- Vân công tử, tránh thì tránh được, chỉ là phía Thái tử điện hạ...
Vân Dương không kiên nhân nói:
- Việc này, không có quan hệ gì với ngươi! Ta thay mặt Hận Biệt Ly hứa hẹn, sau ngày hôm nay, hắn sẽ tuyệt không tìm các ngươi gây phiền toái! Về phần Thái tử điện hạ, ta cũng sẽ cho hắn một câu trả lời, cũng sẽ không quan hệ gì với ngươi, được chưa?
Hắn hừ một tiếng:
- Chỉ cần hắn dám tới tìm ta!
Câu nói này, bá khí tới cực điểm.
Lý tướng quân vẫn đầy ngượng nghịu, thở dài, chần chờ một chút, rốt cục vung tay lên:
- Hạ cung, nhường đường!
Hận Biệt Ly thét dài một tiếng, điềm nhiên nói:
- Hạ cung là đủ rồi! Đường mà Thái tử nhường, chúng ta cũng không dám đi!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên đằng không bay lên, quát một tiếng chói tau:
- Đi!
Bốn người Hồng Trảm bám đuôi theo sau, một nhóm năm người, tựa như hóa thành năm đầu đại điêu, bay lên giữa không trung, lăng không chuyển hướng, bay về phía nam thành.
Năm người hợp dòng, những nói đi qua như xuất hiện lôi đình thiểm điện, vẽ ra từng vết vắt ngang trời, uy thế kinh hãi thế tục.
Năm người Hận Biệt Ly, bất kỳ một ai cũng đều là sát thủ đỉnh cao nhất, cũng là đỉnh phong cường giả trong giới tu hành, mặc dù Vân Dương chỉ cho họ một chút thời gian giảm xóc, nhưng cũng đủ để cho bọn hắn hồi phục nguyên khí, mặc dù không thể khôi phục đến đỉnh phong, thế nhưng muốn di chuyển với tốc độ cao thì tuyệt không thành vấn đề!
Thanh âm của năm người từ phương xa truyền đến:
- Vân công tử, núi cao sông dài, ân tình này ngày sau hậu báo! Sau hôm nay, tuyệt không nhúng chàm một sợi lông của Vân công tử cùng người của công tử. Phàm là công tử có việc, chỉ cần truyền ngôn lên giang hồ, chúng ta muôn chết không chối từ!
Thanh âm càng lúc càng xa, lại càng lúc càng cao, càng về sau, tự như lôi âm chấn động, vang vọng trên bầu trời Thiên Đường thành.
Đến tận đây, khu đông thành phế tích đã không còn người giang hồ tồn tại, vị Lý tướng quân mới rồi còn đầy ngượng nghịu, cùng mấy tên tướng quân dưới trướng khẽ nhìn qua Vân Dương, hai bên cùng lộ ý cười thâm trường!
Rốt cục không còn phải ngượng nghịu nữa a!
Vân Dương truyền âm:
- Người an bài ngươi tới đây, khỏe chứ?
Đây cũng là lần thăm dò sau cùng, lần phối hợp này, hoàn toàn đạt tới mức thiên y vô phùng, nhưng vị Lý tướng quân này, cũng không phải người quen của Vân Dương hắn.
Lý tướng quân nói:
- Ngô đại nhân nhờ chúng ta, nếu công tử hỏi, để chúng tay thay mặt ngài hỏi thăm sức khỏe công tử.
Vân Dương thở phào nhẹ nhõm.
Tuy tiếp xúc với Ngô Ảnh không lâu, thế nhưng tâm thái như đã chết của hắn lại rất rõ ràng.
Ngoại trừ làm việc, còn chẳng khác nào một đống hành thi tẩu nhục!
Vân Dương suy nghĩ hồi lâu, rốt cục thăm dò một lần.
Thăm dò, cũng không phải chỉ là thăm dò hợp tác, mà còn có chuyện khác. Nhưng, cho tới bây giờ, cũng đã không còn vấn đề gì nữa.
...
Quân bộ.
Lý tướng quân bước tới cái nơi u ám tĩnh mịch kia.
- Ngô đại nhân, thuộc hạ đến báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn tất.
- Ừm.
- Đại nhân sở liệu không sai, quả là Vân công tử hiểu ý chúng ta.
- Ừm.
- Đã dựa theo phân phối, hỏi thăm sức khỏe công tử.
- Ừm.
- Đại nhân còn gì dặn dò không a?
- Không.
- Thuộc hạ cáo lui.
- Ừm.
Đối thoại đơn giản tới cực điểm, dường như Ngô Ảnh chỉ biết nói một chữ, thêm một chữ cũng sẽ không chịu nổi, có điều, đây mới là biểu hiện thường ngày của hắn.
Nếu không phải là chuyện mà hắn an bài, đoán chừng nửa chữ cũng không nói.
Bên trong, Ngô Ảnh vẫn khô tọa trước bàn, cẩn thân sửa sang lại hồ sơ bao năm nay của Quân bộ.
Bện cạnh còn có mấy quyển sổ vừa chỉnh lý biên soạn.
“Luận Hàn Sơn Hà.”
“Luận Thu Kiếm Hàn.”
“Luận Cửu Tôn chi hủy diệt.”
“Luận Vương triều.”
“Luận Thiên hạ đại tướng.”
“Luận Văn sự.”
“Luận Triều đình cùng giang hồ.”
“Luận tướng soái.”
...
Những thứ này, có thứ là bản thảo từ trước, cũng có thứ là mới suy nghĩ, tất cả đều là Ngô Ảnh sửa sang lại trong thời gian này.
Những nội dung ở đây, có thể nói là sở học tinh hoa cả đời Ngô Ảnh, cơ hồ chỉ ra tất cả văn thần võ tướng, trong đó còn có lý giải bình luận cá nhân của Ngô Ảnh.
Tất cả chiến dịch chiến sự kinh điển, đều được lược qua một lần.
Còn có chuyện hưng suy ngàn năm nay của Thiên Huyền, tất cả đều được tường thuật tóm tắt, chỉ thẳng vào chỗ yếu hại.
- Chờ khi ta chết, những thứ này... Vẫn có thể tạo thành tác dụng cho Ngọc Đường, xem như việc cuối cùng mà ta có thể làm cho Quân bộ.
Ngô Ảnh tự lẩm bẩm.
- Không, vẫn là trước khi chết, nên tìm lấy một người truyền thừa...
- Nếu tâm huyết của ta mà bị gác xó, vậy hoàn toàn không có ý nghĩa a.
- Ngày giờ của ta đã không còn nhiều nữa, nếu còn ngồi ở đây, sẽ chỉ uổng phí thời gian, làm việc vô ích, chi bằng mấy ngày nữa vào quân tuyển tướng, tự tay huấn luyện, thứ do ta viết, cũng chỉ có ta là hiểu nhất... Ừm, dứt khoát lại đến học đường, xem có thể tìm được mấy học sinh hợp nhãn duyên không, truyền xuống một thân sở học, ngay cả sở học cả đời lão Tất, cũng giúp hắn tìm mấy truyền nhân.
Ngô Ảnh miên man bất định, càng nghĩ càng xa, lúc hoàn hồn lại, không khỏi cười khổ nhìn lên bàn, trên bàn vẫn còn một quyển, hắn vẫn chưa viết xong.
“Luận Ngọc Đường làm thế nào thống nhất thiên hạ.”
- Thống nhất thiên hạ, e là ta không thấy được ngày đó, nhưng vô luận thế nào, việc quản lý sau khi thống nhất thiên hạ, luôn cần rất nhiều thiên tài, ta nên tranh thủ chút thời gian cuối này, thu thêm nhiều đệ tử một chút, bồi dưỡng mấy nhân tài hữu dụng cho Ngọc Đường.
- Dựa theo tình thế đại lục trước mắt, cùng với rất nhiều biến cố gần đây, Vân Tôn đại nhân đã tuần tự xử lý chuyện triều đình, giang hồ, sát thủ, môn phái, Hoàng tộc, rất nhiều phiền phức đã xử lý xong... Tin rằng trong ba năm tới, nhất định sẽ có một trận thống nhất.
- Cho nên thời gian còn lại cho ta không nhiều, ta phải nhanh chóng tìm đủ nhân tài. Nếu không đến lúc đại chiến, ta còn cần điều hành các phương, nào có thời gian dạy dỗ bọn hắn.
- ... Những chuyện này, nếu có người hiệp trợ, sẽ có thể tăng hiệu xuất lên nhiều, tâm tư sau này của ta, không thể hoàn toàn đặt trong Quân bộ, vì Ngọc Đường sau này, ta nhất định phải thay đổi một chút.
Ngọc Đường đứng lên, truyền lệnh.
- Giúp ta truyền mấy tấm thiệp mời ra ngoài.
Mấy tấm thiệp mời, nói ra thì nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy tên trên mỗi tấm thiệp mời, đám binh sĩ thực khó mà tránh khỏi thầm chấn động.
Sức nặng của mấy tấm thiệp này, thực sự khó mà đánh giá.
Phương Kình Thiên.
Thu Kiếm Hàn.
Lãnh Đao Ngâm.
Thiết Tranh.
Thượng Quan lão phu nhân!
Năm người được mời, cơ hồ đều là kinh thiên đại trụ của Ngọc Đường đế quốc.
Nếu tính cả Ngô Ảnh nữa, có thể nói đã một mẻ hốt trọn số lãnh tụ tinh thần của Ngọc Đường, không bỏ sót một ai!
Ngô Ảnh nắm một phong thiệp mời cuối cùng, rốt cục vẫn cười khổ một tiếng:
- Ta... Còn có mặt mũi nhìn hắn sao?
Đặt thiệp mời vào trong ngọn lửa.
“Vân!”
Trên thiệp mời chỉ có một chữ, cũng đã biến mất trong ngọn lửa.