Hắn bỗng nhắm mắt lại, hai tay đẩy ra ngoài, gian nan nói:
- Lôi huynh, tiểu đệ cũng không phải loại người thấy lợi quên nghĩa... Dù ta cầm cũng không có chỗ để... Ngươi... Vẫn là ta...
Lôi Động Thiên lại mỉm cười thản nhiên, tay phải lần nữa miết trên nhẫn trái.
Một quả trái cây đột nhiên xuất hiện trên bàn.
Trái cây chỉ lớn chừng ngón tay, nhan sắc đỏ tươi óng ánh.
Thịt quả tựa như trong suốt, bên ngoài quanh quẩn một tầng sương mù, sau một khắc, một cỗ hương thơm ngào ngạt khó nói nên lời tràn ngập khắp không gian.
Lôi Động Thiên chậm rãi nhẹ nhàng giới thiệu:
- Vân huynh đệ, đây là Chu Quả năm trăm năm, ngươi không nên thấy trái cây này nhỏ mà coi thường nó, Chu Quả năm trăm năm không những có tư vị tuyệt vời, hơn nữa mỗi một quả có thể giúp Huyền giả gia tăng năm mươi năm tu vi!
- Năm mươi năm tu vi?!
Hai mắt Vân Dương như muốn rớt ra ngoài, toàn bộ thân thể bắt đầu run rẩy, cái gọi là dáng vẻ ung dung thoải mái, sớm đã không còn sót lại chút gì.
- Nếu có thể ăn ba quả, có thể gia tăng không ít hơn một trăm năm tu vi, có điều mỗi người chỉ có thể sử dụng tối đa ba quả mà thôi. Ăn nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể thỏa mãn vị giác.
Lôi Động Thiên chậm rãi nói:
- Chỉ cần Vân huynh đồng ý nói rõ sự thật, loại trái cây này, ta có thể cho ngươi mười khỏa! Lần này ra ngoài vội vã, không mang quá nhiều. Nếu như có cơ hội, nhất định sẽ lấy cho Vân huynh một chút nữa!
Khuôn mặt Vân Dương đỏ bừng, tựa hồ có chút cảm giác vựng đầu trướng não, miệng lớn thở dốc:
- Cái này cái này... Cái này... Cái này...
Lôi Động Thiên mỉm cười, vẻ mặt như đã tính trước.
Vân Dương hung hăn hít một hơi thật dài, khẽ cắn môi, vuốt vuốt khuôn mặt, hai mắt đỏ bừng, tựa như tên đánh bạc muốn chơi tất tay:
- Lôi huynh, người quanh minh không nói chuyện mờ ám!
Hắn nhắm mắt ngẩng đầu, hít thở thật sâu, rốt cục mở to hai mắt, dùng một loại ngữ khí được ăn cả, ngã về không điên cuồng nói:
- Linh ngọc kia, ta muốn ba mươi khối! Trái cây này, ta muốn ba mươi khỏa! Sau đó, lại thêm một chiếc nhẫn giống như chiếc trên tay ngươi!
Vân Dương nhắm mắt, phì phò thở dốc, lẩm bẩm nói:
- Hôm nay để ta tham lam, bỉ ổi một lần.
Lão giả áo đen giận tím mặt:
- Ngươi như vậy khác nào sư tử há mồm, ngươi cũng không phải biết những thứ này...
Lôi Động Thiên chưa kịp mở miệng quá ngưng, đã thấy Vân Dương phía đối diện đột nhiên trở nên thoải mái, mở mắt, trầm giọng nói:
- Thật ra, vừa rồi Vân mỗ cũng chỉ thuận miệng nói bậy, Vân Dương ta chỉ là một tên tiểu nhân vật ven đường, nào có khả năng giúp được Lôi công tử...
Lôi Động Thiên hung hắn trợn mắt nhìn lão giả áo đen, trong ánh mắt lộ rõ vẻ trách cứ!
Rõ ràng Vân Dương đã sắp nói ra, thế nhưng lại vị lão giả áo đen kích thích, khiến Vân Dương thức tỉnh một chút ranh giới đạo đức cuối cùng, khiến cho biết bao cố gắng của Lôi công tử đổ sông đổ bể, há có thể không tức giận?!
Lão giả áo đen cắn môi, cúi đầu.
- Vân huynh đệ không cần để ý, đây là hộ vệ của ta, đám hạ nhân xưa nay luôn chú trọng được mất mấy vật ngoài thân, sao có thể hiểu rõ tình nghĩa hai ta không phải vật phàm có thể đong đếm.
Lôi Động Thiên ôn tồn nói.
Vân Dương thản nhiên:
- Vị hộ vệ này cũng chỉ nói thực mà thôi, đích thực là Vân mỗ quá tham lam, sau này nhất định lấy đó làm gương, tuyệt không dám làm điều sằng bậy.
Lôi Động Thiên nói:
- Vân huynh đệ...
Vân Dương vung tay, ngắt lời hắn:
- Lôi huynh không cần nói nữa, vừa rồi tiểu đệ nhất thời không kìm được, làm trò hề cho huynh... Ai, tiểu đệ vẫn luôn tự xưng trung thành tuyệt đối, quyết chí không dời, nhưng vừa rồi... Ha ha, đây chính là phản quốc đại tội, bất luận con dân Ngọc Đường nào, đừng nói là hành động, coi như chỉ suy nghĩ cũng là chuyện không nên.
Lôi Động Thiên hung ác nhìn lão giả áo đen.
Lão giả áo đen nhất thời câm như hến.
Phản quốc đại tội?
Hóa ra chuyện này đúng là có liên lụy lớn như vậy...
Ngẫm lại cũng đúng a, trong truyền thuyết Cửu Tôn kia đúng thực là liên quan tới quốc vận Ngọc Đường, lời này của Vân Dương cũng không phải giả dối.
Lôi Động Thiên trầm ngâm một chút:
- Vân huynh, cũng không cần tuyệt đối hóa như vậy. Vô luận là Lôi gia hay là bản thân ta đều không có xung đột với quý quốc, lập trường hai bên cũng không có quan hệ, cho dù là đối với Phong Tôn đại nhân cũng chỉ có kính trọng... Như vậy đi, ngoại trừ những thứ huynh đệ vừa nói, ta còn tặng thêm ngươi năm cây Huyền Linh thảo, ba viên Thông Mạch đan!
- Huyền Linh thảo, ngoài chuyện có thể giúp đan điền càng trở nên dẻo dai, còn có thể giúp tăng cường độ thần thức. Mà tác dụng của Thông Mạch đan... Nếu ngươi đột phá thất bại, hoặc là chưa đến lúc đột phá tự nhiên, chỉ cần sử dụng Thông Mạch đan, có thể giúp ngươi tiến giai hoàn toàn thông suốt, vượt một cấp độ, tăng ba lần lực lượng.
Lôi Động Thiên chậm rãi nói:
- Mấy thứ này, cộng thêm linh ngọc cùng Chu Quả... Với tu vi Thất trọng đỉnh phong của Vân huynh đệ, cộng những thứ này, đủ đến khiến ngươi trong vòng nửa năm, bức vào thập trọng đại viên mãn, thậm chí đạt tới tầng thứ càng cao hơn.
- Trợ giúp thực lực Vân huynh đệ tăng lên cả trăm lần, hơn nữa còn có thể hơn thế.
- Đây là thành ý lớn nhất mà ta có thể lấy ra!
- Chỉ cần Vân huynh đệ muốn, ngươi hoàn toàn có thể dùng một năm để bước lên đỉnh thiên hạ!
Lôi Động Thiên nói:
- Ta chỉ hy vọng Vân huynh đệ có thể tiết lộ một chút, cảm kích khôn cùng, một khi được chuyện, còn có hậu báo!
- Việc hợp tình hợp lý như vậy, hoàn toàn không có vấn đề a!
Lôi Động Thiên thoải mái cười nói.
Hắn quay đầu, hừ một tiếng.
Lão giả áo đen có chút không muốn đưa ra chiếc nhẫn của mình.
Lôi Động Thiên nhận lấy chiếc nhẫn, hừ một tiếng.
Nếu vừa rồi tên hỗn đản này không xen vào, ta đã tiết kiệm được Huyền Linh thảo cùng Thông Mạch đan.
Phải biết rằng, chỉ hai thứ này cũng đã có giá trị không nhỏ!
- Vân huynh, đây là một chiếc nạp tu di giới chỉ.
Lôi Động Thiên mỉm cười:
- Đến đây, để ta chỉ ngươi cách sử dụng.
Dưới sự dạy bảo nghiêm túc của Lôi Động Thiên, Vân Dương nhanh chóng dùng dùng máu bôi đều lên nhẫn, sau đó dùng lực lượng tinh thần, từ từ quán thân vào chiếc nhẫn.
Cuối cùng, thần thức tạo liên hệ tinh thần với tu di giới chỉ, thành công nhận chủ.
Sau đó mới bắt đầu luyện tập sử dụng.
Vân Dương tiêu chuẩn sử dụng thần thức, khóa chặt một viên Thất Thải Linh Ngọc, động niệm một cái, khối linh ngọc lập tức biến mất không thấy.
- Đồ tốt a! Thực sự thần diệu đến cực điểm!
Vân Dương vui vẻ ra mặt.
Lão giả áo đen ở bên, tức muốn nổ bụng.
Đương nhiên là đồ tốt a, đây chính là bảo bối của ta... Là bảo bối ta đã dùng cả nửa đời mới đổi được... Sao có thể không phải đồ tốt?
Tên quỷ tham lam đáng hận!
Thực sự đau lòng chết lão phu!
Cho tới bây giờ, lão còn chưa từng phải nhận thiệt thòi như vậy, vừa ra ngoài một chuyến, thế mà ngay cả không gian giới chỉ cũng phải vứt đi.
- Một khối, hai khối, ba khối...
Vân Dương thu lại hai mươi khối Thất Thải Linh Ngọc, trơ mắt nhìn Lôi Động Thiên, hình tượng không thấy thỏ không thả chim ưng, hèn mọn được Vân Dương diễn dịch đến cực điểm.
Lôi Động Thiên cười ha ha một tiếng, phát tay lấy ra mười khối.
Vân Dương tiếp tục thu lại.
Sau đó là Chu Quả.
Ba viên.
Lôi Động Thiên nhíu nhíu mày, lần nữa vung tay lên, nhất thời lại có hai mươi bảy khỏa Chu Quả xuất hiện trên bàn.
Vân Dương tiếp tục lặp lại động tác.
Lôi Động Thiên tiếp tục tuần tự lấy Huyền Linh thảo cùng Thông Mạch đan.
Vân Dương nhanh chóng thu sạch linh tài, triệt để vừa lòng thỏa ý, đeo chiếc nhân lên ngón giữa của mình, mừng khấp khởi nói:
- Thực sự vừa vặn với ngón tay của ta.
Lão giả áo đen tức đến ngứa cả mũi.
Lôi Động Thiên vẫn không nóng không lạnh, bộ dạng thong dong, chỉ là trong đáy mắt đã hiện lên vài tia hàn ý, ngoài miệng vẫn ung dung:
- Vân huynh, có vẻ như quý quốc, rất coi trọng chuyện Cửu Tôn cùng Phong Tôn a.
Đây là đang đòi thù lao.
Ngươi đã thu tiền của ta, cũng đến lúc nói vài tin tức để ta thấy đáng giá a.
Vân Dương hít một hơi thật sâu, mỉm cười:
- Trong chuyện này, có rất nhiều vấn đề, rất phức tạp, chỉ có thể nói từ từ, mong Lôi huynh chớ nên sốt ruột.
Lãnh mãng trong đáy mắt Lôi Động Thiên chớp động, mỉm cười:
- Vân huynh đệ, ngươi cũng không nên nói mấy chuyện đại chúng với ta, thời gian của ta rất quý giá, không thể chậm chễ được.
Lúc này Lôi Động Thiên đã dần bất mãn, một câu “Không thể chậm chễ được” đã chính là đang cảnh cáo Vân Dương, nếu tình báo không đủ giá trị, Vân Dương phải có tâm lý trả cái giá thật lớn, bản công tử là người dễ bắt nạt lắm sao?
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Nếu Lôi huynh không hài lòng, ngoại trừ thu tất cả những thứ này lại... Ta thân là người trong hồng trần thế tục, cũng không có gì đáng giá, nhưng còn có một cái đầu trên cổ, phần lễ tạ tội này, có thể đủ chứ?!
Lôi Động Thiên cười ha ha:
- Vân huynh đệ nói quá lời.
Thầm nghĩ: nếu ngươi dám gạt ta, ngươi cho rằng ta có thể bỏ qua cái đầu trên cổ người được sao?!
Vân Dương tinh tế trầm ngâm, một hồi sau mới mở miệng nói:
- Chuyện này... Nói ra cũng rất dài dòng.
Hắn nhìn chung quanh một vòng:
- Có thể để lão nhân gia này, trông chừng cửa lớn một chút?
Lôi Động Thiên ôn tồn lễ độ gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Thế là lão giả áo đen đem theo cái bụng tức giận đứng lên, tức muốn nổ bụng. Trực tiếp đi ra ngoài, đứng thẳng tắp như cương thi ngoài của ra vào.
- Lôi huynh, không phải ta khoa chương, chuyện ta nói hôm nay, chính là tuyệt mật của Ngọc Đường! Vô luận là lập trường gì, thậm chí là Lôi huynh có cam đoan thế nào, ta cũng không nên lộ ra!
Vân Dương vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, trên mặt trải rộng vẻ cay đắng:
- Hôm nay, ta hám lợi đen lòng, vi phạm chuẩn tắc nhân sinh, chỉ hy vọng nó sẽ không tạo thành tổn hại với quốc gia.
- Tuyệt đối sẽ không!
Lôi Động Thiên nghiêm mặt nói:
- Chuyện này, ta có thể cam đoan với Vân huynh!