- Nguyệt tỷ nói đúng, tiểu đệ tới đúng là có chuyện.
- Lần này hành động bên ta thu hoạch toàn thắng. Xuân Hàn Tôn Chủ một trong tứ đại tôn chủ của Tứ Quý lâu đã bị chúng ta xử lý, có điều biến cố lần này nhất định sẽ khiến cao tầng Tứ Quý lâu cảnh giác, phản công sắp tới, cũng sẽ lăng lệ đến cực điểm. Không thể không đề phòng.
Mặc dù trước mắt Xuân Hàn Tôn Chủ đã chết, coi như Tứ Quý lâu còn có bố trí khác ở Ngọc Đường, cũng sẽ bởi vì rắn mất đầu mà sẽ khó vận hành, mất đi tác dụng, nhưng cũng chính vì vậy, đối phương sẽ không còn cố kỵ như lúc trước nữa, một khi hành động tất sẽ không hề kiêng sợ, bất kỳ thủ đoạn gì cũng có thể xuất hiện...
Vân Túy Nguyệt nghe huyền ca mà biết nhã ý:
- Ngươi muốn nói, ta tiếp tục ở đây sẽ không an toàn, thật sao? Không, hẳn là hiện tại ta đã thành cản trở cho các ngươi!
Vân Dương trầm ngâm:
- Đúng vậy, đều là người một nhà, cái gì cũng có thể nói, Nguyệt tỷ, Thanh Vân phường đã không thích hợp để ở lại.
Vân Túy Nguyệt nghe vậy nhíu mày trầm ngâm, im lặng nửa ngày.
- Đoạn thời gian này, Tứ Quý lâu liên tục có mấy người xảy ra chuyện, nếu truy cứu nguồn gốc thì đều có quan hệ với Thanh Vân phường, vô luận thực hư thế nào, nhưng Tứ Quý lâu nhất định sẽ có động tác khai thác đối với Thanh Vân phường...
Vân Dương nói:
- Nguyệt tỷ cần sớm ra quyết định. Ta có thể an bài nơi đặt chân, cam đoan vạn vô nhất thất.
Cái gọi là nơi đặt chân, chính là đường lui mà Vân Dương đã sớm an bài, lúc đầu hắn đã sớm muốn để Vân Túy Nguyệt ẩn mình, nhưng Vân Túy Nguyệt lại kiên trì muốn ở lại đợi Hỏa Tôn, nói gì cũng không chịu đi. Nhưng lúc này đã tới lúc sống chết, Vân Dương tin rằng coi như Vân Túy Nguyệt không tình nguyện, cũng nhất định phải lựa chọn.
Chuyện này, Vân Dương đã trù tính từ lâu.
Không nói tới việc Vân Túy Nguyệt là gia thuộc Cửu Tôn, chỉ riêng sắc đẹp của nàng, một mực ở đây cũng không phải chuyện tốt.
Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng thở dài.
Nàng nhìn bốn phía một vòng, trong mắt đều là những món đồ vật quen thuộc, ánh mắt lộ ra thần sắc lưu luyến, sau một lúc mới nói:
- Ngày mai, ngày mai ta sẽ ra quyết định, Vân tiểu đệ không cần lo lắng.
Vân Dương thở dài một hơi:
- Vậy để mai quyết định, mai ta lại đến.
Vân Túy Nguyệt hít một hơi thật sâu:
- Tiểu đệ, tối nay ở lại đây dùng cơm đi?
Vân Dương ngây người một lúc:
- Ăn cơm?
- Đúng vậy a.
Vân Dương nói khẽ:
- Sau hôm nay ta sẽ rời khỏi, ta muốn ăn một bữa cuối cùng ở đây, nhưng lại không có ai ăn cùng... Nếu ngươi có thể đến, cũng coi như... Cùng huynh đệ của hắn, ăn cơm cáo biệt nơi này.
Vân Dương nói:
- Chuyện này không thành vấn đề. Ta trở về an bài chút chuyện, chiều tối nhất định sẽ tới ăn cơm với Nguyệt tỷ.
Vân Túy Nguyệt lộ ra một vòng thần sắc hòa nhã tươi cười, nói khẽ:
- Vậy ta đi chuẩn bị, còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn a, tối nay Nguyệt tỷ ta tự mình xuống bếp, để cho ngươi thưởng thức thủ nghệ của ta một phen.
Vân Dương cung kính nói:
- Chờ mong được thưởng thức tay nghề của Nguyệt tỷ, tối nay đúng là có lộc ăn a!
...
Vân Dương trở lại Vân phủ, đối với chuyến đi Thanh Vân phường lại suy nghĩ nửa ngày.
Hôm nay rõ ràng Vân Túy Nguyệt không bình thường, từ đầu đến cuối có gì đó không đúng, tựa như có chuyện gì đang gạt hắn?
Nhưng, đến cùng là chuyện gì a?
- Chẳng lẽ là lại bị người ép buộc? Hoặc là có ẩn tình không nói rõ được? Hay là hiện tại có người có ý đồ với Thanh Vân phường rồi?
