- Con đường Võ đạo, không ngừng không nghỉ! Làm gì có cái gì gọi là viên mãn? Nếu nói đã đến đại viên mãn, sao còn có cảnh giới phía trên!
Vân Dương gãi đầu, gương mặt sáng sủa không biết đáp lời thế nào.
- Cái gọi là cảnh giới mười thành đại viên mãn, cùng chỉ là nhận biết của người trong thế tục nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Nguy Hành Lộ lặng lẽ mỉm cười:
- Có điều, hiện tại nói cửu trọng sơn, cửu trọng thiên, đúng là cũng có đạo lý. Chỉ có leo lên một ngọn núi, mới có thể nhìn thấy bầu trời bên kia núi. Nhưng suy cho cùng, vẫn chỉ là nhìn thấy, muốn nhìn hết thiên địa huyền ảo này, nhất định phải leo đến ngọn núi cao hơn mới được.
- Nhưng mà người trong thiên hạ có thể trèo lên ngọn núi cao hơn, đã ít càng thêm ít. Hơn nữa những người đã leo lên đỉnh núi cao nhất, cũng sẽ không có cái gọi là nhàn hạ thoải mái, cũng không thể truyền thụ kinh nghiệm thành lời.
- Cho nên con đường Võ đạo này, càng đi càng như thấy lọt vào sương mù. Chính như vậy, các đại môn phái chúng ta, mặc dù biết được huyền cơ trong đó, nhưng môn hạ đệ tử cũng sẽ không chủ động đi hỏi, mặc dù có một số người tự cao có thể tự đạt tới, nhưng cũng có không ít vấn đề khác biệt khó nói...
- Dù sao, có một số thứ, đến lúc đến, nhất định sẽ đến. Nếu không đến, như vậy sẽ không đến. Đây là chân lý không thể thay đổi. Hiểu hay không hiểu, rõ hay không rõ, tự có khác biệt!
Vân Dương lẳng lặng lắng nghe.
- Con đường Võ đạo, trong thiên địa Thiên Huyền đại lục này, các đại tông môn xác nhận tổng có tam trọng. Cái thứ nhất chính là cách nói Võ đạo cửu trọng sơn. Trong các đại tông môn, nó xưng là Sơn cảnh.
- Người bình thường, tu luyện tới cửu trọng sơn, đã là đi tới đỉnh phong, hơn nữa lấy trạng thái bình thường, Huyền giả đến giai đoạn này cũng đã dần già đi, gần như không có khả năng đột phát tiếp.
- Nhưng một khi vượt qua cửu trọng, đạt đến tầng thứ cao hơn, cũng chính là cái thế tục các ngươi gọi là mười thành đại viên mãn, chính là đã bước đến một cảnh giới mới. Tu vi đẳng cấp lúc này sẽ bay vọt. Cũng vào lúc này, Huyền giả sẽ trải qua một quá trình thoát thai hoán cốt, người nào suy nghĩ thông suốt, tâm tính hơn người, có thể nương vào thời cơ này mà thu được hiệu quả phản lão hoàn đồng, khiến cho thân thể già nua tái hiện phong thái thiếu niên. Lấy đột phá nhất trọng làm điểm xuất phát, chúng ta xưng nó là Thiên cảnh, cũng chính là cửu trọng thiên mà ta vừa nhắc tới, một lần nữa bước lên vạch xuất phát.
- Hiện tại có phải biết càng nhiều hơn không? Trong nhận biết của đám người đại tông môn chúng ta, cái gọi là cảnh giới đại viên mãn, mới xem như chân chính bước vào thiên cảnh, tiến vào nhất trọng thiên! Sau đó tiếp tục tiến lên, cho đến khi thăng đến cửu trọng thiên, lại một quá trình từ thấp đến cao, nhưng ý nghĩa đúng như tên gọi của nỏi, cửu trọng sơn là leo núi, cửu trọng thiên lại là lên trời!
Vân Dương không nhịn được mà thở dài:
- Cái gọi là nhất trọng sơn nhất trọng thiên kia... Hóa ra lại có chân ý như vậy, Thiên cảnh, mới là cảnh giới mà tuyệt đại đa số tu giả phấn đấu cả đời cũng không thể đạt tới, không hổ là Thiên cảnh, quả là khó như lên trời!
Nguy Hành Lộ thản nhiên nói:
- Như lên trời? Lên trời, đối với Huyền giả cao thâm mà nói, cũng không phải là điều khó, ngược lại cửu trọng thiên, mỗi một trọng muốn chân chính leo lên mới là khó! Kỳ thực cách nói nhất sơn nhất trọng thiên cũng không thể nói là sai, có điều một số người kiến thức nửa vời, lại tự ý gò ép nên mới tạo ra trò cười mà thôi. Đối với cách nói này, môn phái chúng ta từng thảo luận qua, hẳn là một số người đạt đến Thiên cảnh, tức cảnh sinh tình mà nói ra một câu, đưa Sơn cảnh đặt song song với Thiên cảnh, nói chung đều là có cửu trọng, nhưng cũng vì vậy mà tạo ra một ý khác, khiến cho người nghe được cái hiểu cái không, liền nói nhất sơn nhất trọng thiên là chí lý... Mặc dù cách nói này đối với Huyền giả bình thường cũng là chí lý, nhưng đối với Huyền giả cao thâm mà nói, chẳng khác nào lời đàm tiếu.
