Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các vị huynh đệ, lần này mọi người nhất định phải giúp tiểu đệ ta...

Nói đến chỗ thương tâm, Đông Thiên Lãnh vừa lau mặt, nước mắt lập tức tích tích rơi xuống, nước mắt nước mũi khóc lóc than thở, nào còn vẻ kiệt ngạo bất tuần:

- Ta không sống nổi nữa...

Con mẹ nó, mù tạc này đúng là đủ hiệu nghiệm mà!

Đám người lập tức bị dọa sợ, nhao nhao nói thầm: Con hàng này điên rồi hả?

- Ai, một lời khó nói hết...

Đông Thiên Lãnh khóc lóc:

- Mấy ngày nay, huynh đệ đứng đầu sóng ngọn gió, bị người đố kỵ, tuy nói không bị người ghe ghét lại hóa tầm thường, thế nhưng... Ai, ngay hôm qua... Bị người ta tính toán... Hai tấm bản đồ, mới qua tay được một chút a... Ai...

Nói đến đây, sớm đã như khóc tang, tràn đầy hương vị muốn nói lại thôi, không cho đi đóng kịch thì đúng là lãng phí nhân tài.

- Sau đó thì sao?

Tính tò mò của đám người cũng đủ nặng, chuyện hôm qua của con hàng này mọi người đều đã biết. Đối với phản ứng của con hàng này, đám người cũng phục sát đất... Cái này cần ngu ngốc tới mức nào a!

- Ta vốn còn không coi ra gì, trở về hỏi thăm một chút, mới biết lần này chọc phải đại phiền toái...

Đông Thiên Lãnh đấm ngực giậm chân:

- Mảnh da lông hôm qua, đao thương bất nhập thủy hoả bất xâm... Có vẻ như, chính là da lông thần thú trong truyền thuyết, không chừng lại chính là da Rồng...

- Tê...

Đám người hít một hơi lạnh.

- Mọi người đều là người kiến thức rộng rãi, phàm lá người nghe đọc qua chính sử dã sử, tiểu thuyết truyện ký... Hẳn cũng đều biết, bản đồ dùng da rồng chế tác, chỉ có một phần...

Đông Thiên Lãnh tràn đầy hương vị hận bản đồ đến tay mà lại bỏ lỡ:

- Sao mà trân quý, sao mà hiếm có! Ta ta ta... Vậy mà ta...

Nói đến đây, rốt cục không nói được nữa, nước mắt chảy xuống.

Đám công tử tò mò hỏi:

- Vậy rốt cục là tàng bảo đồ gì? Nghe ý Đông huynh, dường như biết rõ chuyện trong đó? Tin nóng như vậy mau mau chia sẻ a!

- Rất đúng rất đúng, mau nói để chúng ta hỗ trợ, dù sao cũng nên nói cho rõ ràng, cụ thể muốn giúp cái gì? Giúp thế nào mới được a?

- Đến cùng là có chuyện gì? Ngươi không nói rõ, sao chúng ta có thể giúp ngươi. Lúc đó coi như không trở ngại đã là chuyện may mắn!

...

Trong lúc nhất thời, mỗi người một kiểu, ồn ào không thôi.

Đông Thiên Lãnh bình ổn lại tâm tình:

- Chuyện cho tới nước này, vì tự vệ, không thể không liều cái mặt mỏng, tìm chư vị huynh đệ nhờ xin trợ lực... Mọi người nhất định không thể thấy chết mà không cứu a... Khi trở về, ta hỏi mới biết, nói đến tàng bảo đồ da rồng, tương truyền nguồn gốc của nó không biết đã có từ bao năm trước, liên quan tới một trong mấy vị Thần Tiên từng xuất hiện qua... Người kia, xưng hào Cửu U Thập Thất Thiếu...

- Cửu U Thập Thất Thiếu!!

- Tê...

- Tê tê tê...

- Tê tê tê tê tê tê tê...

