Trong thanh âm của nữ tử áo trắng, có thương hại không nói thành lời:
- Chờ các ngươi đạt đến trình độ có thể dùng được, tự nhiên sẽ có bằng hữu của cha mẹ các ngươi tới tìm, cùng nhau đi cứu bọn họ. Dưới tinh không này, người có thể cứu được bọn hó quá ít, hoặc có thể nói, ngoại trừ huyết mạch đích hệ của bọn hắn, không còn ai tới cứu bọn hắn nữa.
Nàng trầm giọng nói:
- Đó chính là bí pháp đôc môn của Cửu U nhất mạch.
Vân Dương có chút đắn đo khó định: Cái này… chẳng lẽ là thật?
Nữ tử áo trắng vẫn trầm tĩnh, cử chỉ động tác đầy trịnh trọng, thực ra đã sớm cảm thấy khó mà khống chế tiếp, nhiều lần hiểm hiểm bật cười, cuối cùng vẫn vất vả nhịn được, dù sao định lực tích lũy vô số tuế nguyệt, từ ngoài nhìn vào vẫn không có mảy may sơ hở.
Mà truyền âm từ bên ngoài, đã tiếp hành được hồi lâu.
- Ngươi quá ranh mãnh đi.
- Cái này có là gì chứ? Ta không tìm cơ hội tìm chút nhan sắc cho lão Hắc nhìn, hắn lại cho là ta không trị được hắn.
- Nhưng ngươi làm như vậy, chẳng phải là lại chọc nhân quả? Lần trước đã chọc một cái, lần này lại chọc tới lão Hắc, phiền nhiễu đến bao giờ mới dừng?
- Thì sao, ta cảm thấy, nhân quả như vậy càng nhiều càng tốt mới đúng. Bọn hắn muốn thuận lợi thành tựu, trôi chảy truyền thừa, nhưng trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy? Không đánh tiếng chào hỏi với ta, trêu chọc thì trêu chọc, xem bọn hắn làm gì được ta…
- Nhưng ngươi chơi ngáng chân như thế, cũng có chút quá phận a, cũng là cha ruột mẹ ruột người ta.
- Hừ, hiện bọn hắn đang dùng địa bàn của ta để làm việc, không có chút biểu thị, nào có thể qua được.
- Lần này so đo tính toán, chỉ sợ lão Hắc bị ngươi làm rối, công sức bao năm lại như giỏ trúc múc nước, thiện quả đi tong, thậm chí…
- Hừ, muốn thu được thiện quả, hiện ngươi ra thu đồ đi?
- Đúng vậy, chút nữa ta liền mang về.
- Ha ha, qua một thời gian, ta cũng sẽ đi qua thu hai đồ đệ, không thể để người nào đó giành mất danh tiếng.
- … hóa ra ngươi cũng có chủ ý này, không tệ.
- Ngươi cũng nghĩ đến a, cứ như vậy, chính là chúng ta cùng bọn hắn… có quan hệ gì với lão Hắc đâu, ta vui vẻ là được!
- Phốc, ngươi vui vẻ sung sướng, nhưng lão Hắc người ta thật vất vả mới thu được cơ hội này… lúc ấy mượn Huyền Hoàng giới để bố trí, không phải vì muốn mượn chút khí vận thành tựu Cửu U sao, kết quả lại bị người thay mận đổi đào, biến thành một cái cừu nhân… lão Hắc phí bao tâm tư, tự mình bồi dưỡng cho mình một cừu địch? Cái này có chút quá phận a…
- Khục, không phải còn có thể thương lượng sao. Chỉ cần hắn đến nhận lỗi với ta, vậy ta sẽ trả lại cho hắn, ngươi xem ta rộng lượng cỡ nào, nếu hắn đến nhận lỗi, ta cũng vui lòng tha thứ thôi.
- Phốc…
Nữ tử áo trắng muốn thổ huyết:
- Chịu nhận lỗi? Người ta đắc tội với ngươi hả? Bao năm nay, vẫn là người tìm nhà người ta gây phiền phức được không? Chẳng những ngươi chiếm hết tiện nghi, còn gây cho người ta bao nhiêu phiền toái, như vậy còn không đủ sao!
- Dù sao cũng là lỗi của hắn!
Bên kia hùng hồn nói:
- Ta có tùy tiện gây phiền phức sao? Tình huống hiện tại, rõ ràng hắn làm không đúng chỗ trước! Nếu là hắn làm không đúng, ta muốn hắn nhận lỗi là sai sao?
Nữ tử áo trắng sửng sốt.
Như như vậy… thực sự cũng có mấy phần đạo lý a.
Nhưng… thực sự có thể nói như vậy sao?
Cưỡng từ đoạt lý?
Hung hăng càn quấy?
- Ngươi lừa dối xong rồi thì mau trangh thủ trở về, tránh cho tiểu gia hỏa này nhìn ra sơ hở. Tiểu tử này như cha hắn vậy, đều rất âm hiểm, tại chỗ của hắn, hắn được xưng là Trí Tôn, phách lối lắm đấy.
Thanh âm bên kia bắt đầu thúc giục.
- Tiểu tử này không giống cha hắn, rõ ràng mặt đầy chính khí, là người vì nước vì dân, nhân phẩm chính phái, là anh hùng nổi danh thiên hạ, chính là nhân vật chính trong thời đại này.
Thanh âm bên kia:
- Ồ? Chẳng phải như lời ta nói sao, hắn xuất sắc như vậy a?
“…”
Nữ tử áo trắng trợn mắt một cái, thẳng thắn đơn phương ngắt trò chuyện.
Chưa từng thấy thứ đồ không biết xấu hổ như vậy!
Thứ tà phái nửa chính nửa ma như ngươi, sao có thể so với Vân Dương nhà người ta, người ta rõ ràng là anh hùng hào kiệt thực sự được chứ?
Ngay lúc này, đã thấy hai mắt Thượng Quan Linh Tú đỏ bừng, từng bước đi từ ngoài tiểu viện tới. Mỗi một bước, đều nặng tựa vạn cân.
Ánh mắt nhìn Vân Dương cùng Kế Linh Tê, tràn đầy không nỡ bỏ.
- Linh Tú tới.
Nữ tử áo trắng Mai cô cô nói:
- Ta chuẩn bị mang nàng rời đi, các ngươi có lời gì cần nói, thì nói ngắn gọi đi, cáo biệt. Tương lai, không thể tiếp tục chậm chễ, ta nghĩ… đến lúc đó các ngươi sẽ tự gặp lại.
Kế Linh Tê bỗng ngẩng đầu:
- Linh Tú tỷ muốn đi cùng cô cô? Đi bao lâu?
Thần thái trong mắt tiểu nha đầu lập tức biến thành không nỡ rời bỏ, tràn đầy không muốn.
- Cụ thể bao lâu, ta nói không tính.
Nữ tử áo trắng Mai cô cô ấm áp nói:
- Cái này phải xem nào cố gắng bao nhiêu, cùng với cố gắng của các ngươi nữa.
Kế Linh Tê nghe vậy lập tức ngẩn người.
Mai cô cô vừa nói xong, liền lập tức biến mất.
Biến mất cùng với nàng, còn có Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết, rõ ràng là bị nàng tiện tay ném ra.
Trong tiểu viện, chỉ còn lại ba người Vân Dương, Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú. Tạo thành một không gian riêng tư.
Nhưng ba người ngồi với nhau, nửa ngày không nói.
Sau một chốc, Kế Linh Tê cắn môi, miễn cưỡng tươi cười, khàn giọng nói:
- Ta ra ngoài chờ, các ngươi nói chuyện đi.
Nói xong, trực tiếp quay người ra ngoài.
Trong mắt Thượng Quan Linh Tú, lập tức tràn đầy cảm kích.
Kế Linh Tê lui một bước, ý nghĩa biểu tượng thực quá lớn.
Cho đến hôm nay, tất cả ước định trước kia đêu chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước. Một khi đổi ý, cũng không có gì có thể chỉ trích, cũng chính bởi vì không có gì thực chất cả!
Mà Kế Linh Tê lựa chọn rời khỏi nơi này, đem không gian để lại cho Thượng Quan Linh Tú, trong lúc chuẩn bị chia tay này, lộ rõ thái độ khác biệt.
Chứng minh một điều, Kế Linh Tê công nhận Thượng Quan Linh Tú là người nhà!
Hoặc có thể nói là người Vân gia!
Hôm nay lui một bước, kiếm này cũng không bước lại. Chỉ cần Thượng Quan Linh Tú không thay lòng, chỉ cần Vân Dương không chết, hết thảy đều đã là kết cục ván đóng thành thuyền!
Mặc dù trong lòng có kết luận, càng đã có hành động, thế nhưng Kế Linh Tê rời đi, vẫn không nhịn được mà thở dài.
Đến ngoài cửa, nữ tử áo trắng Mai cô cô nhìn Kế Linh Tê đi tới, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, mỉm cười nói:
- Trong lòng khó tiếp nhận sao?