Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Dương mỉm cười, giơ tay xoa đầu Kế Linh Tê:

- Không có mạo hiểm, yên tâm, ta không phải Niên tiên sinh, càng không phải đám người Tứ Quý Lâu. Tâm khác biệt, phương pháp xử lý sẽ có khác biệt, Niên tiên sinh bố trí sát chiêu này, là vô dụng với ta.

Kế Linh Tê tức giận đẩy tay hắn ra:

- Ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, về sau không được sờ đầu ta như vậy, coi chừng cô nãi nãi gọi ngươi là bàn tay thối.

Vân Dương nói:

- Vậy xin hỏi cô nãi nãi, ta phải "sờ" ngươi như thế nào thì mới không bị gọi là bàn tay thối?

- Ngươi phải...

Kế Linh Tê sửng sờ, thẹn quá hóa giận hét lên:

- Lăn!

Vân Dương cười ha ha một tiếng, lại nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng một chút, không day dưa nữa, nhanh như chớp đã tiến vào bên trong thông đạo màu đen kia.

Bọn người Sương Tôn Giả đã từng nói, có thời hạn khi tiến vào lối đi này, nếu như vượt quá thời hạn vẫn không trở lại, sẽ bị phong tỏa ở bên trong vĩnh viễn.

Đối với lời nhắc nhở này, Vân Dương vẫn nhớ kỹ.

Nhưng hắn vẫn đến.

Chỉ vì...

- Nếu một ngày ta ngã xuống, tuyệt đối không muốn bất kỳ ai dùng hài cốt của ta để luyện công!

- Những thi thể này, đã từng là những đại năng giả không ai bì nổi!

- Đơn giản chỉ là tỏ lòng tôn kính với những cường giả đã ngã, ta phải làm, giúp cho những Thần Cốt này vật quy nguyên chủ, tuyệt đối không để chúng nhiễm hồng trần, bị kẻ khác ô nhục!

Lúc này, Vân Dương đang dùng tốc độ di chuyển nhanh nhất của mình, phi nhanh cực tốc tiến vào bên trong thông đạo.

Nhưng khiến hắn cảm thấy kỳ quái tận đáy lòng, chính là sau khi tiến vào thông đạo này, loại hoàn cảnh này mang đến cho hắn một cảm giác, không chỉ khác với lời nói của Niên tiên sinh, cũng hoàn toàn khác biệt với lời của những Tôn Giả như Băng Tuyết Sương!

Trong truyền thuyết, sau khi tiến vào, bước đi sẽ không ngừng khó khăn...

Trong truyền thuyết, sau khi tiến vào, ảo giác sẽ mọc thành bụi, sơ sẩy một chút lập tức bị Tâm Ma phản phệ, thân tử đạo tiêu.

Trong truyền thuyết, sau khi tiến vào, thị giác sẽ nhanh chóng mất đi, tuy không phải mắt không thể thấy vật, nhưng chỉ có thể nhìn thấy trước người mình có một Thần Mộ tan hoang, bên trong có một bộ Thần Cốt, về phần những thứ khác, căn bản là không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ gần bên, xa hơn một chút hoàn toàn không thấy được.

Thế nhưng những thử thách trong truyền thuyết này, từ khi Vân Dương tiến vào nơi đây, nửa điểm đều không cảm giác được, chẳng những không có bước đi liên tục khó khăn, ngược lại càng tiến lên thông thuận dị thường, chướng ngại ảo giác, thị giác đều không có, hoàn toàn bình thường.

Chẳng lẽ truyền ngôn sai?

Vân Dương không có chú ý, lúc hắn tiến vào mảnh không gian này, trong không gian thần thức của hắn, Lục Lục đang chậm rãi đong đưa. Mà thiện ác nhân quả chi khí hắn một mực thu thập trong mấy năm này, đang chậm rãi lan tỏa khắp nơi...

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã tràn đầy vùng không gian này.

Đó là chí thực chí thuần chính nghĩa trong nhân thế!

Những nơi đi qua, tất cả âm u, không ngừng tránh lui!

Cửa hang phía xa hiện ra một điểm ánh sáng rõ ràng, điểm cuối tuy xa, nhưng đến đó chỉ là vấn đề thời gian.

Lấy tu vi thực lực của Vân Dương lúc này mà nói, dùng tốc độ phi hành nhanh nhất, đoạn đường này, chỉ là trong nháy mắt!

Tuy Vân Dương cảm giác được trạng thái không khí trước mắt kỳ quái ở đâu đó, nhưng điểm ánh sáng đã ở trước mắt, sao có thể không vào?!

Vân Dương vừa sải bước ra khỏi thông đạo, nhìn trước mắt chính là cảnh sắc quang minh.

Vân Dương lập tức cảm giác được trước mắt đều là ánh sáng lấp lóe, nhưng cũng không đến mức quá chướng mắt, tập trung ánh mắt vẫn có thể thấy vật, đưa mắt nhìn quanh, phát hiện không gian rộng lớn trước mắt dường như không có điểm cuối, khắp nơi đều là Thần Cốt tỏa ra vầng sáng trắng nằm rải rác.

