Không chỉ tìm được cốt nhục của Lão đại, hơn nữa còn chuẩn bị thu được nhiều tài nguyên tu luyện như vậy. Có những thứ này, hắn có thể sử dụng để trúc cơ cho Bảo Nhi, nhất định có thể tạo được căn cơ thật tốt.
Có điều tâm tình tốt đẹp của Vân Dương cũng không kéo dài được quá nửa khắc, lập tức bay đi không sót lại một chút.
Bởi Thủy Vô Âm đưa tin tới.
- Tin tức Lão đại muốn biết, ta đã nghe được.
Vân Dương nhận được tin tức, sửng sốt hồi lâu: tin tức ta muốn biết gì? Sao ta không có ấn tượng nhỉ?
Hỏi lại Thủy Vô Âm:
- Chuyện gì?
Thủy Vô Âm cũng sửng sốt một chút:
- Trước đó không phải ngài đề cập tới thích khách ở Tử U a? Không phải ngài muốn ta tìm hiểu sao?
Vân Dương lập tức tỉnh ngộ, cười ha hả nói:
- Ừm ừm, đúng dúng, tình huống cụ thể thế nào rồi?
Thủy Vô Âm nhẹ nhõm nói:
- Chuyện này kỳ thực không có quan hệ với Ngọc Đường chúng ta, chẳng qua chỉ là người này gây chuyện không nhỏ mà thôi.
Vân Dương cảm thấy hứng thú hỏi:
- Nói tình huống cụ thể đi, thần thần bí bí làm gì không biết!
- Tên thích khách này, không những bị cao thủ Tử U bắt được, hơn nữa càng bị đánh trọng thương sắp chết. Tử U vốn định minh chính điển hình, cảnh cáo thiên hạ... Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên xuất hiện một đại nhân vật ngang ngược can thiệp... Hiện tại đang trong tình trạng giằng co xấu hổ đến cực điểm!
Vân Dương càng thêm hứng thú, lặng lẽ nói:
- Tại sao lại nói là xấu hổ?
Thủy Vô Âm nói:
- Nghe nói tên thích khách này thụ thương quá nặng, dù có thiên tài địa bảo cũng chỉ có thể miễn cướng kéo mệnh, duy trì một ngụm sinh khí không tan. Hết lần này tới lần khác... Vị đại nhân vật kia bắn tiếng, kêu phải thả người.
Vân Dương trầm ngâm nói:
- Đại nhân vật nào mà lại có lực uy nhiếp như thế? Có thể làm cho cả một đại đế quốc không dám có hành động thiếu suy nghĩ?
Thủy Vô Âm thần thần bí bí phun ra ba chữ:
- Quân Mạc Ngôn!
Vân Dương nghe vậy lập tức sững người, đột nhiên xuất hiện một cảm giác chẳng lành, bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ:
- Ai? Ngươi nói là ai?
- Quân Mạc Ngôn! Thiên hạ đệ nhất kiếm khách!
Thủy Vô Âm cũng lập tức sửng sốt, bị sắc mặt của Vân Dương làm giật nảy mình:
- Lão đại, ngươi sao vậy? Sao sắc mặt ngươi đột nhiên khó coi như vậy?
Vân Dương chỉ thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài, cơ hồ như muốn thông qua đường cổ họng:
- Tên thích khách này, tên gọi là gì? Hình dáng cụ thể ra sao? Tại sao Quân Mạc Ngôn muốn nhúng tay? Những thứ này... Có tin tức cụ thể hay không?
- Tin tức cụ thể thì thực không biết. Hiện tại Tử U phong tỏa tất cả tin tức liên quan tới người này, tình báo mà ta thu được cũng phải mất rất nhiều công sức. Muốn thu được tin tức cặn kẽ hơn, e là phải dùng càng nhiều lực lượng, trước đó Lão đại ngươi cũng không có để ta chú trọng tin này, cho nên công sức bỏ xuống cũng có chút kém.
Thủy Vô Âm cau mày, hắn nhạy bén cảm giác được chuyện này không thích hợp.
Phản ứng của Vân Dương quá mức khác thường.
Trong nhận biết của Thủy Vô Âm, Vân Dương có đủ định lực, đủ tâm cơ, đủ ác độc. Từ trước đến nay, có thể nói là người mà đại sơn sụp trước mắt cũng không mảy may biến sắc.
Hắn chưa từng thấy Vân Dương thất kinh như vậy bao giờ?
Nhưng hiện tại chẳng nhưng biến sắc, thậm chí ngay cả nhãn thần cũng trở nên kinh hoảng, tựa như có chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, vượt xa ngoài dự kiến!
Chẳng lẽ tên thích khách này có quan hệ với công tử? Lại hoặc là có quan hệ với... Cửu Tôn?
- Chuyện khác không biết, nhưng tuổi tác của tên thích khách kia... Hẳn là ngươi phải biết a?
Vân Dương lo lắng hỏi tiếp.
- Cái này thực không biết, việc này là ta sơ sót!
Vân Dương nhắm mắt lại.
Hắn đương nhiên biết không phải là do ta sơ sẩy, mà là do mệnh lệnh của hắn mới khiến Thủy Vô Âm sơ sót, càng làm cho tình báo tương quan mất khống chế, ngay cả tuổi tác cũng không biết, vậy những tin tức khác chỉ sợ một chút cũng không có.
Thế nhưng cỗ dự cảm không tốt lại ngày càng mãnh liệt, ngày càng ngưng thực.
Vì sao Quân Mạc Ngôn đột nhiên nhúng tay tham gia?
Vì sao vị thích khách này chỉ ám sát cao tầng tứ đại đế quốc? Lại không hề ám sát người Ngọc Đường?
Hắn sờ lên Báo Ân lệnh trong ngực, nhớ tới Lão Độc Cô.
Lão nhân cô độc.
Là phụ thân của Thất ca!
Là người liên quan tới Cửu Tôn, hơn nữa còn là thân nhân duy nhất!
Vân Dương càng nghĩ càng hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch.
Trước đây hắn vẫn luôn nghe ngóng tin tức của lão nhân, nhưng xưa nay chưa từng hỏi thăm được, không nghĩ đến, vừa mới nhận được chút tin tức có liên quan, lại là tin dữ!
Thích khách trọng thương sắp chết, chỉ có thể dựa vào thiên tài địa bảo để kéo mệnh, lúc nào cũng có thể ô hô!
Nếu thích khách là lão Độc Cô, nếu lão nhân này vẫn lạc, chẳng phải một vị chí thân, cứ vậy mà qua đời ngay trước mặt hắn?!
Kết quả như vậy, Vân Dương tuyệt không muốn tiếp nhận.
Ly biệt như vậy, Vân Dương càng không muốn trải qua!
Hắn đột nhiên đứng dậy:
- Vô Âm, tất cả mọi chuyện bên Thiên Đường thành do ngươi tạm thời tiếp nhận, vô luận thế nào đều phải ổn định lại giúp ta! Ta có việc gấp cần làm, phải lập tức ra ngoài một chuyến.
Dự cảm của Thủy Vô Âm biến thành hiện thực, nhất thời dọa nảy bản thân!
- Đại nhân, tuyệt đối không thể vọng động!
Thủy Vô Âm cũng biến sắc:
- Không nói tử tu cách xa vạn dặm, hơn nữa cao thủ vô số, lại còn là đô thành địch quốc, ngài lẻ loi đi như vậy, chuyện khó thành không nói, còn có nguy cơ ném cả bản thân...
Vân Dương lạnh lùng phất tay, sắc mặt tái xanh:
- Ý ta đã quyết, không cần nói nữa.
Lời còn chưa dứt, Vân Dương đã trực tiếp quay người ra ngoài.
...
- Lôi huynh, có một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy tới, ta chỉ có thể xin lỗi Lôi huynh.
Vân Dương bước nhanh tới phòng Lôi Động Thiên.
Bản thân hắn phải đi, Lôi Động Thiên ở lại không chừng sẽ có biến cố, vậy cũng không được. Bất kể là bị giết, hay là phát giác bí mật, Vân Dương tuyệt không muốn thấy.
Vẫn là đem gia hỏa này đẩy đi cho sớm thì hơn.
- Sao vậy?
Lôi Động Thiên giật nảy mình, lấy tâm mình mà độ lòng người, bản năng cho rằng Vân Dương muốn đem hắn giao cho Tứ Quý lâu, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc bối rối sợ hãi chưa từng có.
- Ta có việc gấp cần xử lý, chỉ sợ phải lập tức rời khỏi Thiên Đường thành, cho nên đến lúc ngươi rời đi, ta e là không thể đưa tiễn.
Vân Dương áy náy nói.
- A, là vậy sao... Cái này không sao, không sao.
Lôi Động Thiên lập tức yên lòng:
- Ngươi cứ làm việc của mình là được, huynh đệ chúng ta còn phân ai với ai, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian mà.
- Đa tạ Lôi huynh thông cảm, thực sự có chuyện đột phát.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Tiểu đệ không thể không đi.
Trong mắt của hắn, toát ra vô hạn phẫn nộ, còn có vội vàng.
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Ngày đó dù đối mặt Tứ Quý lâu ngươi cũng có thể duy trì bình thản, nay sao lại thất thố đến như vậy?!
Lôi Động Thiên tò mò hỏi.
- Lôi huynh có điều không biết...
Vân Dương thở dài nói:
- Mặc dù Tứ Quý lâu danh xưng Thiên Huyền đệ nhất, nhưng lối làm việc lại cực kỳ ti bỉ, gặp phải đối thủ không thể thắng lập tức sẽ xuất thủ với người nhà. Trước đây thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy từng đối đầu với bọn hắn, cũng bởi Tứ Quý lâu dùng thân nhân bạn bè để áp chế, nên Lăng Tiêu Túy mới không thể không nhượng bộ.
- Chỉ là hiện tại những người có thể khiến Tứ Quý lâu dùng loại thủ đoạn này cũng không có mấy, thậm chí gần như không còn tồn tại, không nghĩ tới tiểu đệ lại vinh hạnh được nhận đãi ngộ này. Trước đó bọn hắn bị ép định minh ước với ta, ước định không được xuống tay với ta ở Thiên Đường thành. Thế nhưng ở nơi khác lại bắt giam hai thân nhân của ta, dụ ta tiến đến!
Lôi Động Thiên giật này cả mình:
- Lại có việc này? Tứ Quý lâu lại làm việc không từ thủ đoạn như thế? Không một chút khí độ cường giả?!
Vân Dương thở dài:
- Ta cũng không nghĩ tới, đường đường là Tứ Quý lâu lại có thể làm như vậy! Việc này liên quan tới tính mệnh hai người thân của ta, ta nhất định phải chạy tới đó... Nhưng ta lo lắng sau khi ta đi, đối tượng minh ước không ở, Tứ Quý lâu rất có thể sẽ nhân cơ hội xuống tay với ngươi, thậm chí, hành động lần này của bọn hắn rất có thể là muốn đem ta đi, sau đó xuống tay với huynh. Cho nên, Lôi huynh ngươi... Xem ra chỉ sợ phải cần lên đường sớm, lại trễ chỉ sợ có biến.
Lôi Động Thiên nghĩ nghĩ, lập tức rùng mình một cái, sợ hãi nhanh chóng sinh sôi, nói:
- Không sai, không sai, nhất định là kế điệu hổ ly sơn...
Hắn nhìn Vân Dương, như nhìn hộ thân phù:
- Vân huynh đệ, hai người kia rất quan trọng sao?
Ngụ ý rõ ràng: người nào có thể quan trọng hơn ta? Nếu không ngươi ở lại bảo hộ ta đi.
Vân Dương thâm trầm nói:
- Là đại sư huynh cùng tiểu sư muội của ta, tiểu sư muội... Là hôn thê của ta.
Lôi Động Thiên nghe vậy lập tức ngây người.
Đại sư huynh? Tiểu sư muội? Vị hôn thê?
Nghĩ tới hắn vì hôn thê mà một đường chạy tới đây, tầm quan trọng của hôn thê có thể nghĩ rõ.
Coi như Vân Dương có coi trọng hắn hơn nữa, cũng tuyệt không thể thay thế vị trí của hôn thê của đối phương được a a...
Vị hôn thê này có thể lay động suy nghĩ của Vân Dương, tuyệt đối không thể để lại, còn vị đại sư huynh kia, cũng phải chết!
Trong lòng Vân Dương chỉ có thể có một mình ta, tuyệt không thể có thêm người khác!
Vân Dương dần dần đã trở thành chấp niệm của Lôi Động Thiên, chỉ có điều Lôi Động Thiên còn chưa ý thức được, mà Vân Dương thì lại càng không biết!
- Nếu đệ muội gặp nạn, đương nhiên không thể không cứu, Vân huynh đệ ngươi lập tức lên đường, vi huynh cũng sẽ lập tức rời đi, không để cho ngươi phải lo lắng, trước sau khó khăn.
Lôi Động Thiên quả quyết nói, vẫn không quên tỏ rõ lập trường.
Nếu Vân Dương rời đi, như vậy chính như hắn nói, Tứ Quý lâu không còn cố kỵ, hắn ở lại đây đã cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên phải lập tức đi ngay!
- Như thế thật tốt!
Vân Dương nói:
- Hộ vệ của ta chính là cao thủ dịch dung nhất đẳng, lão Bạch.
Bạch Y Tuyết đứng ra:
- Công tử, có ta!
- Ngươi phụ trách dịch dung cho Lôi công tử, nhất định phải thập toàn thập mỹ, ngay cả màu da, cổ, tay, tóc, ánh mắt, lông mày... Thậm chí ngay cả khoảng cách hai mắt đều phải tạo khác biệt... Phải thiên y vô phùng, không để lại kẽ hở, phải vạn vô nhất thất!
- Nhớ kỹ phải vạn vô nhất thất, ta không cho phép xuất hiện vạn nhất!
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Sau đó ngươi phải tận mắt xác nhận Lôi công tử an toàn không ngại, nếu không, ngươi cũng không cần trở về.