Trước mắt, đã không còn thân ảnh Băng Tôn Giả.
Mà bốn tên thủ hạ của hắn, hai kẻ có tu vi kém nhất, trong vụ nổ vừa rồi đã hóa thành tro bụi đầy trời, thi cốt vô tồn. Hai người còn lại, cũng như hai cái bao rách bị quăng ra ngoài, lúc này đây cũng đang nằm trên đất mà rên rỉ, trạng thái vô cùng kém.
Hồng Trảm như thấy đang nằm mơ, nhịn không được mà day day Thái Dương, lẩm bẩm nói:
- ... Cái này... Cái này con mẹ nó... Chuyện này rốt cục là sao?
Vị Đường chủ Huyết Đao đường này cảm thấy bản thân muốn phát điên, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Cả đời này cưa hắn, chưa bao giờ gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế!
Tên Băng Tôn Giả này, chẳng lẽ điên rồi?!
Vừa xuất hiện liền lập tức khiêu khích, không nói không rằng liền giết một người của hắn. Cái này thì cũng thôi, nhiều lắm cũng có thể hiểu là Tứ Quý lâu bá đạo đã quen, thế nhưng rõ ràng với danh tiếng của Băng Tôn Giả, mà ngay cả một đao của hắn cũng không tiếp nổi, một đao trực tiếp chém đứt một tay...
Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như thế, cũng có thể hiểu là đồn đại nói quá, thanh danh vang dội nhưng thực lực không tương xứng. Nhưng...
Đột nhiên tự bạo, rốt cục là có ý gì?!
Xông lại chịu chết? Không cam lòng chịu nhục? Cho nên mới chọn đồng quy vu tận hả?
Cái này, có vẻ đùa hơi lớn a?!
Sau đó... Ngươi đã tự xông lên chịu chết, thế mà còn biệt khuất nhờ chuyển lời, nói huynh đệ ngươi báo thù cho ngươi?!
Cái này... Cái này... Cái này...
Hồng Trảm cảm thấy đại não như bị quấy thành tương hồ, triệt triệt để để, không tài nào dùng lại trong tư duy!
Hết thảy chuyện vừa rồi... Là có ý gì?!
Mắt thấy đại cục đã định, hắn vẫn không dám tin mà sững sờ quay đầu, nhìn lại Vân Dương, chỉ thấy trên tay vị Vân công tử của Ngọc Đường này đang cầm một khối thủy tinh óng ánh, đang cất vào trong ngực, đồng thời còn trầm thống nói:
- Băng Tôn Giả, ngài lên đường bình an, ngài yên tâm, lời của ngài ta nhất định sẽ chuyển giúp! Nguyện vọng sau cùng của ngài, ta nhất định hoàn thành cho ngài! Vân Dương tuyệt đối sẽ không cô phụ tĩnh nghĩa tương giao giữa chúng ta!
Hồng Trảm: “...”
- Ta nói a... Vân công tử...
Hồng Trảm chỉ nói một câu, liền đã nghe thấy hai tiếng rên rỉ từ hai bên truyền tới, chính là hai tên thủ hạ trọng thương của hắn, giờ phút này mới tỉnh lại từ hôn mê.
Thương thế mà hai người họ phái gánh thực sự không nhẹ, cả người như biến thành huyết hồ lô, nếu cứu chữa chậm chễ một chút, hai cái mạng này phân nửa phải viết di thư a.
Hiện tại, vẫn phải lấy chuyện chiếu cố người sống làm đầu a. Hồng Trảm vừa nghĩ đến đây, khẽ nhún chân nhảy qua, đem hai người đỡ dậy, kiểm tra một chút, sau đó lấy thuốc trị thương cho hai người sử dụng.
Thật lâu mới có thể ổn định thương thế hai người, thế nhưng lúc quay đầu nhìn lại. Tâm thần mới hơi thả lỏng đã lập tức kéo căng lại, cả người cứng đờ đứng tại chỗ.
Vân Dương đâu?
Gia hỏa này đi đâu rồi?
Ánh mắt rảo qua, nơi đó vốn là nơi Vân Dương đứng, lúc này đã không còn bất cứ thân ảnh áo tím, ung dung tiêu sái nào!
Hồng Trảm hét dài một tiếng:
- Vân công tử? Vân Dương?!
Tiếp đó lập tức phóng lên cao, thẳng đến mấy chục trượng trên không trung. Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong gió tuyết đầy trời, một bóng người màu tím lấp lóe phương xa, chớp mắt liền biến mất.
Cái này... Sao đột nhiên lại đi rồi?
Chẳng phải ngươi nên nói gì đó sao? Sau đó phát biểu chút cái nhìn? Nói về lập trường bản thân, sau đó cũng có thể hiệp thương một chút nha.
Ngươi cứ trơn trượt như bồi dầu như vậy là có ý gì?
- Hôm nay ta gặp phải...
Hồng Trảm đương nhiên là một tay lão luyện giang hồ, hơn nữa kinh nghiệm từng trải lại vô cùng cao thâm, cực kỳ thấu triệt.
Nhưng hiện tại, hắn thực sự cảm thấy đại não có chút không đủ dùng!
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được, mấy người hôm nay hắn gặp phải rốt cục có ý gì? Càng thêm không hiểu, từ đâu mà lại thành ra như thế?!
Tới, ầm ĩ, đánh nhau, giết chóc, xong việc.
Sau đó... Chỉ để lại một tên ngốc vò đầu gãi tai.
Cả người như đang nằm mơ, lọt vào trong sương mù.
- Ai có thể nói cho ta biết... Chuyện này rốt cục là sao? Chuyện này sao lại có thể như vậy?!
Nhìn gió tuyết bay đầy trời, Hồng Trảm ngơ ngác tự lẩm bẩm.
- Vị Vân công tử này, không biết là địch nay là bạn, nhưng có thể xác định, hắn với Tứ Quý lâu chính thức kết thành tử địch...
Hồng Trảm cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng: Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ phải đối địch với Tứ Quý lâu a.
...
Vân Dương một đường phi nhanh trong gió tuyết.
Huýt dài một tiếng, Hồng Hồng như hóa thành một đạo hồng sắc thiểm điệm từ xa chạy tới, nhanh chóng tiếp cận Vân Dương, lắc đầu vẫy đuôi, cực kỳ vui vẻ, cái đầu to không ngừng cọ tới cọ lui trên người Vân Dương.
Vân Dương trở mình leo lên ngựa.
Cửu Thiên lệnh trong ngực không ngừng báo hiệu có tin tức truyền đến.
Phía đông, không có dấu hiệu, phía tây, không có hành tung, phía bắc cũng không phát hiện...
Nguyệt Như Lan, cứ như vậy mà biến mất.
Vân Dương tâm loạn như ma.
Lần trước cũng thế, sau khi biết tin tức Hỏa Tôn đã chết, Vân Túy Nguyệt cũng lập tức biến mất.
Biến mất một cách triệt để.
Mà hiện tại, sau khi biết tin tức Phong Tôn đã chết, Nguyệt Như Lan cũng cứ thế biến mất...
- Ta biết ta nói vậy sẽ có chút ích kỷ...
Vân Dương tự lẩm bẩm:
- Thế nhưng... Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới, các ngươi cứ biến mất... Hoặc là chết như thế, sẽ tạo thành đả kích thế nào với ta không?
- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ cho ta? Cho dù là bất cứ mặt nào?
Vân Dương thở thật dài.
Hắn tự vấn lòng, cả đời này của hắn, nhất là đối với thân nhân bằng hữu huynh đệ, luôn luôn đứng ở vị trí của đối phương mà cân nhắc.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, khi mà chuyện xảy ra trên người hắn, lại không có một ai đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà thay hắn suy nghĩ.
- Nó có chút tàn khốc... Dù là ngươi thực sự không thể sống nổi nữa, dù là ngươi không còn động lực để sống nữa, còn sống cũng là chịu dằn vặt hành hạ... Thế nhưng, cũng nên nói với ta một tiếng a? Ta không ngăn cản được các ngươi đi tìm chết, nhưng tối thiểu, ta cũng có thể chuẩn bị tang lễ cho các ngươi a...
- Như thế, tối thiểu ta cũng có thể được nhìn thấy thi thể các ngươi...
- Hiện tại thì ngược lại!
Vân Dương đè nén bi thương:
- Sống không thấy người, chết không thấy xác! Chỉ để lại đầy bi thương hối hận cùng bí ẩn không hiểu trong lòng ta!
Vân Dương dừng bước, ở xa xa nhìn lại Thiên Đường thành hùng vĩ.
Phía trước, chính là Thiên Đường thành.
Nơi này chính là ngoại thành hoang vu, tuyết bay tán loạn tạo thành một mảnh mênh mông tráng toát.
Trong thành cùng ngoài thành, chính là hai thế giới khác nhau.
Chỉ cần hắn bước qua bức tường thành đó, như vậy những chuyện cần hắn phải làm tuyệt không chỉ đơn giản như hiện tại. Thế nhưng, hắn lại không thể không đi vào!
Đã như vậy, đi vào thì lại làm sao?
Vân Dương vô ý tản thần thức dò xét bốn phía, trong gió tuyết đầy trời, đột nhiên trở nên thanh tỉnh!
Tựa như trong chớp mắt này, hắn chợt hiểu ra điều gì đó.
Ngửa mặt thét dài một tiếng, lớn tiếng nói:
- Kết thúc! Cứ vậy mà kết thúc đi!
Hai chân khé kẹp.
Hồng Hồng hí dài một tiếng, sải bước lao nhanh, như một đạo thiểm điện lao vào Thiên Đường thành.
Thủ thành vệ binh vừa mới cảm nhận một cơn gió lạnh lướt qua, toàn thân rùng mình một cái.
Đại não lạnh buốt đến mức chả thể suy nghĩ trong giây lát.
Bóng người Vân Dương đã đi xa, binh sĩ thủ thành mới lại lại tinh thần, lẩm bẩm nói:
- Vân công tử vừa đến, tại sao... Lại lạnh như vậy?!
Vân Dương cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng lại cảm thấy, trong ngực, khối Băng Thần chi cốt dán chặt vào da thịt kia, lại khiến hắn cảm nhận một cảm giác kỳ quái khó nói thành lời!