Vân Dương thầm nghi hoặc, không ngừng ước định suy đoán.
Lần tập kích này, từ đầu đến cuối, Thượng Quan Linh Tú vẫn bị Vân Dương kéo theo, bay tới bay lui, từ trên lầu nhảy xuống, ác chiến giữa không trung, xông lên đầu tường, mãi cho đến lúc này từ đầu tường nhảy xuống, thậm chí sau khi bình ổn hạ xuống nhìn thấy sắc mặt dị thường của Vân Dương.
Thượng Quan Linh Tú chỉ nói một câu:
- Hai người tới Vân phủ báo tin!
Đối mặt với tình huống ác chiến như vậy, hai hộ vệ của nàng có ở lại cũng chỉ có một đường chết, hơn nữa còn tạo thành vướng víu, tuyệt không có bất cứ trợ giúp hữu ích nào!
Vậy không bẳng để sức đi báo tin.
Sau đó nàng chỉ làm một chuyện: Tĩnh tâm, vận công, đề khí, khinh thân.
Tận lực giảm bớt trọng lượng thân thể, hộ tống Vân Dương gián tiếp xê dịch, để thân thể mình không ảnh hưởng đến Vân Dương.
Vân Dương động thế nào, nàng động theo như thế.
Để tránh tạo thành phiền phức cho Vân Dương, nàng càng cố không để phát ra nửa điểm thanh âm.
Nàng cũng không nói: “Buông ta ra, mình ngươi chạy đi” hay là “Mặc kệ ta...”...
Bởi vì nàng biết rõ, mấy lời đó chẳng khác nào nói nhảm, chỉ khiến Vân Dương phân tâm chú ý.
Chỉ riêng điểm này, liền có khả năng dẫn đến hậu quả ác liệt nhất.
Nói như vậy, không những chắc chắn Vân Dương không buông nàng xuống, ngược lại còn là một loại vũ nhục với cường giả như Vân Dương!
Càng khiến cho tình thế thêm nguy hiểm!
Toàn bộ quá trình xuống tới đây, nàng chỉ tận sức làm cho thân thể mình nhẹ, nhẹ một chút, lại nhẹ một chút...
Dùng hết khả năng để Vân Dương không phải thêm gánh nặng.
Hưu hưu hưu...
Mấy bóng đen lại lần nữa đuổi tới, chân trước chân sau, trọn vẹn mười một bóng đen đuổi theo, từ bốn phương tám hướng vây lại Vân Dương cùng Thượng Quan Linh Tú.
Trước đó từng bị vây kín, Vân Dương liều mạng hao tổn nguyên khí, đột nhiên giết ra, Thiên Ý đao pháp triển khai hai chiên bốn thức toàn lực xuất kích, tựa như một đầu Nộ Long, mang theo hào quang sáng chói xông ra ngoài.
Đối phương còn đặt chân chưa ổn.
Đây là thời cơ tốt nhất.
Hai tiếng kêu thảm, hai người Vân Dương tháo thành tám khối, lỗ hổng xuất hiện.
Vân Dương đang muốn xông lên thoát ra, đột nhiên lại xuất hiện một đao quang mang từ trên trời giáng xuống, chợt một tiếng, kiếm quang xán lạn như ngan hà vắt ngang qua!
Nếu Vân Dương hắn mạnh mẽ xuống tới, e là lập tức nát vụt trong mảnh kiếm quang này.
Vân Dương thu đao, vòng thân quét qua, bảo vệ tự thân, lui lại.
Quang ảnh kia ầm ầm ép xuống.
Bắt lấy đúng thời điểm Vân Dương lui lại, một kích đại khai đại hợp chém ra.
Vân Dương hét lớn một tiếng, trường đao bổ mạnh.
Đương đương đương...
Liên tiếp mười mấy tiến va chạm định tai nhức óc, song phương đồng thời rên lên một tiếng, cùng lui ra sau.
Một người áo đen bịt mặt phiêu nhiên rơi xuống, hiển nhiên, kẻ này chính là kẻ cầm đầu vẫn chưa xuất hiện!
Vân Dương hoành đao, ánh mắt băng lãnh nhìn đối phương, âm thầm vận khí điều tức.
- Vân công tử quả là danh bất hư truyền, thực sự mạnh mẽ!
Thanh âm khàn khàn của người áo đen bịt mặt truyền ra, trong ánh mắt ánh lên quang mang phẫn hận.
Lần hành động này, bên hắn xuất động mười sáu huynh đệ, đến đây vây quét Vân Dương.
Ban sơ còn cảm thấy dùng dao mổ trâu đi giết gà, nên dễ như trở bàn tay, không ngờ mới bức được đối phương từ trên lầu nhảy xuống, bên hắn đã chết mất năm người!
Bất kể là độ hung ác, thực lực, tốc độ ứng biến hay là sát tính, Vân Dương này đều vượt xa dự liệu!
Vân Dương vẻn vẹn nhẹ giọng hừ một tiếng, cũng không chế diễu lại, lúc này hắn đang cố gắng vận công, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công dùng tốc độ lớn nhất vận chuyển, Huyền khí đan điền nhanh chóng khôi phục, hai tổn trước đó cùng không ngừng hồi phục, nào có thời gian đi phản ứng lại lời nói của người áo đen bịt mặt kia, tận dụng thời gian vận chuyển nguyên khí.
Người kia cũng mới đối kích với Vân Dương, dưới lực lượng cường đại của Vân Dương tác động, cũng cảm thấy cố sức, hiện mượn một câu nói, tranh thủ thở dốc mấy hơi, càng để đám thuộc hạ xếp lại đội hình, bày trận vây giết, thế nhưng nhìn phản ứng của Vân Dương, hắn lập tức cảm nhận không thể tiếp tục kéo dài, vung tay lên:
- Đồng thời xuất thủ, tiễn Vân công tử lên đường!
Lời còn chưa dứt, mười người bốn phía đồng thời giáp công!
Thủ lĩnh áo đen kia vẫn dứng ở một bêm, ánh mắt chớp động không ngừng!
Hiển nhiên hắn đang tình, mượn thế giáp công tìm ra sơ hở của Vân Dương, dùng một kích tất sát, hoạch định toàn thắng!
Ừm, còn có bộ kỳ phổ kia, cấp trên chỉ định nhất định phải thu được, không thể bỏ lỡ!
Không cần Vân Dương phân phó, Thượng Quan Linh Tú chủ động lui ba trượng, đưa lưng tựa tường, trong tay sớm xuất hiện một thanh đoản kiếm, hàn quang lấp lóe, đôi mắt sáng nháy nháy không ngừng chú ý động tĩnh trong sân.
Dưới tình huống như vậy, nàng còn muốn kiên trì lưu bên người Vân Dương, không chỉ không thể trợ giúp, mà chỉ tăng cho hắn vô số phiền phức cùng cản trở.
Cho nên không chút do dự lui ra sau, rời xa khỏi Vân Dương, mới là lựa chọn chính xác nhất!
Thậm chí, nếu nàng đứng ở nơi chân tường này, nếu có cường địch đột kích từ đây, nàng cũng có thể kịp thời phát giác, chỉ cần nàng phát giác, dù sau đó có phải chết, cũng có thể nhắc nhở được Vân Dương, giúp hắn thêm một phần sinh cơ.
Tử bào phiêu dật, hàn quang lấp lóe.
Vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ lại.
Đối phương có tổng mười một cao thủ, trong đó còn có hai vị có tu vi Đạo cảnh.
Bằng đội hình như vậy, muốn đánh chết hắn cũng không phải nói chơi!
Nếu không phải hắn may mắn đóng lại cánh cửa lúc trước, tranh thủ được thời gian giảm xóc, e là sớm đã ngã xuống trên kia.
Giờ khắc này, tinh thần Vân Dương hắn thanh lãnh dị thường, như băng như tuyết.
Ngoại trừ chém giết trước mắt, hoàn toàn không còn để ý tới bất cứ việc gì.
Sống chết trước mắt, hắn tận khả năng thôi động Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, Huyền khí tinh thuần không ngừng vận chuyển khắp thân thể.
Trong lúc nguy cấp này, thứ duy nhất có thể nhờ cậy, cũng chỉ có công pháp của mình.
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, có được tốc độ hồi phục nhanh hơn bất kể người nào, đây cũng chính là ưu thế lớn nhất của hắn trong trận chiến này.
Ánh mắt hắn không quá chú ý tới địch nhân bốn phía, lại đem đại đa số sự chú ý tập trung trên mũi đao trên tay, ý chí ngưng tụ, tinh khí thần, như hợp thành một!
Từ trước đến nay, đây là lần đầu trong chiến đấu mà Vân Dương hắn tiến vào cảnh giới này.
Trước đó từng gặp nhiều chiến sự, địch nhân có cảnh giới còn cao hơn hiện tại, đương nhiên kinh lịch cũng càng nguy hiểm hơn hiện tai, nhưng cảnh giới của hắn khi đó còn xa xa không đạt đến độ cao như hiện tại.
Mà trong lúc này, đứng trong hoàn cảnh tứ bề thọ địch, bầu không khí giết chóc ngưng thực bao trùm, thân hãm cực cảnh, Vân Dương lai đột nhiên tiến vào cảnh giới này.
Hắn có thể cảm giác được, đại địa dưới chân hắn không ngừng kéo dài.
Trong tu duy chỉ có một mảnh không minh lưu thấu, tựa như Đại Thiên thế giới đều trong cảm giác của hắn!
Một cảm giác kỳ diệu đến cực điểm!