Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Binh sĩ Tử U muốn phát điên.

Một lần lại một lần, số lượng Huyền Thiết tiễn tính bằng vạn bay tới, phạm vi lớn không cần nói. Mà đối phương chỉ cần phất ống tay áo một cái, trực tiếp nganh kháng, dựa vào một thân Huyền khí hùng hậu, đột phá tiễn vũ, hoặc là dù tư thế quỷ dị tránh né, lao lên trên cao, lập tức lại tiến thêm ba mươi trượng... Cho dù vạn tên cùng bắn, vẫn có thể ung dung tránh thoát.

Sau đó lại tiếp tục rơi xuống, tiếp tục tàn sát binh sĩ Tử U.

Mà ngàn vạn mũi tên bay qua kia, cũng không đơn thuần chỉ rơi xuống đất, mà là tiếp tục phát huy lực sát thương, mục tiêu trực chỉ đám người truy kích đằng sau Vân Dương, cơ hồ từng mảnh từng mảnh ngã xuống!

Cứ như vậy vài chục lần, chiến thuật của bọn hắn không có tác dụng, mà đối phương cũng không có tổn hại, hiện tại, sau lưng Vân Tôn, cơ hồ đã biến thành một mảnh không người!

Ai cũng không dám đứng ở đó!

Không ai dám xuất thủ sau lưng Vân Dương!

Bởi, chỉ cần đứng ở đó, sau một khắc, thứ nghênh đón bọn hắn sẽ là ngàn vạn mũi tên tới từ chiến hữu!

Sau lưng Vân Tôn, chính là Tử Thần cấm khu, người tự ý tới gần, chết!

Suy nghĩ này, đã in sâu vào trong đầu đám người!

- Mạnh vậy sao!

Trong một cái lầu cao. Quốc quân Tử U một thân hoàng kim phục sức, sừng sững bên cửa sổ nhìn qua chiến trận, sắc mặt nghiêm túc nhìn qua, cám thán không ngớt!

- Lão Hắc, ngươi có nắm chắc không?

Hoàng đế Tử U hỏi lão thái giám bên người.

Tên thái giám này nhíu chặt lông mày:

- Nếu dựa vào thời gian lăng không mà phán đoán thực lực, cùng với biểu hiện thành thạo của đối phương, ta không phải đối thủ của hắn. Thế nhưng... Đối phương nhiều nhất chỉ có tu vi Nhị trọng thiên, y theo lẽ thường mà nói, lăng không một khắc đồng hồ cũng đã là cực hạn, mà hiện tại không hiểu vì lý do gì mà có thể kéo dài cả canh giờ? Điểm này, khiến người khó hiểu! Đồng thời cũng khiến lão phu khó mà kết luận ước định thực lực của hắn!

Hoàng đế Tử U âm trầm nói:

- Thế nhưng nếu cứ để thương vong như vậy, cũng không phải là biện pháp!

Ngụ ý của Hoàng đế Tử U, hiển nhiên là thúc dục lão Hắc này xuất thủ.

Vị lão Hắc này khó xử cau mày một cái, chậm rãi đứng dậy:

- Bệ hạ, chiến dịch này vô cùng hung hiểm, cung phụng hoàng cung... Chỉ sợ cần phải xuất ra mười vị, mới có thể bảo đảm thắng cục!

Hoàng đế Tử U u lãnh nhìn hắn một cái.

Lão Hắc kia cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện, tràng diện nhất thời lạnh xuống.

Hoàng đế Tử U trầm ngâm một lát, lại nhàn nhạt mở miệng nói chuyện:

- Cung phụng xuất thủ, số lượng mười vị, có thể. Có điều, truyền ý chỉ của trẫm, ngũ đại gia tộc, mỗi nhà đều phải xuất thủ hiệp trợ!

Trong con mắt của hắn, hiện lên một tia thâm trầm tức giận!

Cho dù trong lúc nghiêm trọng nhất, những gia tộc kia còn không chịu gấp rút tiếp viện, Hoàng đế Tử U dễ chịu mới lạ!

Chẳng lẽ thiên hạ này, chỉ có một mình Trẫm hay sao?!

Nếu thực sự để cho Vân Tôn kia toàn thân trở ra, các ngươi cũng không thể dễ chịu?

Lúc đó Vân Tôn ngự chư tướng lực, các ngươi có thể chỉ lo thân mình, tiếp tục an ổn sao?!

Vân Dương bỗng nhiên cảm thấy Nhị Bạch Bạch dưới chân biểu hiện suy yếu, không dám thất lễ, tức thời mệnh lệnh một tiếng, đột ngột phóng lên tận trời, xông thẳng cửu thiên, Nhị Bạch Bạch huyến hóa thành một đạo bạch quang, rơi vào trong túi áo Vân Dương, toàn bộ quá trình chỉ có một người một thú biết rõ, ngoại giới tuyệt khó có thể phát hiện mánh khóe.

Vân Dương tiện tay vỗ, nhất thời một đoàn sinh mệnh chi khí xanh biếc nhập vào thân thể Nhị Bạch Bạch, Nhị Bạch Bạch say sưa hít thở, đồng thời Tam Bạch Bạch tinh thần phấn chấn cũng đã xuất hiện, tiến xuống dưới hông Vân Dương.

Mắt thấy ánh sáng xanh biếc trên bầu trời lại thoáng hiện, đám binh lính Tử U lại nổi lên cảm giác bất lực tuyệt vọng.

Trước đó cũng mấy lần như vậy, con gấu cùng con rắn kia, rõ ràng đã bị đánh đến gần chết, mắt thấy đã có thể nhất cử tiêu diệt, tên Vân Tôn kia đã lao xuống, một đoàn ánh sáng xanh bắn ra, sơ sơ ai cũng không biết nó là cái gì, thế nhưng đã lập tức thấy hai con Huyền thú dùng sức mạnh để trả lời, không chỉ là hồi phục sức chiến đấu, ngay cả thương tổn cũng dùng tốc độ mắt thường để khôi phục, có thể nói là bạch cốt sinh thịt, khởi tử hồi sinh!

Bây giờ, ánh sáng xanh biếc này lại xuất hiện, không phải là Vân Tôn kia lại trở lại trạng thái đỉnh phong hay sao?

Cơn ác mộng này còn muốn tiếp tục kéo dài? Phát triển theo hướng càng âm u?!

Vân Dương chiến hết ưu thế, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, thậm chí còn rỗi rãi phóng thích thần thức khí cơ cảm ứng động tính bốn phía, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cũng bởi vậy mà phát hiện nơi xa, trên một nóc phòng một tòa kiến trúc, một người lo nghĩ đứng đó.

Đó là... Thượng Quan Linh Tú!

Thượng Quan Linh Tú kiết gấp đè chuôi kiếm, bên người nàng là mấy tên lão binh thân kinh bách chiến, tất cả đều một mặt khó nén, phía dưới còn có hai trăm người đã sớm chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, gối giáo chờ sáng!

Nhưng mà Thượng Quan Linh Tú từ đầu tới cuối không có hạ lệnh xuất kích, tiếp viện Vân Tôn!

Bởi Thượng Quan Linh Tú biết, tràng cảnh chiến đấu này, hai trăm thủ hạ của nàng có nhảy vào cũng chỉ là đến đưa mạng!

Thậm chí, còn có thể liên lụy Vân Tôn!

Chỉ huy quân đội Tử U là danh tướng Đinh Vân Lộ, Thượng Quan Linh Tú có thể đoán được, nếu mấy người các nàng tùy tiện nhập chiến, Đinh Vân Lộ sẽ trực tiếp ra lệnh hạ sát các nàng, đương nhiên mục đích chủ yếu là dẫn dụ Vân Dương đến giúp!

Cho nên dù nàng muốn ra tay, lại không dám xuất thủ.

- Chúng ta cũng nên làm gì đó, tận sức hỗ trợ Vân Tôn!

Thượng Quan Linh Tú nhíu đôi mi thanh tú.

Nhưng, rốt cục phải làm thế nào?

Làm thế nào?

Hoàn toàn không có đầu mối.

Thần thức Vân Dương lan xa, nào có thể không thấy Thượng Quan Linh Tú rục rịch, trong lòng nhất thời hơi động, đột nhiên ngửa mặt thét dài:

- Đinh Vân Lộ, hiện tại đã biết ai là người si nói mộng rồi hả? Ai là ếch ngồi đáy giếng? Thứ đồ kiến thúc nông cạn, nào biết thiên địa rộng lớn, Vân Tôn ta lúc trước từ cửa Tây đi vào, nay cũng từ cửa Tây đi ra! Cho dù Tử U các ngươi có ngàn vạn đại quân, nhưng lại có thể làm gì được ta? Có thể ngăn được đường của ta hay sao?!

Đột nhiên phát tiếng cười lớn, rung động thiên địa, càng chấn nhiếp ngàn vạn binh sĩ Tử U, trong lúc nhất thời sĩ khí tăng mạnh.

Đinh Vân Lộ vô kế khả thi, hắn không phải không muốn cổ vũ sĩ khí, thế nhưng tuyên ngôn lúc trước của hắn đã triệt để phá sản, biến thành trò cười cho thiên hạ, hiện tại hắn thực không biết mình nên nói gì, còn có thể nói gì!

Thượng Quan Linh Tú ở xa nghe được, ánh mắt khẽ động, đột nhiên hiểu rõ bản thân cần làm gì!

- Chúng ta đi!

Thượng Quan Linh Tú nhảy xuống.

- Đến cửa tây!

Thượng Quan Linh Tú kiên quyết:

- Chúng ta đến cửa Tây, tiếp ứng Vân Tôn đại nhân!

- Rõ!

Đám người chỉnh tề đáp ứng.

Lại có một người chần chờ nói:

- Gấp rút tiếp viện Vân Tôn đại nhân tất nhiền là chuyện nên làm, thế nhưng lần này chúng ta rời đi... Hài cốt của Vô Địch đại nhân... Chỉ sợ...

Thượng Quan Linh Tú hơi co lại, đây là vấn đề không thể né tránh, càng là một lựa chọn khó khăn!

Chỉ cần rời khỏi nơi này, tiếp đó nếu muốn thu hồi hài cốt tiên tổ, thế tất khó như lên trời!

Lại hoặc là không còn cơ hội tiếp theo!

Mà lần này, binh lực đối phương đều dùng để bố trí phòng bị Vân Tôn, lúc này cũng chính là cơ hội của bọn hắn.

Nếu cứ vậy từ bỏ, lại thêm đám người bọn hắn dẫn người cướp đoạt cửa Tây, tiếp viện Vân Tôn, tất sẽ trở mặt thành thù với Tử U đế quốc, tiếp đó không thể tiếp tục khoan nhượng.

Trả thù trực tiếp nhất của Tử U sau đó, chính là trực tiếp hủy diệt hài cốt tiên tổ!

Đây là chuyện dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được!

Vậy coi như, Thượng Quan tướng môn từ trên xuống dưới đều phải tiếc nuối, không còn ngày viên mãn!

Thế nhưng nàng chỉ do dự một lát, lập tức hạ quyết tâm:

- Hiên tại binh hung chiến nguy, nhất định phải lựa chọn, Vô Địch tiên tổ sẽ biết nỗi khổ tâm của ta. Nếu ta không đi, Vân Tôn vì vậy mà vẫn lạc ở đây, đó mới là đại sự vong quốc của Ngọc Đường!

- Mà chuyện của Vô Địch tiên tổ, chỉ là chuyện của mình Thượng Quan gia chúng ta!

- Nặng nhẹ khác biệt, trước cứu người sống, sau đó mới nói tiếp!

- Đi!

Thượng Quan Linh Tú dẫn người, lặng yên không tiếng động di chuyển.

Chính như nàng nói hoặc là Vân Dương đoán trước, toàn bộ lực lượng Tử Long thành hiện tại đều tập trung vây quét Vân Tôn, căn bản không còn người chú ý bọn hắn rời đi.

Thượng Quan Linh Tú cuối cùng quay đầu về phía một khu kiến trúc, lại quyết đoán quay đầu rời đi.

Kiến trúc mà Thượng Quan Linh Tú vừa nhìn, chỉnh thể cấu tạo như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời, lóe ra hào quang chói mắt.

Vô Địch từ đường!

Nơi này chính là từ đường cung phụng Thượng Quan tiên tổ, Thượng Quan Vô Địch. Năm xưa Tử U cảm thán Vô Địch tướng quân là nhất thế anh hùng, chuyên môn kiến tạo từ đường.

Mà thi cốt một nhà ba người của Thượng Quan Vô Địch, cũng được cung phụng trong từ đường này!

Nhìn Thượng Quan Linh Tú rời đi, Vân Dương không dám khẳng định đối phương có thể lĩnh hội lời nói của bản thân hay không, thế nhưng nhìn thấy Vô Địch từ đường cách bản thân không xa, Vân Dương không khỏi xuất hiện một ý niệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK