Lấy tu vi đột nhiên tăng mạnh của hắn, hẳn có thể giúp Bệ hạ thoải mải hơn một chút, còn có thể trừ diệt thêm mấy phần độc tố...
...
Thẩm Ngọc Thạch đột nhiên mất tích, cùng với chuyện trong nhà xuất hiện mật thất, biến hóa kinh người như vậy lập tức khiến cao tầng Ngọc Đường phải chú ý.
Nhưng Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Kiếm Hàn đã sớm nhận được tin tức mà Cửu Thiên lệnh truyền tới.
“Thẩm Ngọc Thạch, Phó đường chủ Tháng bảy Tứ Quý lâu. Từng tham dự sự kiện mưu hại Cửu Tôn, chứng cứ vô cùng xác thực...”
Hoàng đế Bệ hạ thở dài thật sâu.
- Lão Thu, ngươi nói Tứ Quý lâu này... Đến cùng là tổ chức như thế nào? Tại sao...
Lúc này, Hoàng đế Bệ hạ cũng chỉ còn biết câm nín, tay run run, đếm từng cái:
- Từ Ngô Văn Uyên, cho đến bây giờ... Đã được mấy tên rồi? Đại thần của Trẫm, cứ mấy ngày phát hiện một tên... Mấy ngày lại bắt được một tên...
- Đây còn là Ngọc Đường quốc của Trẫm a? Chẳng phải đã trở thành chỗ Tứ Quý lâu có thể đập bàn quyết định sao?!
Tâm tình Hoàng đế Bệ hạ phiền muộn chư từng có, thực sự đến mức muốn phát điên:
- Việc này nếu do Trẫm tự mình tra thì cũng thôi... Dứt khoát chém đầu răn chúng, xét nhà diệt tộc... Nhưng hết lần này đến lần khác nếu không phải... Có Cửu Thiên lệnh tương trợ, còn không biết những người này có thể ẩn nấp đến bao giờ...
Thu Kiếm Hàn cười khổ một tiếng:
- Bệ hạ, nếu việc này do chúng ta điều tra ra... Khó nói còn có thể còn phiền phức hơn nữa.
Nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu:
- Chuyện giang hồ, giang hồ a...
Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng:
- Cái gì chuyện giang hồ? Bọn hắn mưu hại Cửu Tôn, chẳng khác nào đoạn tuyệt quốc vận Ngọc Đường ta. Thế nào còn có thể xem như chuyện giang hồ? Ngô Văn Uyên, Thẩm Ngọc Thạch người nào mà không phải trọng thần đương triều, bọn hắn có thể xem như là người giang hồ sao?
Thu Kiếm Hàn than thở một tiếng:
- Bệ hạ, hiện tại triều chính đã sớm biến chất, thế lực giang hồ... Đã thành đại thế...
Hắn thở dài, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào cho phải.
Khắp thiên hạ, đâu chẳng phải là vương thổ, ngoài vương thổ, đâu chẳng phải vương thần.
Cái này chính là gốc rễ lập quốc, cũng là niềm tin của bất cứ bậc đế vương nào. Mà đạo lý hiệp dùng võ phạm cấm, phàm là thượng vị giả đều cảm thấy kiêng kỵ, thế nhưng, từ xưa đến nay, bao nhiêu thế lực, tông môn, bang phái... Không chỉ không chịu cai trị, thế lực lại càng ngày càng khổng lồ. Đã không phải đơn thuần là đuôi to khó vẫy, mà là không cách nào rung chuyển.
Mà điều này đối với hoàng quyền mà nói, chính là một cản trở to lớn, càng là uy hiếp lớn lao, đồng thời còn là sỉ nhục khó có thể rửa sạch.
Hơn nữa, hiện tại các quốc gia đánh nhau không ngừng, cản trở lẫn nhau, căn bản không có thời gian không gian để đối phó đám giang hồ này.
Kỳ thực có một câu mà Thu Lão Nguyên soái không nói: nếu cứ để tiếp tục mãi, tương lai thậm chí xuất hiện quái vật khổng lồ, có thể thao túng hoàng quyền, thao túng hưng suy của cả một triều đại!
Đến lúc đó, hoàng quyền mới thực là bi ai, đó là một tình cảnh còn bi ai hơn so với bị đánh chiếm.
Muốn thay đổi hoàn cảnh này, trừ phi các quân chủ các nước đứng lại cùng một chỗ, đồng tâm hiệp lực, mở võ khoa. Thu tất cả anh tài thiên hạ cho mình sử dụng. Lại hao phí thời gian, tiền bạc, thậm chí cần cố gắng mấy đời, từng bước mài mòn thế lực giang hồ, một lần nữa đưa giang hồ xuống dưới sự giám thị của triều đình.