Vân Dương im lặng.
Bởi vì bao nhiên năm nay, hắn vẫn sống trong lời đàm tiếu này, coi nó là chân lý tu luyện.
- Về phần phía trên Thiên cảnh, còn có Đạo cảnh.
Nguy Hành Lộ bỗng cười khổ một tiếng:
- Những điều có liên quan tới Đạo cảnh, ta cũng chỉ giới hạn ở biết một cái tên mà thôi, cũng không biết cảnh giới đó liên lụy đến cấp độ gì... Tu vi của ta chênh lệch với cảnh giới đó quá xa, ngay cả tư cách làm ếch ngồi đáy giếng cũng không có... Ừm, trước đó ta cũng từng hỏi trưởng bối trong sư môn về vấn đề liên quan tới huyền bí cảnh giới này, nhưng mà trưởng bối lại nói... Biết sớm, cũng không phải chuyện tốt. Chờ cảnh giới đến, tự nhiên sẽ biết...
- Cho nên con đường Võ đạo... Rất rất dài, hoàn toàn không có điểm cuối cùng.
Nguy Hành Lộ nói:
- Đạo cảnh, theo ta được biết, chính là điểm cuối cùng của Thiên Huyền đại lục. Nhưng phía trên Đạo cảnh, nhất định còn tầng thứ cao hơn! Như cụ thể nó là gì thì ta không biết. Điều duy nhất có thể xác định, chính là... Dù có tới 100 cấp độ, cũng xa xa không phải điểm cuối cùng của Võ đạo.
Nguy Hành Lộ nói từng chữ:
- Con đường Võ đạo, không có điểm cuối cùng, chỉ có người bắt đầu!
...
Ngày thứ hai.
Nguy Hành Lộ mang theo Cổ Cổ ra ngoài, Vân Dương cũng không hỏi hai người ra ngoài làm gì, chỉ cần bản thân được thanh tịnh là tốt rồi.
Vở kịch này diễn tới tận nửa đêm, coi như người trong ngành kịch cũng không thể không thấy mệt mỏi a.
- Không phải là đi Bách Trượng hồ a?
Vân Dương nhíu nhíu mày, nhún nhún vai:
- Còn chưa hết hy vọng a.
Mặc dù Vân Dương biết rõ, những cũng không định tiếp tục để ý, nên biết trong thời gian này, hắn đã tới Bách Trượng hồ mấy lần. Sớm đã nói rõ, chí ít trong thời gian ngắn, Kỳ Lân Ngư vương tuyệt đối không để bất luận một đầu Kỳ Lân Ngư nào xuất hiện trong Bách Trượng hồ.
Mà trong thời gian này, Vân Dương đã hấp thu sương mù kỳ diệu kia được ba lần, đã sớm có kinh nghiệm, thứ đồ chơi kia cần mười ngày mới có thể xuất hiện một lần, thậm chí còn có khả năng sẽ không xuất hiện...
Mà sớm hôm nay.
Một đám cao thủ giang hồ thiên kỳ bách quái đã nối đuôi nhau tiến vào Thiên Đường thành.
Tất cả Huyền giả cao giai, đều từ bản năng sinh ra một cảm giác, tựa như... Toàn bộ không khí trong Thiên Đường thành, đột nhiên đều buồn bực, đó là một loại cảm giác âm trầm...
Cho dù là ban ngày ban mặt, cảm giác âm trầm này vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng...
Tựa như Âm Tào Địa Phủ đột nhiên mở cửa, tất cả Ác quỷ đột nhiên tràn vào nhân gian!
Thậm chí ngay cả không trung Ngọc Đường, cũng bị đại lượng mây đen bao phủ, che kín bầu trời...
Vân Dương hiểu sâu về thiên tượng, lúc này nhìn biến hóa trên bầu trời, cảm nhận bầu không khí âm trầm, trong lòng không khỏi nổi lên một trực giác: chẳng lẽ là Sâm La đình dốc toàn bộ lực lượng đến đây? Cũng không cần trịnh trọng thế a?
Buổi chiều, Vân Dương nhận được một tờ giấy được âm phong đưa tới.
- Tối nay chém Hà Hán Thanh!
Trên tờ giấy, tràn đầy điểm sáng, sau khi Vân Dương đọc hết, đột nhiên tự động bốc cháy, biến thành một mảnh tro tàn.
- Tối nay chém Hà Hán Thanh?
Vân Dương cau mày, đi qua đi lại.
Rốt cục Sâm La đình muốn xuất thủ.
Nhưng... Liệu có dễ dàng như vậy a?
Nếu như không có cây đao kia, muốn chém Hà Hán Thanh, hẳn là không có vấn đề gì. Sâm La đình cũng xuất ra chiến lực đỉnh phong, đối phó một tên Xuân Hàn Tôn Chủ, xuất động mấy vị Vương giả cũng đã đủ rồi.