Một mảnh hít khí lạnh.

Thần sắc mọi người lập tức nghiêm nghị.

Hóa ra chủ nhân tấm tàng bảo đồ lại là Cửu U Thâp Thất Thiếu?! Vậy tấm bảo đồ này dùng da rồng để chế tạo cũng không có gì kỳ quái!

Đấy chính là nhân vật cấp truyền kỳ a!

So với Cửu U Thập Thất Thiếu, cái gọi là thiên hạ đệ nhất, đệ nhất kiếm khách hiện tại, còn không bằng cặn bã!

...

Sau thời đại của chư thần đại năng, chính là thời kỳ đặc thù, văn minh biến thiên, đại lục lật đổ, lúc đó đại lục sơ hiện, nhân loại ra đời. Những vết tích từ trước đó đều bị sơn hải lật đổ, mai một trên vùng đất này.

Mà tại một ngày nào đó, đột nhiên có một người hoành không xuất thế, tự xưng Cửu U Thập Thất Thiếu, truyền kỳ về hắn cũng bắt đầu!

Truyền kỳ bắt đầy, chính là nói đến vị Cửu U Thập Thất Thiếu này không biết tới từ đâu, nhưng từ khi đi ra liền tự xưng Thập thất thiếu, đã từng có ghi chép, có người hỏi hẳn: Vì sao ngài lại xưng là Thập thất?

Thập thất thiếu nói: trước ta, những người đi ra từ bên kia có mười sáu vị tiền bối, tất cả đều đứng hàng tiên ban, trở thành nhân vật cấp Chúa Tể! Ta là hậu sinh vãn bối bài danh thứ mười bảy, đời này chỉ có nguyện vọng đuổi theo các vị tiền nhân, nhưng sao dám chiếm dụng danh hào của các vị tiền bối?

Câu nói này tiết lộ một tin tức trọng đại, trước Cửu U Thập Thất Thiếu, còn có mười sáu người, mà những người này, đều đã thăng thiên mà đi, thành tựu bất hủ.

Sự thật xuất hiện, lập tức chấn động toàn bộ đại lục!

Đương nhiên, sự thật này được xây dựng trên cơ sở là Thập thất thiếu vừa hiện đã vô địch thiên hạ. Tung hoành đại lục không đối thủ. Càng về sau, càng lui tới Vô Tận Hải, Vô Thượng Tuyết Sơn, Vô Biên Chi Sâm, tất cả đều tới lui như đồng bằng, tự tại tùy tâm.

Mà cùng với đó, chính là một kết quả khác: vô số dị thú quý hiếm đều chết thảm dưới tay hắn, có vẻ như bao nhiêu giống loài cường đại mà năng lực sinh sản hạn chết cũng vì vậy mà diệt tuyệt khỏi thế gian, thực sự là đưa mắt khắp thiên hạ không đối thủ, sau đó Thấp thất thiếu còn viết: Anh hùng thiên hạ, hợp lại cũng không là địch. Nhân sinh như vậy, sao mà tịch mịch thê thảm vậy. Thôi thôi thôi, vẫn là tìm nơi khác mà lịch luyện.

- Nhưng Thiên Huyền đại lục, anh hùng lớp lớp, há có thể không có nhân tài? Hôm nay Thập thất thiếu trảm cự long, đặc chế một phần mật đồ da rồng, truyền lại thiên hạ, người có duyên đạt được, có thể truyền thừa y bát của ta. Mong nhiều năm sau, được gặp ngoài Cửu Tiêu!

Nói xong, trực tiếp bắt một con rồng từ trong Vô Tạn Hải, tiện tay một kiếm chém xuống, láy một khối da cổ, vẽ một bức địa đồ, ngâm lại rồi xé thành sáu mảnh, thổi một hơi, phân tán xuống bát phương.

Làm xong những chuyện này, Cửu U Thập Thất Thiếu viết:

- Các tiền bối, Thập Thất đến đây!

