Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết thảy đều đến như hắn tính, thế nhưng tình thế phát triển lại ngoài dự đoán của Vân Dương...

Dựa vào tưởng tượng của hắn, mây đen trên trời bay nhanh như thế, khí thế bàng bạc, xuất hiện phải như Vân Sơn áp đỉnh, trực tiếp nện hắn, ép hắn thành thịt nát, triệt để diệt sát.

Dù sao cái này cũng là cách trực tiếp nhất, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, càng là cách sảng khoái nhất!

Lấy tu vi của Vân Dương, đám mây đen kia mà áp xuống, như vậy hắn cũng chỉ có một đường khoanh tay chịu chết, ngay cả một chút cơ hội lợi dụng hiểm yếu để chống đỡ cũng không có!

Đối với Vân Sơn đột kích như thế, hắn nào có khả năng chống lại?!

Thế nhưng hiện thực, ngay trong nháy mắt mà mây đen áp đỉnh, mây đen đầy trời đột nhiên biến mất!

Đúng vậy, mây đen vốn đã che phủ hơn nửa cái Thiên Đường thành, trong một cái chớp mắt đã biết mất!

Biến hóa trong chớp nhoáng này, tựa như càn khôn điên đảo, từ cực dạ đến cực minh, chỉ trong nháy mắt, thiên địa lật ngược, đen trắng đảo điển.

Từ bóng tối đột nhiên chuyển sáng, vô số người cùng bất giác đưa tay lên che mắt.

Chỉ có Vân Dương không như vậy, ánh mắt của hắn trong lúc này, lại như co lại thành lỗ kim, kiệt lực tập trung nhìn lên không.

Không sai, mây đen trên trời tuy đã tiêu tán, thế nhưng vẫn để lại một cây cờ đen kỳ quái, lơ lửng trên không trung, đón gió bay phấp phới, quỷ khí âm trầm.

Mà phía dưới lá cờ đen kia, lại có một thân ảnh như Lưu Tinh Vẫn Lạc!

Đó là một người gầy gò, diện mục gầy gò, cả người quanh quẩn một cỗ quỷ khí âm trầm khó nói thành lời.

Điều khiến Vân Dương chú ý nhất, chính là trên tay người kia ẩn hiện một cỗ quang trạch hắc ám cực hạn, mặc mũi tràn đầy vẻ như trút được gánh nặng, xuất thủ như thiểm điện đánh tới Vân Dương!

Nơi hắn hướng tới, chính là ngực phải Vân Dương!

Đối phương vừa hiện thân, Vân Dương liền đã cảm ứng được, đối phương lao tới như thế, Vân Dương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, tùy thời đánh trả. Thế nhưng mãi cho đến khi người áo đen vọt tới trước mặt, Vân Dương lại cảm giác bản thân muốn động cũng không thể động!

Đừng nói là phản kích, cho dù muốn tránh né, di chuyển một chút thậm chí là muốn chớp mắt cũng không làm được!

Khí cơ của đối phương, đã hoàn toàn khóa chặt Vân Dương!

Khí cơ mạnh mẽ khóa chặt, toàn thân Vân Dương không thể động đậy, cho dù là một sợi lông cọng tóc cũng đều bị khí cơ của đối phương giam cầm!

Điều duy nhất có thể làm, chính là trơ mắt nhìn một chưởng như lôi đình đánh vào ngực!

Thậm chí hắn còn nhìn thấy, lá cờ đen trên bầu trời không người điều khiển kia đột nhiên đổ tới, cờ nhọn thẳng tắp hướng về ngực hắn.

Hóa ra, đối phương đi đường cong như thế, mục đích chính là muốn tự tay đánh chết hắn, tránh cho bất sai sót nào có thể xảy ra!

Vân Dương thầm thở nhẹ một hơi, tuy thân hãm tử quan, nhưng trên mặt lại lộ rõ ý cười.

Rốt cục, đã đến giờ khắc này!

Rốt cục, đã đến một ngày này!

Bản thân hắn, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Thời gian rồi hắn luôn phải sống trong cảnh tâm thần không yên, những điềm báo không may đó, đều được minh chứng trong ngày hôm nay!

Đối phương lấy lá quỷ kỳ kia làm chỗ dựa, dễ dàng tìm được hắn, càng có được tu vi mà hắn không thể chống lại, ngay cả cơ hội nói vài lời xã giao cũng không có, có thể thấy được đối phương đã sớm xác định rõ ràng, bất kỳ phương diện nào của đối phương, hắn cũng đều không thể ngăn cản, coi như hắn có hàng ngàn diệu kế, thế nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối này, vẫn chỉ có thể than thở kém thua, vô luận thế nào cũng không thể tránh được thủ đoạn thần diệu của đối phương!

“Vận mệnh đã như thế, hôm nay cũng nên chấm dứt thôi!”

Vân Dương cười một tiếng, khuôn mặt lại trở nên lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn chăm chú người áo đen từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đợi tử quan buông xuống.

Cho tới bây giờ, Vân Dương hắn chưa bao giờ là một người dễ từ bỏ, thế nhưng đối mặt với người này, chỉ riêng thủ đoạn điều khiển mây đen bao phủ cả ngàn vạn dặm kia, đã cho thấy năng lực của đối phương không kém đám người Lăng Tiêu Túy, mặc dù có chênh lệch, nhưng cũng cực kỳ có hạn, tuyệt không phải hắn có thể chống lại.

“Chết dưới tay cao thủ cái thế như vậy, cũng không uổng tên tuổi Vân Tôn ta, như câu nói truyền kỳ viết tận, hôm nay chương cuối?!

Vân Dương tự thấy không thể chống cực, ngược lại thả lỏng tâm tình, thầm tự giễu bản thân.

Ngay thời khắc vi diệu này, hắn lại nghe được một tiếng kinh hô, một âm thanh bén nhọn tới cực điểm!

Vân Dương đột nhiên thầm chấn động!

Kế Linh Tê!

Cái tên này vừa mới hiện ra trong đầu, đã thấy một thân thể mềm mại, dùng tốc độ nhanh hơn cả chớp giật lao vào trong ngực hắn!

Lúc này đây, Vân Dương hắn thậm chí còn không cảm nhận được bi thống, mà chỉ thấy vô hạn không hiểu.

Tốc độ công kích của người áo đen kia còn nhanh hơn thiểm điện, dưới tốc độ như vậy, coi như đem Kế Linh Tê đổi thành Lăng Tiêu Túy, cũng tuyệt không thể hậu phát chế nhân, cứu hắn ra như vậy, mà...

Kế Linh Tê thế nào lại làm được?

Sau một khắc, một ý niệm trong đầu đã lướt qua trong giây lát, chỉ cảm thấy một cỗ bi thống như thủy triều tràn ra!

- Linh Tê!

Vân Dương kêu lớn bi thống, tiềm lực phá vỡ cực hạn bản thân, xung phá khí cơ trùng điệp hạn đến, phát ra tiếng kêu bi thống tới cực điểm.

Trong ngực, thân thể mềm mại kia vẫn ôm hắn thật chặt, liều mạng đẩy sống lưng nhu nhược, thay hắn đón lấy một kích trí mạng kia!

...

Kế Linh Tê mừng rỡ nghe người trong lòng như được khai khiếu, vội vàng bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên nhớ tới hai người chút nữa sẽ đối ẩm, như vậy nhất định phải uống rượu, thế nhưng trời lạnh như vậy, có cần phải hâm nóng lại rượu hay không?!

Mặc dù chuyện này cũng chỉ là râu ria, thế nhưng trước đó tẩu tử của nàng cũng đã nói, nam nhân thường không chú trọng tiểu tiết, thế nhưng nếu như nàng quan tâm đầy đủ, sẽ khiến người trong lòng càng thêm vui vẻ.

Muốn làm liền làm, lập tức vội vã bận bịu trở về phòng mình, đi lấy Tử Kim Hồ Lô, Tử Kim Hồ Lô này của nàng dù không phải là đồ vật bất phàm cỡ nào, thế nhưng lại là vật dụng đựng rượu mà ca ca nàng vẫn hay dùng.

Còn nhớ ca ca nàng từng nói, dùng Tử Kim Hồ Lô này hâm rượu, hương vị đệ nhất thiên hạ.

Lần này ra ngoài tìm huynh trưởng, Kế Linh Tê vốn dự định trường kỳ tác chiến, đương nhiên có mang theo bảo bối pha rượu của ca ca.

Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy Vân Dương rơi vào nguy cơ trí mạng, trong chốc lát đầu óc cũng trống rỗng, thậm chí còn không biết bản thân nghĩ thế nào, làm thế nào mà làm được.

Trong đầu chỉ có một ý niệm.

“Ta muốn ngăn trở thay hắn!”

“Dù là ta có chết, nhưng... Hắn không thể chết!”

Kết quả là liều mạng lao đến, tựa như xuyên toa thời gian, trong lúc cực kỳ nguy cấp, chớp mắt không đến đã đến trong ngực Vân Dương!

Cũng trong khoảnh khắc đó, đem hết khả năng đẩy lưng lên.

Trong lòng nàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một ý niệm: Mặc dù nàng có chết, hắn vẫn không tránh khỏi bị thương, nhưng có nàng giảm xóc, hắn nhất định sẽ chịu thương nhẹ hơn một chút!

...

Trong lúc này.

Trong tiếng hét tê tâm liệt phế của Vân Dương, còn xen lẫn tiếng cười khoái ý tài ngược của người áo đen...

Đột nhiên nhìn thấy khách không mời mà đến, chẳng những hắn không có giảm lực, mà lại còn đẩy thêm mấy phần sức.

- Thực sự là tình thâm nghĩa trọng a, muốn liều mình cứu người? Vậy để ta giúp các ngươi thành uyên ương đồng mệnh ha!

Hắn vui vẻ cười lớn, ầm một tiếng, bàn tay rắn chắc đã đập lên sống lưng Kế Linh Tê!

Lực lượng trong một chưởng này, tin rằng oanh lên một ngọn núi nhỏ, cũng có thể một chưởng san bằng!

Trái tim Vân Dương run lẩy bẩy.

Hắn thà bản thân chết, cũng không muốn để Kế Linh Tê chịu nửa điểm tổn thương!

Đây chính là muội muội của Bát ca a!

Vừa rồi hắn hao tổn tâm cơ, ăn nói bừa bãi mới lừa để Kế Linh Tê đi tránh né!

Chỉ cần hắn chết, người đột kích chưa chắc sẽ đuổi cùng giết tận, diệt tuyệt những người còn lại trong Vân phủ.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, nha đầu ngốc này lại còn xuất hiện, thậm chí liều mạng thay hắn đỡ đòn!

Một chưởng này lay núi nhổ nhạc cũng dễ, thân thể mảnh mai của Kế Linh Tê sao có thể ngăn được?

Vân Dương thậm chí muốn thống mạ người áo đen kia, ngươi có tu vi mạnh như vậy, tốc độ công kích sao không nhanh hơn một chút? Vừa rồi ngươi thu mây, hiện thân làm cái quần gì? Trực tiếp giết ta không phải nhanh hơn sao?!

Nhưng ngay trong lúc này!

Vân Dương, người áo đen, còn có Kế Linh Tê, ba người đồng thời nghe được một tiếng giận mắng không biết từ đâu tới!

- Con mẹ nó! Đồ chó chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK