết Tuyết Tôn Giả có nguyện vì bản tọa mà giải đáp nghi ngờ?
Tuyết Tôn Giả ho khan một tiếng, cười thảm:
- Nghi vấn không hiểu? Không cam lòng? Như vậy thì quá tốt a! Ta vốn còn hận không đủ sức, không đủ khả năng giết ngươi, không tránh khỏi ôm hận mà chết, thế nhưng hiện có thể để ngươi đem phần nghi vấn này ôm xuống mồ, để ngươi thành quỷ hồ đồ, cũng xem như là chuyện đại khoái nhân tâm.
Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả đồng thời cười to, không chút quan tâm tình huống trước mtaws.
Ánh mắt Hận Biệt Ly càng thêm sắc lạnh, thản nhiên nói:
- Xem ra, ba vị Tôn giả không muốn trả lời rồi?
Kiếm Tôn Giả hứ một tiếng, ngẩng cổ, khinh thường nói:
- Trả lời ngươi? Ngươi là ai?!
Hận Biệt Ly chậm rãi gật đầu, sát cơ không ngừng bạo rực, gằn từng chữ:
- Tốt, rất tốt!
Khẽ vung tay lên:
- Giết!
Tất cả sát thủ đồng thời hành động, sát cơ vô tận bao lấy tam đại Tôn giả!
Ngay lúc này, một tiếng thét bén nhọn vang lên, một thanh âm âm trầm nói:
- Ở đây!
Cùng lúc đó, bốn phía chợt phát ra cường quang mãnh liệt, tựa như một viên Thái Dương đột nhiên rơi xuống thế gian.
Phàm là sát thủ, đều có thói quen hành tẩu trong bóng tối, chỉ có trong bóng tối, được bóng tối bao phủ bọn hắn mới thấy được an toàn, lúc này đột nhiên gặp phải ánh sáng mạnh như thế, trong nháy mắt, dù có trợn mắt lên cũng không thể thấy được gì, lòng cảnh giác lập tức dâng cao, nhao nhao nhắm mắt lại, binh khí trong tay quơ đến không cả để lọt gió, trước lấy bảo vệ bản thân là mối quan tâm hàng đầu.
Ba người Tuyết Sương Kiếm đột nhiên gặp biến cố, nhanh chóng ứng biến thần tốc, vội vành xông ra!
Trong bóng tối, một thanh ảnh lờ mờ hư hư thưc thực xuất hiện, hai tay giương lên, âm thanh hô hô xé gió vang lên không dứt...
Lập tức, như có vô số cao thủ đồng thời xuất thủ...
Vô số ám khí như cuồng phong vũ bão tạo thành một bức tường kín không kẽ hở sau lưng ba người Tuyết Kiếm Sương.
- Không được thả dư nghiệt Tứ Quý lâu!
Hận Biệt Ly cũng là hạng người từng trải, phản ứng nhanh chóng, biết chắc nếu để tam tôn toàn thân trở ra, chỉ dẫn đến hậu hoạn vô tận, rống to một tiếng, liền muốn triển khai truy kích, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng cười thâm trầm:
- Ai là dư nghiệt?
Lời còn chưa dứt, một lực lượng cường hoành tới cực điểm đã đánh tới.
Hai mắt Hận Biệt Ly còn đang tập trung vào tam tôn, nay đột nhiên bị tập kích, dựa vào bản năng, theo âm thanh gió đến mà vung một kiếm.
Một tiếng “Coong” giòn tan vang lên, đã thấy sương mù nồng đậm dâng lên.
Cho đến khi sương mù tán đi, đám sát thủ đưa mắt nhìn lại, đã thấy tinh hà sáng tỏ, minh nguyệt treo cao, dưới đất đầy máu tươi cùng tàn chi gãy cụt, tam đại Tôn giả của Tứ Quý lâu cứ thế mà biến mất!
Thậm chí, không biết ai là người cứu bọn hắn ra ngoài!