Vân Dương làm người giữ cửa tức gần chết, sau đó tự động dẹp đường về phủ. Thực khó cho hắn trên đường về còn phải giả vờ tức giận.
Quả là nhân vật cấp Vua kịch!
Lão Mai ở một bên nhìn, thực tình nhìn thấy công tử nhà mình sống quá khó khăn.
Cái này cần phải khống chế cơ mặt cùng cảm xúc thế nào mới có thể diễn kịch đến giống như thật vậy a...
Đương nhiên, đánh giá tương tự cũng xuất hiện trong lòng Vân Dương, đối tượng hắn biểu dương là Lão Mai, trước đó đúng là hắn cũng không biết khả năng diễn kịch của Lão Mai cũng trâu bò như vậy, thuyết minh hình tượng một quản gia biết mọi việc của chủ nhân, giúp đỡ xuất lực, vì nước vì dân, trung thành với chủ đến mức gần như hoàn mỹ, từ âm thanh động tác đều phát huy vô cùng tinh tế, không chút kẽ hở, thực sự là xuất sắc a!
Vân Dương trở lại trong phủ.
Lại ngoài ý muốn phát hiện, lúc này mà Nguy Hành Lộ còn chưa ngủ, vẫn đang ngồi uống trà dưới hoa thụ.
Gió đêm thổi chầm chậm, hơn hoa từng đợt, Nguy Hành Lộ mặc áo bào rộng, ngồi trong lương đình, có vài phần xuất thần chi tư.
- Đã đến nửa đêm, đại sư huynh còn chưa nghỉ ngơi sao....
Vân Dương đi qua, mỉm cười.
- Về rồi?
Nguy Hành Lộ có chút ý vị thâm trường nhìn Vân Dương.
- Về rồi, kỳ thực bên kia cũng không có chuyện gì quan trọng lắm...
Vân Dương mỉm cười:
- Nói chung chỉ là Hà lão khảo giáo bài tập trong thời gian vừa rồi của ta... Khụ khụ...
Nguy Hành Lộ mỉm cười:
- Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt!
Hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm:
- Đêm dài đằng đẵng mà không muốn ngủ, không biết Vân công tử có hứng thú trò chuyện với ta một phen? Cũng để giết bớt thời gian nhàm chán này?
Vân Dương cười nói:
- Tiểu đệ đang có ý này. Cơ hội thỉnh giáo đại sư huynh cũng không nhiều a.
Hắn ngồi xuống, vô tình hay cố ý hỏi:
- Đại sư huynh, lần này tới đây chắc hẳn có chuyện cần làm? Tiểu để ở đây cũng có mấy phần quan hệ, có lẽ có thể giúp đỡ một hai, cũng tiện giúp huynh bớt chút đường vòng.
Tiểu tử này cảm giác được nguy hiểm, muốn cho chúng ta mau mau rời đi... Nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nên mới mất công nói năng uyển chuyển khúc chiết như vậy.
Điểm này, Nguy Hành Lộ rõ ràng minh bạch, sớm đã biết mọi chuyện, nhưng cũng chính vì vậy, Nguy Hành Lộ lại cảm thấy một tia ấm áp.
Tiểu tử này thực lòng quan tâm chúng ta, nếu không phải vậy, việc gì cần phải khó khăn như thế.
- Lần này chúng ta đến Ngọc Đường, đúng là có chuyện cần làm.
Nguy Hành Lộ hòa nhã nói:
- Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện quan trọng lắm, một hai ngày là có thể giải quyết rồi a, nếu không có chuyện khác phát sinh, một hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường trở về.
Vân Dương đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại có chút không yên lòng nói:
- Đó chẳng phải nói ít ngày nữa các ngươi phải rời khỏi sao? Sao không ở thêm mấy ngày nữa, cũng tiện cho ta tận tình địa chủ hữu nghị!
Tiểu tử này thế mà còn thăm dò ta, xem ra là không quá yên tâm, có điều nhanh trí ngôn từ như vậy đúng là kín không kẽ hở, có thể nói là thông minh.
- Sơn môn có chuyện khác cần xử lý, chuyện bên này xong liền phải trở về, nói chung hai ngày nữa chúng ta phải đi.
Nguy Hành Lộ dứt khoát cho một cái thời gian xác định.
- Lần này đi, đường xá xa xôi, đại sư huynh cần bảo trọng nhiều hơn.
Vân Dương tựa như đang châm chước tìm từ:
- Cái này... Giang hồ phong ba hiểm ác, nhất định... Nhất định phải cẩn thận một chút a.
Nguy Hành Lộ cười thú vị:
- Đó là chuyện đương nhiên, phong ba trên giang hồ có khi nào dừng qua? Người giang hồ đường giang hồ, lúc nào cũng gió nổi mây phun, gợn sóng không dừng.
Vân Dương chần chừ một chút, rốt cục quyết tâm:
- Đại sư huynh, đoạn đường này... Chỉ sợ sẽ có mai phục... Ngươi...
Nguy Hành Lộ dùng ánh mắt ấm áp nhìn Vân Dương:
- Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, hơn nữa, ta có Huyền thú phi hành, mang theo Cổ Cổ bay về là được. Không cần lo lắng.
Vân Dương thở phòng một hơi, lập tức giải sầu đại phóng:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thực sự quá tốt rồi.
Nguy Hành Lộ cười ha ha một tiếng, trong lòng càng thêm ưa thích mấy phần, đứng dậy, thong thả bước hai bước dưới hoa thụ, thản nhiên nói:
- Vân công tử thiếu niên anh tài, càng là người có trách nhiệm, có khí phách, không biết đã có dự định cho con đường trong tương lai chưa?
- Con đường tương lai?
Vân Dương cười cười, thấm thía nói:
- Hiện tại thực đúng là ta chưa nghĩ tới con đường phía trước a.
Hắn nhớ tới trọng trách của mình, trong lúc nhất thời cũng tự cảm thấy phía trước mờ mịt, nhịn không được thở dài một hơi.
Nhưng Nguy Hành Lộ lại nghĩ sai, mỉm cười nhàn nhạt:
- Phải chăng có chút mờ mịt?
- Vâng, đúng là có chút mờ mịt,
Vân Dương gật đầu thừa nhận.
- Quan to hậu lộc? Vinh hoa phú quý? Vô địch thiên hạ? Tiếu ngạo giang hồ?
Nguy Hành Lộ liên tiếp ném ra mấy con đường:
- Nếu như mấy con đường này tùy ý để Vân công tử lựa chọn thì sao?
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Quan to hậu lộc, trên người ta có quá nhiều gánh vác. Cái gọi là vinh hoa phú quý cũng chỉ là mây khói. Còn vô địch thiên hạ, tiếu ngạo hồng trần... Những chuyện này, với ta mà nói thực quá xa xôi, không thực tế.
- Hiện tại ta chỉ cầu...
Ánh mắt Vân Dương kiên định:
- Ngọc Đường trường tồn, quốc thái dân an, tứ phương tĩnh bình, chấm dứt chiến tranh. Tâm an lành, chính nghĩa hiện thế. Đời này kiếp này, không hận không tiếc.
Mấy câu đó, hoàn toàn phát ra từ phế phủ Vân Dương, chí tình chí nghĩa, đạt đến chí thuần.
Nguy Hành Lộ bắt đầu cảm thấy tôn kính nghĩa cử Vân Dương:
- Vân công tử nhân tâm hậu đứt, tâm niệm chứa thương sinh, thực sự là chí sĩ lòng đầy nhân ái.
Vân Dương cười khổ:
- Cái gọi là chí sĩ lòng đầy nhân ái, ta cũng không có giác ngộ cao như vậy, chỉ có điều, người sống một đời, cũng nên có chút theo đuổi, cũng nên có chút trách nhiệm.
- Làm người, phải xứng đáng với thiên địa, xứng đáng với huynh đệ, xứng đáng với người nhà, xứng đáng với lương tâm của mình, xứng đáng với quốc gia của mình.
Vân Dương thẳng thắn:
- Trước làm xong nghĩa vụ... Chuyện khác nói sau.
Nguy Hành Lộ trầm ngâm nói:
- Vân công tử để quốc gia ở cuối cùng, không biết là vì vô ý, hay là cố ý để như vậy?
Vân Dương mỉm cười:
- Đại sư huynh có điều không biết, Vân Dương ta thực ra là một người tư lợi, ta không thể làm được chuyện vứt bỏ thân nhân huynh đệ, tập trung tình thần ưu quốc ưu dân. Cổ nhân nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Tu thân, tề gia, chẳng phải còn ở trước trị quốc và bình thiên hạ đó sao?!
- Ta rất rõ ta là người thế nào.
- Cho nên đối với mục tiêu của mình, cũng có dự định nhất định. Mặc dù có chút mờ mịt, nhưng cũng biết rõ nên đi hướng nào.
Vân Dương nhẹ nhàng nói.
Nguy Hành Lộ nghe vậy trầm mặc hồi lâu:
- Như vậy, không biết đối với hồng nhan, Vân công tử lại có dự định gì?
Vân Dương trầm mặc thật lâu, rồi mới đáp:
- Đại sư huynh, chúng ta có thể không nói vấn đề này không?
Nguy Hành Lộ cười thấu hiểu:
- Tốt tốt tốt, không nói không nói.
Hắn ngồi xuống:
- Xuân Thu Môn chúng ta, chính là một trong thập đại thượng cổ tông môn trên đại lục, đại thống lưu truyền cũng đã được hơn vạn năm, sư huynh đệ thế hệ này của ta cũng đều là bậc tuấn ngạn trong loài người... Nhưng chúng ta còn chưa được tính là lực lượng trung kiên của bản môn. Bởi trên chúng ta, còn có sư phụ, sư thúc, sư bá. Sư thúc tổ... Cho đến tổ sư...
- Các sư muội của ta, cũng đều là hồng nhan tuyệt sắc... Thân phận mỗi người, cũng đủ xưng bá một phương. Tựa như tiểu sư muội Cổ Cổ của ta...
Nguy Hành Lộ ý vị thâm trường nhìn Vân Dương một cái:
- Gia thế của Cổ Cổ, càng nổi bật trong đám sư muội... Địa vị bản môn có thể nói là siêu nhiên Huyền giới, cho dù là sư muội xuất thân tương đối bình thường, cũng không phải thiên tài đệ tử tông môn bình thường có thể mơ ước, coi như thực sự có tình cảm... Cũng thường phải gặp áp lực trùng điệp...
- Trên đời này, cái gọi là duyên phận đúng là rất quan trọng... Nhưng lại không có cái gì là tuyệt đối công bằng, càng không có chuyện cứ trả giá là nhất định phải có thu hoạch...
Nguy Hành Lộ hiển nhiên cũng đang châm chước dùng từ, ngừng lại một chút mới chậm rãi nói tiếp:
- Ta nghĩ đối với chuyện này, Vân công tử cũng đã sớm chuẩn bị đi.
Vân Dương trầm mặc một chút:
- Hồng trần loạn thế, con đường phía trước gập ghềnh, chỉ cần nỗ lực hết sức, cố gắng tiến lên, nếu cuối cùng vẫn không đủ lực, không thể làm gì, tựa như lời đại sư huynh nói, trả giá chưa hẳn nhất định có thu hoạch.
Vân Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Nhưng nếu không trả giá, nhất định không có thu hoạch.
Nguy Hành Lộ cười ha ha:
- Không sai. Có điều, được hay mất, đều phải giữ lại trái tim ban đầu, phải có trái tim bình tĩnh đối mặt, càng không thể để mất lương tâm.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Chỉ cần từng có được, nhất định sẽ có ngày mất đi, đó cùng là hạnh phúc trong đời người, cái gọi là sát na vĩnh hằng, cũng chỉ là như vậy.
Lúc Vân Dương nói câu này, diện mạo tám vị huynh đệ đều hiện lên trước mắt.
Đúng vậy, chúng ta là anh em, chúng ta từng có một thời gian vui vẻ hạnh phúc, quãng thời gian này, vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của ta, mãi mãi cũng không phai màu, càng không thể ma diệt!
Chắc chắn tồn tại vĩnh cửu, vĩnh viễn bên hắn!
Được cùng ở chung với các huynh đệ, đã là may mắn lớn nhất cuộc đời hắn.
Trong mắt Vân Dương lộ chân tình, chí tình chí nghĩa, khiến Nguy Hành Lộ vô cùng cảm động.
Hiển nhiên, vị đại sư huynh này lại nghĩ sang hướng khác.
Chỉ có điều, đối với Vân Dương vị đại sư huynh này cũng không có ý nghĩ sang hướng khác, nói chung sai lầm đã thành thói quen, quán tính!
- Mọi chuyện trên đời, không có gì là không thể. Chỉ cần ngươi cố gắng, tương lai nhất định có thể.
Nguy Hành Lộ động viên mờ mịt.
Vân Dương gật đầu nói phải, sau khi kinh lịch vô số biến cố, đối với câu nói này của Nguy Hành Lộ, Vân Dương có thể nói là đã trải ngộ, cảm khái vô tận.
Hai người trong vòng một đêm, từ quốc gia đại sự, đến nữ nhi tình trường, từ thiên hạ tranh bá, nói đến đạo nghĩa giang hồ, từ giang hồ, lại nói tới thế gia môn phái.
Từ mấy đại môn phái hiện tại, còn nói đến môn phái ẩn thế, nói đến môn phái truyền thuyết, nói đến anh hùng thiên hạ...
Càng nói càng ăn ý, càng nói càng cảm thấy hận gặp nhau muộn.
Ánh mắt Nguy Hành Lộ nhìn Vân Dương cũng càng lúc càng hài lòng, càng lúc càng cảm thấy thưởng thức.
Thiếu niên này, thông minh, cơ trí, trung nghĩa, bằng phẳng, nhiệt huyết, có trách nhiệm, có khát vọng, có kiến thức...
Thực sự là nhân tài hiếm có, là thiên tài trong thiên tài, đã đủ lãnh tụ bầy luân, khinh thường thế hệ.
Nói mãi cho đến canh ba, hai người mới thấy hơi mệt mỏi.
Vân Dương đột nhiên ngượng ngùng hỏi:
- Xin hỏi đại sư huynh, con đường Võ đạo này... Phía trên mười thành đại viên mãn, còn những cảnh giới cấp độ nào nữa?
Đó là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Vân Dương.
Trước đó các huynh đệ không biết, thật vất vả gặp được Lăng Tiêu Túy, cũng chưa kịp hỏi. Bây giờ có vị đại sư huynh xuất thân từ đại tông môn này, lại còn có ấn tượng tốt với hắn, đương nhiên phải tranh thủ hỏi một chút, giải khai nỗi băn khoăn trong lòng.