Chỉ cần mấy vị Vương giả có tu vi như Nhất Điện Tần Quảng Vương là được.
Nhưng, hiện tại có thêm một cây đao... Hơn nữa cây đao này, chính là tồn tại so với Hà Hán Thanh còn cường hoành hơn.
Như vậy, Sâm La đình muốn giết Hà Hán Thanh, liền có độ khó nhất định. Nói không chừng còn có thể sắp thành lại bại.
- Nhưng chuyện này đối với ta có thể lại là cơ hội trời cho. Có lẽ, cơ hội để giết Hà Hán Thanh chỉ có một, sao có thể chỉ bởi vì Sâm La đình phán đoán sai lầm mà bỏ lỡ?
Vân Dương cau mày.
- Xác định, Nguy Hành Lộ và Cổ Cổ, có phải đi Bách Trượng hồ hay không.
Lão Mai đáp ứng một tiếng, nhanh chóng rời đi.
- Bạch Y Tuyết.
Vân Dương trầm tĩnh nói:
- Tối nay, chính là thời cơ để ngươi thi thố tài năng.
Sắc mặt Bạch Y Tuyết sụ như mướp đắng.
Nhiệm vụ này, vẫn là không tránh được a... Thôi thôi, liều cái mạng này là được!
...
Hà phủ.
Hà Hán Thanh Hà lão đại nhân cảm thấy trong thời gian này thực không may mắn.
Không, phải nói là không may chưa từng có!
Đầu tiên là không hiểu sao đột nhiên Lăng Tiêu Túy tìm tới, ngay cả lý do cũng không có, trực tiếp đánh hắn trọng thương.
Nói thật, cho tới bây giờ Hà Hán Thanh vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Lời của Lăng Tiêu Túy lúc ấy, kỳ thực chỉ là một cái ngụy trang: những chuyện này, Lăng Tiêu Túy đã biết từ lâu! Muốn trừng trị lão, đã có rất nhiều cơ hội.
Nhưng vì cái gì mà lại đúng vào lúc này?
Đột nhiên đánh hắn trọng thương, sau đó phiêu nhiên rời đi.
Chuyện quái gì vậy?
Cả chuyện này, như kéo hắn vào sương mù, không thể hiểu chuyện gì xảy ra.
Thậm chí Hà Hán Thanh còn kỳ vọng Lăng Tiêu Túy trực tiếp làm rõ thân phận Xuân Hàn Tôn Chủ của lão, lúc đó hắn còn có thể nói lại. Cũng không cần Lăng Tiêu Túy tin tưởng, chỉ cần người bên ngoài tin tưởng là đủ. Mà chuyện Lăng Tiêu Túy nhằm vào đường chủ Tứ Quý lâu như hắn lộ ra ngoài, như vậy trong lâu tự nhiên có người ra mặt đối phó đối phương, bản thân hắn cũng hoàn toàn không cần phải cân nhắc đề phòng!
Nhưng hiện tại, người mà Lăng Tiêu Túy nhắm vào là Hà Hán Thanh, không phải là Xuân Hàn Tôn Chủ, cao tầng Tứ Quý lâu tuyệt không thể tham gia, một khi tham gia, đó chính là Tứ Quý lâu chủ động phá hoại ước định trước!
Thực lực Lăng Tiêu Túy thực quá mạnh, Hà Hán Thanh không thể làm gì, chỉ có thể cố nén cơn giận, chuyên tâm dưỡng thương, nhưng vừa chữa thương được một chút, thương thế mới có chút khởi sắc, Hà phủ đột nhiên cháy lớn, toàn bộ nhà của đều bị hỏa thiêu.
Trận đại hỏa này tới cực kỳ đột ngột, hơn nữa tuyệt đối không phải phàm hỏa, nếu là hỏa hoạn bình thường, lấy thực lực đám cao giai Huyền giả thủ hạ của Hà Hán Thanh, tùy tiện đánh vài chưởng, bất kể là đánh ra sương mù hay gió lớn đều có thể dập hỏa, nhưng trận đại hỏa kia, vô luận là chưởng phong quyền kình, thông gió vẩy nước đều vô hiệu, chỉ có thể trợn mắt mà nhìn ngọn lửa nuốt gọn Hà phủ.
Hà Hán Thanh hoài nghi đây là Hỏa Tôn xuất thủ, nhưng sau đó cũng không thu được manh mối, cho nên cũng có kết luận.
Một trận biến cố đột nhiên tới, mặc dù Hà Hán Thanh náu thân trong phòng tối bí ẩn, không bị đại hỏa tác động trực tiếp, nhưng vẫn bị biến cố quấy nhiễu, cộng thêm lại nơm nớp lo sợ, không thể tĩnh tâm, trực tiếp khiến lại thương thế nặng hơn mấy phần.
Thật vất vả bình tĩnh một thời gian, lại nhảy ra một tên Bạch Y Tuyết.
Gia hỏa này, lại càng khó hiểu hơn!