Trong giây lát, thả người bay lên mây trắng, lúc đó, lôi điện oanh minh, thiên địa mờ mịt, trong lúc mơ hồ, có thể thấy được một đầu Thông Thiên Chi Lộ thoáng hiện, tiếp đó Thập Thất thiếu nhảy lên, Thiên Lộ cũng biến mất.

Từ đây, nhân gian không còn thấy Thập Thất thiếu,

Những chuyện này, đều là sự thật, đây là một truyền thừa không thể bị xem nhje!

Truyền thừa của nhân vật truyền kỳ như vậy, há lại không khiến người thèm nhỏ dãi, thế nhưng tấm bảo đồ da rồng kia, bao năm nay chưa hề thấy tăm hơi, kỳ thực cũng có thể dễ hiểu, phàm là người chiếm được một khối trong đó, tất sẽ bí mật cất giữ, tuyệt không lộ chút tin tức ra ngoài.

Tính ra, truyền thuyết này cách nay đã phải đến mười mấy vạn năm, bao năm nay, mấy mảnh bảo đồ kia vẫn chưa từng hiện thế, càng bởi vì không có cường giả như Thập Thất thiếu xuất hiện nửa mà biết thành truyền thuyết, cho tới bây giờ, mọi người đều gần như đã quên, cho dù có chuyện rung động ngày hôm qua, cũng không có mấy người liên tưởng được, tấm da Thần thú, lại hoặc có thể nói là da Rồng, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, trên đời này, có ai thực nhìn thấy rồng? Thậm chí là các thần thú khác?!

Nhưng hiện tại, bởi vì một người!

Một người vĩ đại!

Ngu xuẩn đến vĩ đại!

Trước mặt bao người, đao chặt hỏa thiêu, nghiệm chứng trên đời này thực có một loại da nào đó, thực sự đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, tuyệt đối là đồ tốt!

Cái này, chính là một hành động vĩ đại ngu xuẩn không thể nghi ngờ!

Người ta đạt được hai tấm bảo đồ, đã bị người truy sát đến cùng đường mạt lộ, nhét vào trong ngực ngươi để chuyên dời ánh mắt, đó cũng chỉ là kế tạm thời, vốn tưởng rằng bằng nhãn lực lịch duyệt của một tên công tử ca sẽ tuyệt không nhìn ra mánh khóe, sau đó sẽ lại thần không biết, quỷ không hay mà thu lại...

Nhưng hành động vĩ đại này, lại bị tên hoàn khố vì muốn hả giận mà lấy ra công khai!

Càng trùng hợp hơn, là tên gia hỏa ngu xuẩn này còn có mấy phần kiến thức, đầu tiên là chả thèm ngó tới mà muốn hủy diệt, trả thù người tính kếm sau đó lại thấy bảo đồ thủy hỏa bất xâm mà sợ hãi, trực tiếp lất cực phẩm thần binh hòng chém vụn, chỉ là hắn càng làm như vậy, càng chứng minh tấm bảo đồ này... Chính là bảo đồ da rồng trong truyền thuyết!

Đến mức cuối cùng, không thể tránh được mà bị kẻ ham muốn cướp đi!

Quá trình này, có thể hình dung là một người ôm trong ngực tài phú bằng nửa cái thế giới, sau đó lấy ra kiểm tra có phải thật hay không... Sau khi xác nhận, trực tiếp bị người đoạt đi... Chuyện này thực con mẹ...

Nghe Đông Thiên Lãnh nói đến Cửu U Thập Thất Thiếu, mọi người cùng lập tức nghĩ tới.

Lập tức, tất cả ánh mắt đều đồ dồn vào Đông Thiên Lãnh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Đời này của lão tử chưa từng bội phục tên ngu xuẩn nào, nhưng tên ngu xuẩn trước mắt này... Lão tử không bội phục không được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK