Tên… tên Sử Vô Trần này sao hôm nay khiến người ta có cảm giác kỳ quái như vậy?
Hoàn toàn không giống vẻ thanh lãng trước kia.
Chẳng lẽ ba năm không gặp, một người có thể thay đổi đến mức đó?
- Nhìn cái gì? Ta nóng lòng để các ngươi gia nhập Cửu Tôn phủ đều là nghĩ cho các ngươi. Nếu giờ các ngươi gia nhập, ta có cơ hội lớn tranh thủ vài tôn vị cho các ngươi…
Sử Vô Trần chậm rãi nói:
- Nếu muộn mất, chính là thời gian không đợi người. Một khi môn phái thật sự phát triển, tiến độ sẽ nhanh chóng nhường nào, hôm nay còn miễn cưỡng coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này thậm chí chẳng dệt được hoa trên gấm nữa là!
Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân trong lòng suy nghĩ, lời này có vẻ cũng có lý.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi trước nay vẫn khiến người ra rung động hơn dệt hoa trên gấm, giờ gia nhập dù không hoàn toàn là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nhưng dẫu sao cũng khá hơn dệt hoa trên gấm!
- Được!
Dưới sự dẫn dắt của Sử Vô Trần, hai người đầu tiên phát thệ thiên đạo gia nhập Cửu Tôn phủ, sau đó trở lại ra mắt lão đại Vân Dương, trở thành một thành viên của Cửu Tôn phủ.
Sau khi xác nhận mình trở thành thành viên Cửu Tôn phủ, hai người lại cùng ngây ngốc.
Bởi vì, cả hai không cảm giác được Thiên Vận Kỳ nhập thể...
- Sao… Sao lại không cảm thấy khí vận Thiên Vận Kỳ tăng cường bản thân? Chẳng lẽ vì chúng ta trọng thương, cảm ứng sai?
Lan Nhược Quân vẻ mặt ngây ngốc.
Sử Vô Trần sắc mặt đen kịt:
- Cảm thấy khí vận gia tăng mới là sai, Cửu Tôn phủ là môn phái vừa thành lập, ngay căn cứ môn phái còn chưa xây xong, lấy đâu ra Thiên Vận Kỳ? Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng nghe vậy cùng choáng váng.
- Cái gì? Môn… môn phái vừa thành lập?
- Đúng vậy.
Sử Vô Trần nói:
- Cửu Tôn phủ tính cả hai người các ngươi là năm, miễn cưỡng đủ một bàn tay.
Hắn chỉ Vân Dương nói:
- Lão đại, ta, hai ngươi, còn một vị đại tổng quản trấn thủ tổng bộ cùng xây dựng căn cơ tổng bộ.
Hai người nghe vậy thân thể lung lay, Lan Nhược Quân lấy tay che trán:
- Ôi… Trước đừng nói gì… Hic hic… Ta hơi choáng…”
Hai người đồng thời dâng lên một cảm giác “thật sự bị lừa lên phải thuyền giặc rồi”.
Thế nhưng lời thề thiên đạo cũng đã phát, thiên đạo đã chứng kiến, lúc này có hối hận đến đâu cũng chẳng kịp nữa rồi!
Nhất thời, cả hai đều khóc không ra nước mắt.
Vốn tưởng hai người tranh thủ gia nhập mới tránh được hiềm nghi dệt hoa trên gấm, không ngờ còn cách xa “gấm” cả vạn dặm!
- Sử Vô Trần… ngươi ngươi ngươi…
Nhậm Khinh Cuồng thở dài một tiếng, vẻ mặt như đưa đám:
- Ngươi đúng là bẫy người ta vào chỗ chết! A a a…
Sử Vô Trần khoanh tay hừ một tiếng nói:
- Ta nói thật cho hai người biết, đừng hoài nghi lòng người như vậy. Có trời mới biết các ngươi chiếm lợi lớn cỡ nào, thế mà còn mặt mũi nói ta bẫy các ngươi… Hừ! Đợi sau này sẽ đến lúc các ngươi cảm kích ta!
Lan Nhược Quân nhe răng trợn mắt:
- Sử Vô Trần, giờ ta liền cảm tạ ngươi, ta cảm tạ tổ tông tám đời nhà ngươi mỗi người một lượt đủ không? Có cần cảm tạ thêm lượt nữa không?
Sử Vô Trần hừ hừ liên tục nói:
- Hôm nay nóng quá.
Thế mà thật sự cởi áo nới dây lưng.
Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng cùng bĩu môi cười lạnh.
Thời tiết trước mắt mặc dù không lạnh nhưng cũng chẳng phải nóng, mới tháng ba tháng tư, nóng ở đâu ra?
Còn phải nói tới tu vi Sử Vô Trần đã đạt tới Thánh cấp, đã sớm nóng lạnh bất xâm, có nóng thế nào cũng có cảm giác gì?
Tên này chẳng lẽ điên rồi?
Hai người vô thức đưa mắt nhìn người nào đó, một khắc sau hai đôi mắt không khỏi trợn tròn.
Đập vào mắt là ngay trước ngực, Sử Vô Trần vừa cởi áo. Lình thình có một viên tinh thạch lấp loáng tử khí. Tinh thạch kia tử khí mịt mờ, toả ra hào quang mông lung.
Mà theo tinh thạch hiện thế, linh khí thiên địa bốn phía như được một lực lượng cường đại dẫn dắt, như trăm sông hợp lại thành biển hội tụ xung quanh tinh thạch màu tím kia.
Hai người đều là kẻ biết hàng, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, đồng thời bật thốt lên:
- Tử Cực Thiên Tinh?
Tròng mắt hai người như muốn lồi ra!
Nhìn không chuyển mắt, nhìn không chớp mắt!
Trên người Sử Vô Trần còn giấu bảo bối tốt như vậy ư?
Hắn lấy đâu ra?
Sử Vô Trần đương đương đắc ý cầm Tử Cực Thiên Tinh lên,d đặt trước mặt xem xét nửa ngày. Mất đi linh lực đan điền áp chế, công năng tự động thu nạp thiên địa linh năng của Tử Cực Thiên Tinh không còn bị ức chế, bộc phát toàn diện. Lập tức tử khí bừng bừng, linh quang ngất trời.
Sử Vô Trần thấy vậy lại tranh thủ thu lại, lẩm bẩm:
- Thời tiết nóng vậy ta lo mồ hôi thấm hỏng bảo bối… Cũng may, không hỏng, ha ha ha ha…
Lan Nhược Quân:
“...”
Nhậm Khinh Cuồng:
“...”
Tên này nói cái gì vậy, rốt cuộc hắn nói gì, hắn có biết mình nói cái gì, làm cái gì không?
Ngươi còn có thể đắc ý, còn có thể ra vẻ hơn được không?
Còn nữa, vừa rồi mình mới cảm nhận được linh khí như nước thuỷ triều, toàn thân thư thái, sao giờ không thấy, sau này lại không cảm thấy thế nữa phải làm sao?
Chỉ chớp mắt này, hai người suýt nữa nảy sinh suy nghĩ cướp của giết người, cướp đoạt Tử Cực Thiên Tinh!
Vân Dương đứng bên cạnh, con mắt híp lại.
Không nghĩ hai người này không cần bản thân ra trận đã bị Sử Vô Trần thuần thục lừa gạt, cũng là chuyện vui bất ngờ.
- Lan huynh đệ, huynh đệ không cần gấp, không cần uể oải, gia nhập Cửu Tôn phủ chúng ta bảo đảm không khiến các ngươi hối hận.
Vân Dương cười ha hả nói:
- Hai vị huynh đệ gia nhập Cửu Tôn phủ, thân là lão đại sao không có chút lễ gặp mặt chứ… Ừm… Như vậy đi.
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tạm thời môn phái chúng ta chỉ mới thành lập, chỉ là gánh hát rong chẳng bỏ ra được thứ gì tốt… Ta tặng hai huynh đệ mỗi người một thứ đồ chơi nhỏ đi.
Vừa nói, cổ tay khẽ đảo, hai viên Tử Cực Thiên Tinh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tử khí tuôn trào.
Linh khí như nước thuỷ triều!
Cảm giác mất mát giờ gặp lại, cảm giác linh năng quẩn quanh khiến người ta hít thở không thông khiến cảm xúc hai người cùng bùng lên, không dời nổi mắt. Chỉ cảm thấy cổ họng chát đắng, hít thở nặng nề, chỉ đành trơ mắt nhìn Vân Dương, chờ Vân Dương nói tiếp.
- Ừm...
Vân Dương đưa ra, không đợi hai người nắm lấy, cực kỳ thân thiết nắm tay hai người đưa mỗi người một viên Tử Cực Thiên Tinh rồi mới nói:
- Hai vị huynh đệ xin ngàn vạn lần dừng ghét bỏ lễ vật ít ỏi. Sau này mọi người cùng hội cùng thuyền, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu! Để chúng ta đồng tâm hiệp lực chế tạo huy hoàng cho Cửu Tôn phủ nào!
Mãi tới lúc Tử Cực Thiên Tinh đến tay, nằm ngay trong lòng bàn tay, làm dịu kinh mạch của bản thân, hai người vẫn cho là mình chưa tỉnh khỏi giấc mộng.
Tử Cực Thiên Tinh đấy!
Đây là thần vật gần như chỉ có trong truyền thuyết Huyền Hoàng!
Nhưng nó lại dễ dàng hời hợt như thế đến tay mình?