Kinh thiên nhất kích, sát cơ vô hạn!
Phong Khởi Thiên Ngoại, một sát chiêu tuyệt sát chưa từng có.
Thức thứ nhất, chính nhằm vào đối thủ độc đấu, tràn đầy đột ngột ngoài ý muốn, tuyệt đối khó lòng phòng bị.
Đương nhiên, chiêu này cũng không phải không có khuyết điểm, bởi khi vận dụng một chiêu này, cần phải tập trung toàn bộ Huyền khí bản thân, một kích bộc phát, một kích vô cùng mạnh mẽ, nhưng sau một chiêu này, dù có trúng hay không trúng, bản thân đều sẽ tiêu hao khá nhiều Huyền khí...
Mà thức thứ hai, Bạch Cốt Doanh Sơn, lại đem uy năng thể hiện trên mặt sát khí!
Chiêu này vừa ra, bất kể phía trước có bao nhiêu địch nhân, đều chỉ là một đường xương trắng chất thành núi, tuyệt không ngoại lệ!
Nhưng mà một chiêu hai thức này mang theo sát khí to lớn, Vân Dương nhìn thôi cũng thấy giật mình!
Một điểm nữa... Chính là khẩu quyết của một chiêu này.
Thiên Ngoại phong khởi Hồng Trần lạnh, đao hạ trúc khởi Sâm La đình.
Ba chữ Sâm La đình này...
Vân Dương không nhịn được mà sinh ra liên tưởng, liệu điều này có liên hệ gì với tổ chức sát thủ Sâm La đình... Nó vẻn vẹn là trùng hợp, hay là không bàn mà hợp?
Điều này... Không khỏi khiến người cảm thấy ý vị sâu xa!
Lúc này, Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch bắt đầu liên thủ bám vào ống quần Vân Dương, ngẩng đầu meo meo thành khẩn, hiển nhiên là muốn ra ngoài, bọn nó rời nhà đã lâu, sao có thể không nhớ các huynh đệ, trước đó không gian bị phong tỏa, không thể làm gì, thế nhưng hiện tại đã gặp lại chủ nhân, tự nhiên cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể trở lại với các huynh đệ, nên sao có thể không ngo ngoe muốn động.
Đã lâu không được gặp các huynh đệ a...
Dù Vân Dương vẫn đang đắm chìm trong cảnh giới mới, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý phất phất tay đáp ứng.
- Tự ra ngoài đi.
...
Thượng Quan Linh Tú cùng Kế Linh Tê đột nhiên nhìn thấy Vân Dương tỉnh lại, mặc dù vẫn xấu hổ, khẩu khí cũng nóng nảy, kỳ thực trong đáy lòng lại vô cùng mừng rỡ, lại thấy hắn còn chưa nói được mấy câu, đã lại bắt đầu vận công, sao có thể không hiểu lần này Vân Dương hao tổn không nhẹ, đương nhiên sẽ không quấy rầy, lẳng lặng ở một bên chờ đợi hắn tỉnh lại lần thứ hai.
- Linh Tê, ngươi xem hắn xem... Cánh tay này...
Thượng Quan Linh Tú lo lắng nhìn bả vai sưng còn lớn hơn đùi của Vân Dương.
Đối với chuyện này, thực ra Kế Linh Tê không để ý lắm, tùy ý nhìn sang nhân tiện nói:
- Nếu người bình thường bị sưng lớn như vậy, cánh tay này hẳn là đã có thể phế đi. Nhưng với thể phách của cao giai Huyền giả, khả năng khôi phục há phải người bình thường có thể so sánh, nhất là công pháp mà Vân Dương tu luyện còn lấy dưỡng sinh lưu thông khí huyết làm chủ, tất không có trở ngại gì.
- Đối với tình trạng hiện tại của hắn, điều chúng ta có thể làm cho hắn cũng có hạn, vô luận dùng tu vi Huyền khí của chúng ta, hay là lấy dược vật giúp đỡ, đều chỉ có thể làm thoáng dịu tình huống, khó mà trị hết triệu chứng, ngược lại nếu để Vân Dương tự dùng Huyền khí của bản thân, chải vuốt cánh tay này, đến lúc đó chẳng những trị hết tổn hại, mà gân mạch trên cánh tay này cũng sẽ được tăng lên trên diện rộng. Đối với hắn mà nói, lại là một chuyện tốt.
- A, thì ra là thế.
Thượng Quan Linh Tú gật gật đầu, triệt để yên lòng.
Một lát sau, Vân Dương vẫn đắm chìm trong trạng thái điều tức.
Mắt thấy Vân Dương bất động nửa ngày, hai nữ lại bắt đầu thấp giọng trò chuyện, vừa mới chuyển qua một đề tài mới, Kế Linh Tê vô tình quay đầu, đột nhiên tròn mắt:
- A?
Thượng Quan Linh Tú nhìn lại theo ánh mắt Kế Linh Tê:
- A?
Chỉ thấy trên Vân Dương đang nằm, nơi bả vai sưng to kia đột nhiên nhỏ đi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chỉ mới chú ý một chút, vết sưng kia đã nhanh chóng tiêu mất.
Nhỏ một vòng...
Lại nhỏ một vòng...
Sau đó trực tiếp khôi phục lại trạng thái bình thường!
Chứng kiến toàn bộ quá trình này, tròng mắt Kế Linh Tê như muốn trừng rớt ra ngoài.
Vết sưng như của Vân Dương, Thượng Quan Linh Tú chưa từng được thấy, nhưng Kế Linh Tê lại nhìn thấy không ít lần, nên nàng cũng hiểu rất rõ tình huống này.
Lấy hiểu biết của Kế Linh Tê, một vết sưng dù còn không lớn bằng của Vân Dương, nhưng cũng cần tối thiểu năm sáu ngày tu dưỡng mới có thể hồi phục như thường!
Đừng thấy vừa rồi Kế Linh Tê nói hời hợt như vậy, thực chất phần nhiều vẫn chỉ là an ủi Thượng Quan Linh Tú.
Lấy nhận biết với thương thế của Vân Dương, không có nửa tháng tuyệt khó mà hồi phục.
Nhưng bây giờ... Cánh tay sưng đến không còn hình người của Vân Dương, đã triệt để tiêu sưng?!
- Cái này... Chuyện gì xảy ra? Thực sự không thể tưởng tượng nổi?!
Kế Linh Tê vươn tay sờ lén cánh tay Vân Dương, thì thào như nói mớ.
Thượng Quan Linh Tú khẩn trương nhìn qua, nuốt nước bọt nói:
- Linh Tê... Ngươi sờ hắn... Không sao chứ?
Ngụ ý... Sao không xuất hiện... Hồng quang?
- Hả?
Kế Linh Tê quay đầu, vốn còn không hiểu vấn đề của Thượng Quan Linh Tú, lập tức lại hiểu, nhất thời đỏ mặt, lúng túng khốn quẫn:
- Ta sờ hắn... Ta sờ... Ai nha Linh Tú tỷ, ngươi thực sự là... Nói cái gì mà sờ a...
Thượng Quan Linh Tú không còn gì để nói:
- Ngươi sờ thì được... Lại không cho phép ta nói?
Kế Linh Tê đỏ mặt tía tai:
- Ta nào có không cho phép... Linh Tú tỷ, hay ngươi cũng đến sờ một cái... Không phải ta nhìn lầm chứ...
Hiển nhiên, Thượng Quan Linh Tú cũng không yên lòng, lập tức đưa tay ra sờ, còn đè lên, nhéo nhéo, lúc này mới nói:
- Thực đúng là đã tiêu sưng, cơ bắp đã lại khôi phục, cảm giác này tuyệt không giả.
Sau khi xác nhận điểm này, hai cô gái lại bắt đầu cảm thấy mờ mịt:
- Rốt cục là có chuyện gì?! Sao có thể tốt hơn nhanh đến vậy?!
Hai người đều có thể coi là hạng người có kiến thức rộng tãi, nhưng thực sự chưa từng thấy chuyện kỳ lạ đến mức này!
Ngay khi hai người đang nghi thần nghi quỷ, lại kinh ngạc nhìn thấy...
Vị trí bụng dưới của Vân Dương, có như như đang phồng phồng...
Hai cô gái lập tức trợn mắt nhìn!
Chỉ thấy nơi đó... Đang phồng lên từng chút một... Tựa như có gì đó... Đang chậm rãi nhúc nhích ở đây?
Mới nhìn, hai người lập tức đỏ mặt, âm thần gắt một cái, nhưng sau đó lập tức phát hiện... Nguyên nhân biến hóa này, tựa như không giống với điều mà hai người suy nghĩ...
Bởi bọc nhỏ kia, đã không còn dừng lại ở vị trí ban đầu, mà dần dần di chuyển lên trên...
Cuối cùng, dưới ánh mắt tập trung trợn mắt hốc mồm của hai cô gái, một cái đầu lông xù thò ra khỏi vạt áo Vân Dương, con mắt rụt rè nhìn quanh một vòng, ngẩng đầu:
- Meo ~~~
Chợt nghe thanh âm này, hai cô gái lập tức hóa đá!
Hai đôi mắt xinh đẹp cơ hồ muốn bắn ra khỏi hốc mắc.
Từ bụng nhỏ, chuyển lên... Sau đó... Chui ra ngoài...
Thượng Quan Linh Tú giật mình đến mức hai mắt tối sầm lại, hô hấp dồn dập, nói không thành tiếng:
- Hắn hắn hắn... Vậy mà... Hắn sinh ra... Một con mèo...
Kế Linh Tê cũng đăm đăm hai mắt:
- Điều này điều này điều này... Còn không chỉ...
Bởi vì, nơi bụng Vân Dương... Lại nhúc nhích lần thứ hai!
Sau đó... Lại một đường đi lên... Cuối cùng...
- Meo!!!
Lại một con mèo con lớn chừng bàn tay chui ra.
Chẳng lẽ lại còn là song bào thai?!