Rõ ràng, nguồn gốc thứ ánh sáng trắng vừa đập vào mắt chính là từ vô số Thần Cốt nơi đây!

Ngay lúc hắn thấu hiểu một phần, một cỗ uy áp không thể lý giải bao phủ không gian thần bí này, đè lên toàn thân Vân Dương, tựa như có thể hạ xuống bất cứ lúc nào, nghiền ép toàn bộ sự vật trong không gian này thành bột mịn, không có ngoại lệ!

Vân Dương chuyển động tâm niệm, không dám lãnh đạm, phát ra uy năng mạnh nhất của bản thân, sắp đặt vẹn toàn đề phòng chuyện bất ngờ. Đồng thời tỏa ra thần thức, tra xét rõ ràng tất cả mọi thứ nơi đây, phát hiện bên trong không gian này, ngoại trừ Thần Cốt, cũng chỉ có từng khối từng khối mộ bia, nhưng những mộ bia này đều bị tàn phá, không toàn vẹn bao nhiêu, nhìn không ra trên bia viết cái gì.

Vân Dương không khỏi ngây dại, mộ bia tàn phá đến mức này, manh mối đã không còn, làm sao biết được những bộ Thần Cốt đã từng thuộc về mộ bia nào, thậm chí, bên trong không gian này, đâu chỉ có mười hai tòa Thần Mộ?

Muốn hoàn thành dự định ban đầu, trả những bộ Thần Cốt về đúng mộ phần, nói thật dễ!

Sau khi Vân Dương ngẫm nghĩ, lập tức cười khổ một hồi.

Không nói xa xôi, chỉ tính số Thần Mộ trước mắt, chỉ sợ không dưới 240 tòa!

Thuyết pháp “Thập Nhị Thiên Nhân chi cốt” quả thật là hoang đường, vô căn cứ!

Vân Dương cũng không chú ý tới, từ khi hắn tiến vào không gian này, ánh sáng trong không gian này dường như không ngừng thay đổi, càng ngày càng sáng, tựa hồ đang nổi lên cái gì…

Đứng trong không gian thần bí này, Vân Dương ngây ngẩn hồi lâu. ban đầu đã tưởng tượng rất nhiều, kể cả bên trong Thần Mộ có cơ quan, có hung hiểm to lớn, thế nhưng chính mình không phải tâm mang ác ý, chỉ vì trả lại thần cốt, cho nên luôn cảm thấy chuyến này rất dễ dàng, nhưng tình huống bây giờ, hung hiểm dường như chẳng có, mà dự tính ban đầu gần như vô vọng hoàn thành, không khỏi cười khổ một tiếng.

Sau một hồi, Vân Dương lấy ra Thần Cốt từ trong chiếc nhẫn, chậm rãi đặt xuống trên mặt đất, nhẹ giọng cầu khẩn nói:

- Ta đi chuyến này không có ý gì khác, chỉ là trả lại di cốt cho các vị tiền bối, vốn muốn vật quy nguyên chủ, thập toàn thập mỹ. Chỉ tiếc không như mong muốn, vãn bối thực sự bất lực không thể làm gì hơn. Các vị tiền bối hồn thiêng còn sáng, tin tưởng sẽ không trách tội lòng này của Vân mỗ.

- Vân Dương cũng là người tu hành, suy bụng ta ra bụng người, chúng ta đều là loại người kiêu ngạo nhất, đặc biệt là người tu hành tu vi đã đến đỉnh phong, càng thêm kiêu hãnh, càng không chịu bất luận kẻ nào khinh nhờn!

- Khi còn sống, các vị tiền bối đều là hạng người phong vân một cõi, tiếu ngạo cửu thiên, cho dù đã ngã xuống, vô tri vô giác vô cảm, ta cũng không muốn di thể của các vị tiền bối bị kẻ khác khinh nhờn, làm điều bất nghĩa.

- Bởi vì, đây là đồng cảm tôn nghiêm cường giả! Các tiền bối khi còn sống, tự bảo hộ được tôn nghiêm của bản thân, không người dám mạo phạm. Nhưng khi tiền bối ngã xuống, sẽ do chúng ta, những kẻ đến sau này giữ gìn tôn nghiêm của các tiền bối.

- Trước đây nghe được danh tiếng Thần Cốt, đã có ý muốn tương trợ. Hôm nay, rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện.

- Tâm ý như vậy, chính là như thế.

- Chỉ nguyện chư vị nghỉ ngơi ở đây, hồn thiêng chẳng mờ, tất cả mọi người, Thần Cốt về nguyên thân. Từ nay về sau, đoạn tuyệt nhân thế, vĩnh viễn an tường.

Vân Dương thì thào hồi lâu, lập tức lạy thật sâu, muốn xoay người rời đi.

Trả lại Thần Cốt chính là dự tính ban đầu trong cõi lòng này, mặc dù chưa được trọn vẹn, nhưng chuyến này cũng không tệ, không uổng công bản tâm này!

Trong cõi U Minh tăm tối, đột nhiên có một thanh âm sâu kín hỏi:

- Vì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK