Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Hầu không kiêu ngạo, không tự ti tiến lên một bước, thản nhiên nói:

- Tại hạ Vân Tiêu Dao, tuy không mang họ Hoàng thất, nhưng lại là huyết mạch Hoàng thất chính tông, không biết các hạ...

Người kia nhàn nhạt phất tay:

- Ta đã rời xa hồng trần thế tục quá lâu, tên gọi là gì đã không nhó rõ... Các ngươi có thể tạm thời gọi ta là Đại Hoang Tiên Nhân là được.

Đông Thiên Lãnh đứng sau Vân Hầu, liếc mắt, nhịn không được nói:

- Không nhớ rõ tên mình, còn nhớ người đã sinh ngươi nuôi ngươi sao?

Tính cách con hàng này dù đã thay đổi không ít, nhưng thỉnh thoảng não rút vẫn phải có.

Tình huống như vậy, người bình thường tuyệt không nói nên lời, nhưng còn hàng này lại cứ vậy thốt ra, hoàn toàn không cố kỵ.

Vị Đại Hoang Tiên Nhân chậm rãi quay đầu, ánh mắt ngưng lại trên mặt Vân Dương, lạnh nhạt nói:

- Tuổi còn nhỏ mà mồm miệng độc ác, cha mẹ ngươi không có dạy ngươi sao, nếu để thêm mấy năm nữa, thế gian không khỏi lại thêm một tai họa!

Tất cả mọi người cùng nhau ngơ ngác.

Chuyện gì vậy?

Rõ ràng là Đông Thiên Lãnh nói, thế nhưng vị Đại Hoang Tiên Nhân này sao lại đem sự chú ý tập trung lên người Vân Dương?

Hành động đột ngột của người này, khiến Vân Dương không nhịn được mà cảm thấy mộng bức.

Gia hỏa này không phải bị... Ngốc chứ? Ai nói cũng không thể phân biệt được sao?

Mặc dù Đông Thiên Lãnh nói nên tiếng lòng của bản thiếu gia, nhưng thực tế lời không phải xuất ra từ miệng của bản thiếu gia được chứ?

Chẳng lẽ con hàng này trang bức tới mức ngu xuẩn rồi?! Ngay cả người cũng không nhìn rõ?!

Vân Dương cười ha ha:

- Mạo phạm các hạ, tương lai không khỏi lại thêm một tai họa?! Ta nói Đại Hoang Tiên Nhân, bản lãnh định tội người khác của ngươi cũng thực lợi hại, Vân mỗ nhìn mà than thở, theo không kịp!

Hắn nhếch miệng:

- Nếu ngươi đã nhìn ta như vậy, vậy cứ coi như ta nói là được! Ta nói a Đại Hoang Tiên Nhân, ngài đã nhìn ta chằm chằm như thế, có phải muốn vì dân trừ hại, tiêu diệt tai họa như ta hay không?!

Thực lực của người này cao thâm mạt trắc là không giả, nhất là thủ đoạn cước đạp hư không càng không phải tu giả bình thường có thể theo kịp, nhưng Vân Dương vẫn cảm thấy không có bao nhiêu sợ hãi, nhất là ý khiêu khích rõ ràng của đối phương, lập trường song phương tám chín phần là đối lập, Vân Dương đương nhiên sẽ không chọn ủy khuất cầu toàn, tính cả bản thân hắn, bốn người cộng lại gần như đã đạt tới đỉnh phong thế gian này, trừ phi đối phương đạt đến cấp độ của Niên tiên sinh, nếu không cũng không phải không thể chiến một trận, cho nên ngôn từ của hắn trực tiếp không khách khí, càng phát huy sở trường mỉa mai nói móc đến cực điểm!

Đứng trước bao người, Đại Hoang Tiên Nhân bỗng lộ sắc mặt đỏ bừng:

- Tiểu quỷ không hiểu chuyện nhà ngươi, chuyện không can hệ gì tới mình lại cứ muốn can thiệp vào, lúc này lại còn muốn phát ngôn bừa bãi! Ngươi có ý gì?

Câu nói này vừa ra, không chỉ Vân Dương, ngay cả mấy người Vân Hầu, Đông Thiên Lãnh cũng lập tức ngây ngẩn.

Hắn có ý gì?

Đông Thiên Lãnh nói, gây sự với Vân Dương thì cũng thôi, lúc này sao lại đột nhiên đảo ngược?

Vân Dương nhanh chóng tỉnh thần, cẩn thận quan sát, lại thấy gia hỏa kia rõ ràng nói chuyện với hắn, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Thu Vân Sơn!

Một ý niệm bỗng xuất hiện trong đầu Vân Dương, kém chút là muốn ôm bụng cười bò.

- Vị Đại Hoang Tiên Nhân các hạ này...

Vân Dương có chút không xác định hỏi:

- Chẳng lẽ các hạ bị... Lé?

Đại Hoang Tiên Nhân nghe vậy bỗng hừng hực lửa giận, nhất thời trừng tròng mắt nhìn Thu Vân Sơn, phẫn nộ quát:

- Ngươi mới bị lé, cả nhà ngươi đều bị lé!

Thu Vân Sơn: “...”

Vân Dương triệt để sụp đổ!

Vân Hầu thấy thế cũng run rẩy từng đợt, kém chút bật cười thành tiếng.

Người trước mắt đột nhiên hiển lâm, khí thế như thần long giáng xuống, vô luận khí độ phong thái hay tu vi đều đạt đến độ cao mà mọi người không thể suy đoán, nhất cử nhất động càng như người trong chốn Thần Tiên.

Càng có câu thơ mở đầu xuất hiện, có thể nói đem hình tượng bản thân tăng cao tới mức độ siêu phàm.

Ngay khi đám người suy đoán người này là ai, tới đây làm gì...

Nhưng không nghĩ đến, gia hỏa này lại là thiên sinh... Mắt lé!

Thậm chí, trình độ lé của gia hỏa này đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, khiếp sợ quỷ thần!

Vân Dương lập tức yên lòng:

- Đại Hoang Tiên Nhân các hạ ngàn vạn lần không nên tức giận, chẳng là là trời sinh cố tật, bất đắc dĩ mà thôi, phải không? Bản công tử nói vậy tuyệt không phải chế nhạo ngài, mà là... Nếu ngài muốn tránh phiền toái tương tự, ta lại có một phương pháp tuyệt diệu, đủ để đền bù hết thảy...

Đại Hoang Tiên Nhân nghe vậy lập tức vội vàng hỏi:

- Biện pháp gì?

Xem ra vị Đại Hoang Tiên Nhân này đối với bệnh nhỏ của bản thân cũng lo không chịu nổi, Vân Dương mới nói một câu, đã lập tức kéo hết sự chú ý.

Đừng nói là trừng phạt Đông Thiên Lãnh, chỉ sợ ngay cả nguyên nhân mà hắn xuất hiện ở đây là gì cũng đã lập tức quên.

Hoặc là đối với Đại Hoang Tiên Nhân mà nói, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện hắn mắt lé!

Vân Dương lặng lẽ nói:

- Ta tự có cách hay truyền cho các hạ, nhưng các hạ cũng phải đồng ý, không được gây phiền toái cho chúng ta, nhất là vị huynh đệ kia của ta a?!

Vân Dương chỉ Đông Thiên Lãnh.

Thực lực đối phương cao thâm mạt trắc, nếu có thể không cần động thủ, đương nhiên là tốt, nhất là chư tướng thần thông của hắn còn chưa có hồi phục!

Đại Hoang Tiên Nhân hung hăng trừng Hạ Băng Xuyên, hừ một tiếng:

- Vừa rồi ngươi mạo phạm bản tiên, vốn nên nghiêm trị không tha, nhưng bản tiên đại nhân đại lượng, mở một mặt lưới, không truy cứu ngươi.

Hạ Băng Xuyên: “...”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Đại Hoang Tiên Nhân đã khóa chặt Thu Vân Sơn, ánh mắt đầy khao khát.

Thu Vân Sơn tức xạm mặt lại: “...”

Vân Dương cảm thấy buồn cười, sắc mặt lại nghiêm túc:

- Không biết Đại Hoang Tiên Nhân đột nhiên xuất hiện trong quân trận chúng ta, lại là có chuyện gì?

Nghe được câu hỏi này, Đại Hoang Tiên Nhân vẫn trừng mắt nhìn Thu Vân Sơn, mở miệng đáp lại:

- Bản tiên nhìn rõ thiên cơ, hiểu rõ hồng trần... Ừm, thiên hạ đại thế, tự có thiên ý sở quy. Trận vừa rồi của các ngươi vốn là nghịch thiên chi chiến, khiến cho hồng trần cuồn cuộn tăng thêm biết bao biến số, bản tiên phụng mệnh tới tra xét, bình định lập lại trật tự, dẫn đạo quy nguyên!

Vân Dương khinh thường cười một tiếng:

- Bình định lập lại trật tự, dẫn đạo quy nguyên? Chẳng lẽ chúng ta thắng lại là nghịch thiên? Theo lời các hạ, chẳng phải trận này chúng ta phải bại, như vậy mới là Thiên Đạo đại thế?!

Đại Hoang Tiên Nhân hừ một tiếng:

- Đúng vậy!

- Cái rắm!

Vân Dương khó kiềm mà hét lớn:

- Nào có cái lý như vậy? Chúng ta dục huyết phấn chiến, bảo vệ gia quốc, nào có chuyện chỉ bại mà không thể thắng?

Đại Hoang Tiên Nhân thản nhiên nói:

- Đây là chuyện đã định, thiên ý chính như thế.

Vân Dương nói:

- Thiên ý ở đâu? Thiên ý lại là cái gì?

Đại Hoang Tiên Nhân sững sờ:

- Ta đến đây nói với ngươi, chính là thiên ý!

Vân Dương nghe vậy lập tức không biết nên khóc hay cười, lập tức lặng lẽ nói:

- Vị Tiên Nhân này, xin hỏi nếu cừu nhân nhà ngươi muốn nhằm vào người, nhưng thực lực của hắn không bằng ngươi, ngươi không việc gì phải sợ hắn, thậm chí có thể lật tay tiêu diệt, nhưng mà có ngươi lại đến nói với ngươi, ngươi phải bị vị cừu nhân này giết chết, đây là thiên ý, là đại thế phát triển! Không biết ngươi có chịu tuân thủ, khoanh tay chịu chết hay không?

Đại Hoang Tiên Nhân tức giận không vui:

- Nào có lý đó? Cho dù thực lực hắn có hơn ta, giết ta ta cũng sẽ không cam tâm chịu chết, huống chi thực lực hắn còn không bằng ta, nếu hắn dám đến, sẽ chỉ bị ta giết, nào có chuyện chắp tay dâng mệnh?

Vân Dương cười tủm tỉm:

- Hóa ta Tiên Nhân cũng không chịu chết sao? Trước đó Đông Huyền tiến công, thực lực cũng không bằng ta, cuối cùng bị ta đánh bại, cũng chẳng phải là chuyện đương nhiên? Nào có cái gọi là số trời, cái gọi là đại thế, vô duyên mà nhận thua?!

Đại Hoang Tiên Nhân trợn mắt:

- ... Cái này, đây... Đây là hay chuyện hoàn toàn khác nhau!

Từ chuyện mắt lé kia, Vân Dương đã sớm nhìn ra, vị Đại Hoang Tiên Nhân này tuy thực lực cao cường, nhưng đầu cũng không hiệu nghiệm lắm. Giờ phút này càng thêm xác định:

- Thế nào mà lại là hai chuyện khác nhau? Chẳng lẽ không phải là cùng đạo lý sao? Xin hỏi Tiên Nhân, hai chuyện này khác nhau ở đâu?!

Đại Hoang Tiên Nhân nghe vậy trầm ngâm nửa ngày, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, thế nhưng không biết không thích hợp ở đâu, cuối cùng trực tiếp thở hổn hển:

- Cái này là số trời tự có định số, há có thể tùy ý sửa đổi?

Vân Dương cười tủm tỉm:

- Chẳng lẽ nhân mạng không có trong định số này, liền có thể tùy ý sửa đổi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK