Tiểu mập mạp hừ một tiếng:
- Nếu ngươi không tin có thể tìm người bình thường cãi nhau đi, thử chút lợi hại!
Vân Dương lập tức nổi nóng:
- Sao ngươi không đi thử đi!
Tiểu mập mạp này đúng là đầu có nhọt, chân chảy mủ, hỏng đến hết nước hết cái, đây đã không phải trêu đùa nữa rồi mà là tự tìm đường chết!
...
Hai người đến nơi thiết lập môn phái ghi danh, Vân Dương rốt cuộc cũng được thể nghiệm cạnh tranh giữa các tu giả kịch liệt tàn khốc đến nhường nào.
Không nhắc tới những môn phái đã tồn tại, chỉ riêng những người trước mặt… Chen lấn nhau chật như nêm cối… Thế này rốt cuộc là sao???
Chỉ riêng những người xếp hàng ở đây đã không chỉ vài trăm rồi!
Chẳng phải tức là có tới vài trăm môn phái đang chờ thành lập ư?
Mà đây chỉ là cảnh tượng trước mặt, trong một canh giờ ngắn ngủi trong một ngày mà thôi…
Như vậy, Huyền Hoàng giới mỗi năm tăng thêm bao nhiêu môn phái?
Vân Dương không khỏi choáng váng.
- Phải xếp hàng?
- Nói nhảm, ngươi không cần xếp hàng chắc? Tưởng mình là ai?
Tiểu mập mạp khinh thường nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn định hối lộ nữa sao? Nói cho ngươi biết, tất cả những quan viên tại đây, chỉ cần nhận một đồng một hào thôi là chết sạch cả nhà! Thậm chí không cần chờ đến lúc về nhà, sẽ có thiên lôi đánh xuống ngay lập tức!
“…”
Vân Dương phát hiện trong địa giới này nhân viên quản lý mặc dù nhìn ngoài không nhiều, nhưng những quy củ phải tuân thủ… thật sự nghiêm khắc vượt xa tưởng tượng!
Không biết ban đầu là ai chế định ra những quy củ này, chẳng lẽ uống nhiều rượu quá say mèm rồi?
Không thế thì sao lại đặt lắm quy củ khác thường, không chút xấu hổ nào như vậy?
Xêp hàng chừng hai canh giờ, rốt cuộc cũng tới phiên Vân Dương.
Khó khăn lắm mới tiến vào, bên trong đằng sau bàn làm việc chỉ bố trí một cái bình phong. Tốt lắm, xử lý công chuyện mà tới cả người làm việc cũng không thấy.
- Tính danh?
- Vân Dương.
- Giới tính?
- ... Nam.
- Ừm, nghề nghiệp?
- Hả… Nghề nghiệp?
Câu hỏi đột ngột này khiến Vân Dương trực tiếp ngây ra như phỗng!
Giọng nói bên trong có vẻ cũng rất kinh ngạc:
- Ngươi chưa chọn nghề nghiệp à?
Vân Dương đầu óc mơ hồ:
- Chọn nghề nghiệp? Chọn nghề nghiệp gì?
Bên trong vang lên tiếng thở hồng hộc:
- Ngay cả nghề nghiệp ngươi còn chưa chọn… đã tới sáng lập môn phái?
Vân Dương:
- ... Không ai nói với ta...
- Vậy có ai nói với ngươi… Không ăn sẽ đói? Không uống sẽ khát? Không ị được bụng sẽ khó chịu? Nghiêm trọng còn chết người nữa?!
Vân Dương không dám đáp lời, chỉ muốn bỏ chạy.
- Quay lại!
- …Chậc.
Vân Dương đã chạy ra đến cửa đột ngột ngừng lại, đứng trên đất của người ta, lại không biết nơi đây có hạn chế đặc thù gì, hay có quy củ gì khác, vạn nhất không nghe lời có thiên lôi đánh xuống thì sao?
- Ngươi chạy cái gì mà chạy, muốn chạy đi đâu? Nếu ngươi đã không biết chuyện chọn nghề, vậy chắc chắn cũng không rõ những thủ tục lien quan? Giờ chắc định đi chọn nghề nghiệp đúng không?
- À… Đúng.
- Vậy đến lúc quay lại ta hỏi câu khác ngươi lại chạy hả? Ngươi có biết cách làm của mình giờ rất ngu ngốc không?
“...”
Vân Dương chỉ thấy cực kỳ mất mặt, từ khi mình xuất đạo đến giờ đánh giá thường xuyên gặp nhất thường chỉ là Trí Tôn, trí tuệ của Cửu Tôn, đa trí như yêu… Đại loại thế, vân vân vân vân!
Tuyệt đối không ngờ hôm nay lại bị một người đánh giá cách làm quá ngu ngốc!
Mà còn thấy đối phương nói rất có lý, không có lời nào để phản bác, quả nhiên là trải nghiệm hoàn toàn mới, sảng khoái tới cực điểm!
- Thằng nhóc nhà ngươi rốt cuộc từ thế giới nào phi thăng lên? Sao nhìn thì thông minh mà làm việc ngu ngốc như vậy, đầu óc như ngươi làm sao mà tu luyện tới phi thăng lên Huyền Hoàng được? Chẳng lẽ thế giới trước của ngươi linh khí cực kỳ đậm đặc, ai ai cũng có thể phi thẳng? Hay ngươi gặp may ngẫu nhiên ăn được linh tài thần bí cả triệu năm mới thấy, một bước đắc đạo?
“...”
Vân Dương cảm giác mình sắp phát điên.
Ngươi đang nói cái quái gì? Nào có ai bôi nhọ người khác như ngươi…
Cho dù ngươi nói đều là sự thật, thế nhưng anh đây nổi danh mưu trí trong thế giới trước đấy!
Sao tới nơi này lại bị người khác coi là ngu ngốc…
Cũng may là không có ai khác.
Nếu bị người của Thiên Huyền đại lục biết, Vân Tôn mà bọn họ nghĩ mưu kế sâu xa, mưu trí như biển, không gì không làm được, tính toán không chỗ hổng… Lúc này lại bị người ta mắng thành đồ ngốc, lại còn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể im lặng chịu đựng… Không biết sẽ có phản ứng gì?
Vân Dương đầu đầy gân xanh ra khỏi cửa, rõ ràng quá mất mặt.
- Mập mạp! Mẹ nó ngươi thành thật nhỉ!
- Thế nào... Thế nào?
- Nghề nghiệp! Con heo nhà ngươi, không có nghề nghiệp làm sao ghi danh môn phái?
- A a a a hả… Mẹ nó! Ngươi không có nghề nghiệp?
- ... Nói nhảm!
Vân Dương tức tới không buồn nói nữa.
Tiểu mập mạp cũng lộ vẻ rất kỳ quái nhìn người nào đó.
Một lát sau, hai người ủ rũ cụp đầu đi ra ngoài, đã không phải là quá mất mặt nữa mà là đầy suy tư.
...
Chỗ ghi danh nghề nghiệp.
Cũng không khác mấy lúc trước, cũng xếp hàng gần hai canh giờ, sắc trời gần tối mới tới phiên Vân Dương.
- Ngươi tên Vân Dương? Vân nào Dương nào? Vân trong bạch vân? Dương trong thái dương hay dương dê đực dê cái, hay dương dương đắc ý, hay là dương trong dương mi thổ khí (nở mày nở mặt)?
Bên trong vang lên giọng trầm bổng du dương, âm dương quái khí.
Sắc mặt Vân Dương lại ngây ngẩn.
Lại cái quái gì đây? Thao thao bất tuyệt một hồi như vậy định khoe khoang học thức mình chắc?
- Khụ, Vân trong bạch vân, Dương trong dương mi thổ khí (nở mày nở mặt).
- A, muốn chọn nghề nghiệp gì? Ta cho ngươi biết, một người một đời chỉ có thể lựa chọn bảy loại nghề nghiệp. Đừng chọn nhiều cũng đừng chọn thiếu. Đã chọn rồi thì phải sải bước tiến lên phía trước, nhưng nếu chọn sai, đời này cũng chỉ như vậy thôi, hiểu không?
- Hiểu rồi!
- Vậy chọn đi.
Xoạt một tiếng, bên trong ném ra vài tờ giấy, trên đó lít nha lít nhít đủ các loại nghề nghiệp.
Tờ thứ nhất… Tất cả đều là những nghề nghiệp đơn giản, tỉ như nông phu, tỉ như đầu bếp, tỉ như may vá, lại tỉ như thương nhân, cò mồi, chưởng quầy, thậm chí nha dịch, phụ bếp các loại. Thế nhưng nghề nghiệp kiểu này Vân Dương đương nhiên không chọn. Trực tiếp bỏ qua, lật tới trang thứ hai.
Ặc… Trang thứ hai nghề nghiệp đầu tiên là sát thủ, thứ hai là đạo tặc.
Khoé miệng Vân Dương run rẩy.
Cái này tại Thiên Huyền đại lục chỉ sợ người khác biết bị khám nhà diệt tộc, tới đây lại công khai quang minh chính đại như vậy.
Mà thôi, cái thứ nhất với thứ hai đều phải chọn.
Kiếm khách, đao khách… Được đấy, cũng đều chọn. Ám khí? Cái này cũng chọn.
Đợi đã, mới đó đã năm loại rồi, vừa rồi người kia nói chỉ được chọn có bảy thôi…
Vân Dương nghĩ tới đây bèn tranh thủ thời gian lên tiếng hỏi:
- Đại nhân, lựa chọn kiếm khách có phải không thể dùng vũ khí khác chiến đấu không?
- Có thể dùng tay chân mà.
“...”
Vân Dương không còn gì để nói. Trong lòng có mười ngàn câu nói tục muốn chửi.
- Ngươi đã chọn kiếm khách còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ ngươi thân là một kiếm khách không dùng kiếm chiến đấu ngược lại định đi ị cho thối chết người ta hay sao?
Giọng nói từ trong vang lên.