Vân Dương vô ý thức nghĩ đến chuyện xấu nhất.
Ghi chép về Tứ Quý lâu quá mức rợn người, nếu không tự mình trải nghiệm, căn bản khó có thể tưởng tượng nổi Tứ Quý lâu lúc này sẽ có hành động, Vân Dương thực tình cũng không dám có suy nghĩ lạc quan.
Nhưng bất kể thế nào, tối nay đến Thanh Vân phường ăn tối, nhất định có thể biết được hết thảy.
Vân Dương thậm chí sinh ra một trực giác, bữa cơm này, tuyệt không tầm thường.
Nhưng hắn không chút sợ hãi.
Mặc dù biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, nhưng tối hôm nay, hắn nhất định phải đi.
Cho dù Vân Túy Nguyệt vì chuyện bất đắc dĩ nào đó mà làm chuyện bất lợi với hắn, Vân Dương cũng sẽ không trách nàng!
- Bất kể chuyện gì, bất kể người nào... Chỉ cần không đạt tới cấp bậc không thể đối kháng như Lăng Tiêu Túy cùng Niên tiên sinh... Muốn bắt được hắn hoặc xử lý hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Vân Dương tự tin bản thân đã chuẩn bị hoàn toàn, đủ để ứng phó với hết thảy biến số.
Chạng vạng tối, đèn hoa vừa sáng.
Vân Dương đúng hẹn đi đến Thanh Vân phường.
Vừa bước vào Thanh Vân phường, Vân Dương bỗng phát hiện, Thanh Vân phường đã trống rỗng, toàn bộ chỉ còn lại hai người.
Vân Túy Nguyệt, Thanh Sơn Tuyết!
Đám người khác đều đã không thấy tăm hơi.
Có thể suy ra, chắc là sau khi Vân Dương rời đi, Vân Túy Nguyệt đã phân phát toàn bộ những người này.
Sau khi Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết tiếp Vân Dương vào, trực tiếp đóng cửa Thanh Vân phường.
Vân Dương mỉm cười theo Vân Túy Nguyệt vào đại sảnh, cử chỉ không chút khác thường ngày, chỉ có ánh mắt vẫn đang dò xét, tìm kiếm những điểm bất thường.
Đã thấy rất nhiều chỗ ngồi trong đại sảnh đã biến mất không thấy.
Toàn bộ đại sảnh lớn như thế, lúc này cũng chỉ còn lại một cái bàn tròn ở trung ương.
Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết đều mặc một bộ áo trắng, trên người hoàn toàn không sử dụng trang sức tô điểm, là đồ mặc ở nhà, Vân Túy Nguyệt tươi cười như hoa:
- Tối hôm nay chính là gia yến, tất cả món ăn đều là ta cùng Tuyết nhi tự mình chuẩn bị, đều là chúng ta tự tay làm, ha ha.
Thanh Sơn Tuyết cũng cười lên.
Vân Dương cười nói:
- Vậy... Thực đúng như ban ngày tiểu đệ nói, có lộc ăn a. Hai vị tỷ tỷ tự mình xuống bếp, phúc phận như vậy, thế gian này lại chỉ có một mình tiểu đệ được hưởng a.
Vân Túy Nguyệt cười xinh đẹp.
Đã biết trước bữa ăn sẽ thịnh soạn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đồ ăn được bê lên, Vân Dương vẫn không khỏi kinh hãi, độ phong phú của bữa ăn này đã đạt đến một loại cực hạn.
Mà sự xa xỉ, chỉ sợ cũng đã đạt đến đỉnh phong!
Vân Dương tin chắc, coi như nội viện hoàng cung, Hoàng đế Bệ hạ muốn Ngự Thiện phòng làm ra một bàn cơm như thế, cũng tuyệt không có khả năng!
- Tiểu đệ, dân dĩ thực vi thiên, trong đó cháo đứng hàng thứ nhất. Bát Ngư Hương Phục Linh Chúc này chính là lấy gạo Bắc Vực Ngọc Trúc cùng Linh Phách châu của Nam Hải Phi Linh Ngư nấu với tinh hoa của Tuyết Sơn Linh Chi, chế biến mà thành, ngươi nếm thử chút.
Món ăn thứ nhất, liền khiến Vân Dương cảm thấy kinh ngạc.
Gạo Bắc Vực Ngọc Trúc? Linh Phách châu của Phi Linh ngư? Tinh hoa của Tuyết Sơn Linh Chi?
Chỉ là một bát cháo bình thường, vậy mà vận dụng tới ba loại nguyện liệu nấu ăn trân quý như vậy, gạo Bắc Vực Ngọc Trúc chính là một đặc sản quý hiếm của Bắc Vực, sản lượng cả năm của toàn bộ Bắc Vực cũng chỉ có mấy chục cân mà thôi, từ trước tới nay chỉ có nhân vật cấp trưởng lão Siêu cấp tông môn ở Bắc Vực mới có tư cách hưởng dụng, chớ nói người thường, coi như hoàng thất Bắc Vực cũng khó mà nếm thử, trước kia Vân Dương cũng chỉ được nghe kỳ danh, hôm nay lại bất ngờ có được cơ duyên thưởng thức món trong truyền thuyết này.
Về phần Nam Hải Phi Linh Ngư, càng là kỳ ngư trên thế gian, là dị sổ trong loài cá, cá này trưởng thành có thể lớn tới ngàn trượng, mà chỉ có sau khi Phi Linh Ngư trưởng thành, Linh Phách châu mới chân chính thành hình, trong linh châu của Phi Linh Ngư, chính là toàn bộ tinh hoa của nó.
Muốn bắt được Phi Linh Ngư lớn ngàn trượng đã khó, nếu chẳng may đánh vỡ ngư châu, chẳng những Phi Linh Ngư sẽ lập tức vẫn diệt, mà Linh phách của nó cũng sẽ tan thành mây khói. Chỉ có thể dùng cường lực áp đảo, bắt sống cá này, mới có thể thu hoạch được Linh Phách châu.
Hơn hết, trong ba loại vật liệu, quý giá nhất phải nói đến loại cuối cùng tinh hoa của Tuyết Sơn Linh Chi.
Nếu chỉ hiểu bằng cái tên mà coi thứ này chỉ là tinh hoa của Linh chi trên núi tuyết, như vậy là hoàn toàn sai lầm.
Bởi vị Tinh hoa của Tuyết Sơn Linh Chi, tuyệt không phải tinh hoa Linh chi bình thường. Mà là cần tụ hợp chín mươi chín gốc Tuyết Sơn Linh Chi đã sinh trưởng quá ngàn năm, hưởng đủ nhật nguyệt tinh hoa. Sau đó đem tất cả dược lực tụ lại một chỗ, tiến hành bí pháp bồi dưỡng, cuối cùng khiến nó thu được linh tính, trở thành vật sống có linh hồn.
Cuối cùng còn phải lấy tinh hoa linh hồn đó ra, mới là Tinh hoa của Tuyết Sơn Linh Chi!
Ba món Tinh hoa của Tuyết Sơn Linh Chi, Linh Phách châu của Phi Linh Ngư đều là hãn thế diệu phẩm, nếu tụ cùng một chỗ, càng có thể tác động dẫn dắt tăng hiệu lực lên mười lần, tiến tới trạng thái hoàn toàn hóa thành linh lực, đối với võ giả có thể nói là trợ lực khó có thể tưởng tượng.
Có thể khiến người dùng, vô luận là thân thể, kinh mạch, thần hồn hay huyền khí... Toàn bộ đều tăng lên.
Thế nhưng... Hai loại hãn thế diệu phẩm này cũng không phải dùng biện pháp bình thường có thể tùy tiện hợp nhất, chỉ có bỏ thêm nguyên liệu khác trung hòa mới có thể phát huy toàn bộ công hiệu!
Mà gạo Bắc Vực Ngọc Trúc, chính là vật dẫn tố nhất để trung hòa hai loại diệu phẩm này, nói cách khác, tất cả những lực lượng kể trên đều tồn tại trong bát cháo nhỏ sền sệt trước mắt.
Thậm chí ngay cả người dùng có tu vi hạn chế, không thể hấp thu toàn bộ, vậy bộ phận dư thừa cũng sẽ không bị tiêu tán tổn thất, mà sẽ tan vào đan điền kinh mạch, chờ đến khi tu vi tiến bộ, lại tiếp tục phát huy hiệu dụng.
Chỉ riêng một bát cháo này, tin rằng coi như cao nhân cấp bậc như Lăng Tiêu Túy nhìn thấy, cũng sẽ phải thèm nhỏ nước dãi, tản thưởng một câu: trên trời dưới đất độc nhất vô giới chi bảo!
Mà đây vẫn chỉ là món ăn thứ nhất Vân Túy Nguyệt mang ra!
- Tiểu đệ, mau ăn đi, để lạnh sẽ không ngon!
Vân Túy Nguyệt thúc dục.
Vân Dương cười cười, càng không chần chờ bưng bát lên, một hơi húp sạch bát cháo.
Hắn vốn nghĩ, bữa cơm này sẽ có không khí dị thường quái dị, phải chăng là Vân Túy Nguyệt bị áp chế hay là có điều gì kỳ quặc? Trong thức ăn sẽ có vài thứ khác... Ví như độc.
Nhưng coi như thực có độc, Vân Dương cũng sẽ ăn hết, không chút do dự.
Lúc này chỉ có tương kế tựu kế, mới có thể dẫn hắc thủ sau màn lộ mặt, giải cứu khốn cục trước mắt của Vân Túy Nguyệt.
Cho nên chớ nói một bát Ngư Hương Phục Linh Chúc (Chúc = Cháo), coi như một bát rượu độc trước mắt, hắn cũng không do dự một hơi cạn sạch!
Nhưng sau khi hắn nuốt vào cổ họng, lại không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Trong lòng không ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái: thứ quý giá thế này, thậm chí có thể nói là vạn năm ít thấy, nếu thực có quái lạ, nếu là địch nhân, sao có thể để cho hắn ăn hết...