Chỉ có như vậy, mới có thể thay đổi cục diện, thậm chí hoàn toàn tiêu hóa thế lực giang hồ.
Có điều, một khi làm như vậy, nhất định khiến chúng quan văn phản đối mãnh liệt, thậm chí quan văn không chống lại, nhưng chỉ riêng vấn đề quân số tăng mạnh, làm thế nào mới có thể ngăn trở, đã là một vấn đề lớn khó mà giải quyết.
Dù sao tất cả mọi chuyện, cần phải thay đổi từ gốc đến ngọn, mới có khả năng làm được.
Hiện tại mà xem, có nói cũng vô dụng, hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
- Lão Thu, ngươi đoán, trong triều có bao nhiêu người của Tứ Quý lâu?
Hoàng đế Bệ hạ cũng biết bản thân có tức cũng không thể cải biến hiện trạng, lập tức đổi đề tài.
Thu Kiếm Hàn thở dài bất đắc dĩ:
- Tứ Quý lâu mưu hại Cửu Tôn, mục đích của chúng là gì thì chưa nói. Chỉ riêng bọn hắn bố trí được cái bẫy này, cần vô số tình báo chính xác, muốn được điều đó, chẳng những cần cao tầng chính phương hiệp trợ, còn cần cao tầng quân đội giúp đỡ. Còn nữa, trong quá trình này không có trung tầng quân đội truyền tin, thậm chí Hoàng tộc tham dự, căn bản khó có thể làm được nghiêm mật không có kẽ hở như thế, trừ cái đó ra, nói chung còn phải cần có số lượng tương đối người ở tầng dưới chót giúp đỡ...
Thu Lão Nguyên soái thở dài:
- Muốn hoàn thành kế hoạch khổng lồ như vậy, cần cần rất nhiều người, hiện tại mới bắt được mấy người, hiển nhiên còn thiếu rất nhiều, cho nên có thể nói...
Thu Lão Nguyên soái còn chưa dứt lời, Hoàng đế Bệ hạ đã như quả cầu xịt hơi, đặt mông ngồi xuống.
Lời Thu Kiếm Hàn nói trật tự rõ ràng, thẳng tới bản chất, trực chỉ mấu chốt, càng trực tiếp nói cho Hoàng đế Bệ hạ kết luận không chỉ có mấy người này.
Nhất định còn có càng nhiều người hơn!
Nhưng biết thì thế nào, cho dù biết rõ còn nhiều gian tế, nhưng lại không biết đối phương là ai, càng không nói tới diệt trừ.
- Trước mắt Bệ hạ chỉ cần chờ là được... Hiện tại Cửu Thiên lệnh đang hành động, tin rằng đã có không ít mục tiêu đã lộ đuôi. Lúc đó Cửu Tôn hiện thân... Việc này coi như hoàn thành phân nửa.
- Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Thu Kiếm Hàn an ủi.
- Vị Hoàng đế như Trẫm cũng thật uất ức, chỉ có thể bị động chờ đợi, hoàn toàn không có tác dụng giúp đỡ?!
Hoàng đế Bệ hạ lẩm bẩm.
Đối với sự tự giễu của Hoàng đế Bệ hạ, Thu Lão Nguyên soái chỉ biết thở dài!
Giúp đỡ?
Ngươi muốn giúp thế nào?
Chúng ta thậm chí còn không biết người chúng ta phái ra có phải người Tứ Quý lâu hay không, muốn giúp đỡ thế nào?!
Trong lúc nhất thời, hai người đông thời yên lặng không nói, không phải là không muốn nói chuyện, mà thực thực không biết nói đến cái gì, ngay cả muốn trấn an cũng khó mà nói ra khỏi miệng.
Lúc Vân Dương tới, nhìn thấy một khung cảnh dị thường trầm muộn.
Nhưng Vân Dương cũng không nói gì, có một số việc, không phải với thân phận nhi tử Vân Hầu có thể hỏi đến.
Vân Tôn có thể hỏi, thậm chí có thể quyết định.
Nhưng Vân Dương không có tư cách lập trường tham gia!
...
Thiên Đường thành ngoài hai vạn dặm.
Trên một tòa núi cao hiểm trở, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan mang theo hộ vệ, một đường đi tới.
Chỉ là đến lúc này, một đường từ phía nam trở về, gần trăm tên hộ vệ giờ chỉ còn lại có mười tám người.
Mà mười tám người còn lại này, ai nấy đều có thương thế trên người.
Về phần hai thị nữ thiếp thân, đến giờ càng không còn lại một.
Sắc mặt Nguyệt Như Lan trắng bệch, trên áo trắng dính đầy vết máu. Mà Kế Linh Tê cũng thở phì phò, khuôn mặt ánh lên sắc đỏ không bình thường.
Phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy róc rách, ánh mắt hai mươi người sáng cả lên.
- Có sơn tuyền!
Kế Linh Tê ngạc nhiên kêu một tiếng, nhịn không được đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
Mọi người một mạch tiến lên trên, quả nhiên là một dòng suối nhỏ ẩn trong khe núi, nước trong suối vô cùng thành khiết.
Đám người reo hò một tiếng, ngay cả chuyện canh chừng cảnh giác cũng quên mất, nhao nhào nhào tới khe nước, uống từng ngụm từng ngụm.
- Không đi được nữa rồi...
Kế Linh Tê dựa vào một gốc cây nhỏ mà ngồi xuống, miệng thở dốc hổn hển.
Sau khi uống nước xong, tinh thần được cải thiện, nhưng cơ năng thân thể cũng đã mệt mỏi đến cực hạn.
Thân thể mềm mại của Nguyệt Như Lan lung lay nhoáng một cái, chậm rãi ngã ngồi bên một tảng đá, hiển nhiên nàng cũng đã mệt mỏi đến không chịu nổi nữa rồi.
Mười tám tên hộ vệ, ngoại trừ hai tên đầu lĩnh đang cố chống đỡ, kêu gọi mọi người thu lại túi nước, sau đó rót đầy nước suối, đám người còn lại đều đặt mông xuống đất, thở hồng hộc hồng hộc.
Có mấy người nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu xuống hạ du rửa mấy món vật dụng. Lúc này muốn rửa sạch toàn bộ là chuyện không thực tế. Chỉ có rửa mấy món quan trọng trước rồi lại tính.
Lúc này trong bụng mọi người chứa đầy nước, đi trường chỉ thấy trong bụng ọc ọc lắc lư.
- Lan tỷ...
Khăn che mặt của Kế Linh Tê chả biết đã sớm mất đi đâu, gương mặt lộ ra ngoài vẫn là bộ dạng dịch dung đen kịt như lúc ở Thiên Đường thành.
Chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời linh động như trước.
- Ta luôn thấy quãng đường này rất không bình thường, thực sự quá không bình thường.
Kế Linh Tê thở hổn hển một hơi:
- Từ khi chúng ta xuất phát tìm ca ca ta, mấy năm nay có thể nói là đi hết nửa cái đại lục. Nhưng cũng chưa từng gặp tình huống quỷ dị như thế này...
- Truy sát liên miên không dứt như thế... Há lại là chuyện bình thường!?
Nguyệt Như Lan trầm tư nửa ngày, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại ho khan một cái, khóe miệng chảy ra một tơ máu, nàng coi như không có chuyện gì nhanh chóng lau đi:
- Há lại chỉ là không bình thường? Dọc con đường này, chuyện kỳ quặc nhiều lắm.
Nguyệt Như Lan nói:
- Từ khi đám tỷ muội chúng ta tách ra, liền bắt đầu gặp phải truy sát, chặn giết, đánh lén, bẫy rập, mai phục...
- Mà chúng ta đã gửi tin cầu viện gia tộc... Lâu như thế mà tiếp viện còn chưa tới!
- Có điều, rõ là đám người chặn giết này không phải muốn trực tiếp giết chúng ta. Mà là... Có mục đích khác. Nhưng ta cũng không biết mục đích của chúng đến cùng là vì cái gì?
Nguyệt Như Lan nói:
- Mỗi lần rơi vào tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ xuất hiện một đường máu để cho chúng ta lao ra, nhưng tổn thất lại không thể thiếu...
- Sau một lần chúng ta may mắn lao ra, sẽ đều phát hiện phương hướng đã khác ban đầu.
- Chỉ cần chúng ta đi hướng Thiên Đường thành, thậm chí là phạm vi quanh nó, liền gặp phải truy sát!
- Lặp đi lặp lại như vậy, tuyệt không phải trùng hợp!
Nguyệt Như Lan nói:
- Rõ ràng là có người âm thầm núp sau thao túng...
- Nếu không phải có mục đích, như vậy tức là đang cố ý đùa bỡn, tra tấn chúng ta.
Trong đôi mắt của Nguyệt Như Lan thoáng hiện một tia thần sắc thanh lãnh:
- Chuyện này, rất cổ quái!
Kế Linh Tê nói:
- Ý của Lan tỷ là... Có ngươi không muốn chúng ta về Thiên Đường thành?
Nguyệt Như Lan trầm ngâm:
- Điều này chưa hẳn. Hoặc có nguyên nhân khác, chỉ là chúng ta tạm thời chưa biết mà thôi.
Trong con mắt của nàng, chất chứa thần sắc lo lắng thật sâu.
Đột nhiên trầm tư hỏi:
- Linh Tê, người đệ đệ kia của ngươi, năm nay bao nhiêu tuổi?