Tiểu viện hai người Nguy Cổ...
- Đại sư huynh, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta cùng tên Vân Dương này căn bản không có bất kỳ quan hệ nào hết! Toàn bộ hành trình trước đó ta đều mặc nam trang, ngoại trừ Hàn Lão Nguyên soái ra, không có ai biết ta là nữ nhi, họ Vân kia càng không biết, nếu hắn có ý đồ với ta, vậy hắn chính đồ biến thái!
Cổ Cổ nóng nảy giải thích.
- Cổ Cổ!
Đại sư huynh nhíu mày, uy nghiêm:
- Ngươi biết ngươi đang nói gì sao? Ngươi nói Vân Dương đồng tính? Ngươi nói không ai biết ngươi là thân nữ nhi? Ngươi nói lời này chính ngươi có tin được không?!
Cổ Cổ vội vàng nói:
- Ta tin a, tại sao ta không tin, thực sự không có người nào biết thân phận của ta, lại càng không có người nào biết ta là thân nữ nhi!
Đại sư huynh dùng tay vỗ trán, nửa ngày sau mới nói:
- Xem ra người nên tỉnh lại là ta mới đúng, trước kia ta quá dung túng ngươi, chuyện ngươi là thân nữ nhi, ta có thể khẳng định, tất cả mọi người có mặt hôm nay, không ai không nhìn ra ngươi là thân nữ nhi, hiện tại ngươi còn chắc chắn Vân Dương không biết ngươi là thân nữ nhi sao?!
Cổ Cổ mặc dù xuất thân từ Xuân Thu Môn, lại lịch bối phận đếu phi phàm, nhưng lịch duyện giang hồ cực mỏng, nàng tự cho là dịch dung che giấu dung mạo là có thể che mắt thiên hạ, thực tình không biết trong mắt Vân Dương cùng những người hữu tâm đã sớm biết thân phận nàng.
Mà đại sư huynh cũng không nói sai, đám người có mặt ở Vân phủ hôm nay, vô luận là Phương Mặc Phi, Lão Mai hay đám người trong tứ đại gia tộc đều là lão làng trên giang hồ, sao có thể không nhận ra nội tình của nàng?
Thậm chí ngay cả bốn người Đông Thiên Lãnh, cũng đã sớm nhìn ra thân chân tướng con giái của nàng... Ân, bốn người này có thể khám phá thân phận nàng không phải do kinh nghiệm giang hồ, mà là bọn hắn có kinh nghiệm đi qua vạn bụi hoa, hơn nữa thủ đoạn dịch dung của Cổ Cổ cũng không phải quá cao minh, khắp người đều lộ ra đặc điểm của nữ nhi, há có thể giấu được bốn người nào?!
Đại sư huynh thấy Cổ Cổ còn muốn cãi lại, trực tiếp ngắt lời:
- Ta có thể coi như ngươi xấu hổ, bị nhiều người nhìn thấy việc riêng của mình, thẹn quá hóa giận, có thể thông cảm được, nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, việc này liên quan tới hạnh phúc cả đời của ngươi, nếu ngươi cứ không biết đường quý trọng, tùy ý làm bậy, đến lúc hắn không còn trân quý ngươi nữa, chỉ sợ hối tiếc cũng đã muộn.
Nguy Hành Lộ nhẹ nhàng than thở một tiếng:
- Phải biết... Hoa nở có thì, người sống có năm a!
Cổ Cổ vô lực bưng trán:
- Đại sư huynh, ngươi còn nhớ mục đích chúng ta đến đây chứ? Chúng ta đến đây là để hoạt động điều tra nội tình Vân Dương a! Tra xem phong ba Tỏa Hồn châm có phải do hắn gây ra hay không, tiếp đó phải làm gì, ứng đối thế nào... Đây mới là mục đích chủ yếu a?! Còn có...
Cổ Cổ tức giận nói:
- Đại sư huynh, vì cái gì ngươi thà rằng tin lời nói vô căn cứ của Vân Dương, lại không muốn tin lời ngay thật của ta? Ta mới là tiểu sư muội của ngươi a...
Nguy Hành Lộ vẫn giữ sắc mặt không chút gợn sóng, buồn bã nói:
- Vậy ngươi trả lời ta, từ nhỏ đến lớn, ngươi từng nói thật mấy lần?
Cổ Cổ nhất thời trợn trắng hai mắt, không phản bác được, hiển nhiên câu nói của đại sư huynh chọc trúng chỗ yếu hại của nàng, không còn lời nào để phản bác.
- Hiện tại ta trả lời vấn đề của ngươi, chuyện liên quan đến Tỏa Hồn châm... Còn cần tra nữa sao? Vừa rồi không phải Vân Dương đã thừa nhận trước mặt ngươi rồi sao? Chuyện đó là hắn làm, ngươi còn muốn tra cái gì nữa? Sự thực rõ ràng, vô luận động cơ thủ đoạn của hắn ra sao, nhìn qua là có thể thấy rõ, hợp tình hợp lý, đều trong dự kiến, tại sao ngươi còn muốn quấn lấy vấn đề này?!
Nguy Hành Lộ dùng ánh mắt cổ quái nhìn tiểu sư muội của mình, hiển nhiên là đang hoài nghi tiểu sư muội lại muốn diễn trò, thực sự cấp bậc trò này hơi thấp một chút, hoặc là đầu óc có chút không quá sáng suốt, coi như muốn đổi chủ đề, biện pháp này cũng chỉ khiến người xem nghi ngờ động cơ thôi a?!
Chẳng lẽ truyền thuyết trong tình yêu cuồng nhiệt, trí thông minh của cả nam và nữ đều về không là thực sao? Tại sao Vân Dương kia lại không có dấu hiệu như vậy a?
Không, Vân Dương có thể coi trọng người như tiểu sư muội của hắn, hơn nữa còn mang mối tình thắm thiết, bản thân việc này đã biểu hiện cho việc trí thông minh về không, thậm chí có khi còn là âm ấy chứ, nhất định phải đóng gói tiểu sư muội cho hắn, không thể bỏ qua a?!
Cổ Cổ trợn mắt há mồm:
- Thế nhưng...
- Còn có chuyện gì nữa?!
Nguy Hành Lộ nói:
- Chuyện này đã rõ rõ ràng ràng, mục đích của chúng ta đến đây đã sớm hoàn tất. Ngươi còn không nghĩ rõ mấu chốt trong chuyện này sao? Biến cố lần này, nếu không phải có quan hệ với độc môn ám khí của Xuân Thu Môn ta, ta đã không thèm để ý tới, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, bí thuật bản môn cũng không bị lộ ra ngoài, cảnh báo trước đó cũng hoàn toàn giải trừ. Chuyện tiếp đó, cụ thể nên làm thế nào, đều là chuyện của Hàn Sơn Hà cùng Đông Huyền đế quốc, vi huynh sẽ không tiếp tục nhúng tay. Bởi những người kia, những chuyện kia, không có quan hệ với chúng ta. Cổ Cổ, ngươi tuyệt đối không được quên thân phận của mình, ngươi là người Xuân Thu Môn, không thể tham gia tranh bá hoàng triều thế tục, lần này ngươi đi theo Hàn Sơn Hà đến đây, chỉ là sự trùng hợp mà đến, không còn gì khác!
- Ta hiểu, nếu chuyện đã xong, vậy chúng ta lập tức rời đi a, ta không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
Cổ Cổ ngạc nhiên nửa ngày, cuối cùng lại ủ rũ, thấy lời đại sư huynh nói có lý, nhưng cũng không kịp chờ đợi mà muốn rời khỏi đây, mau chóng rời khỏi cái quỷ địa của Đại Ác ma Vân Dương này mới tốt a.
Nơi này thực quá tà môn, trước đó vốn dĩ tự tin nắm chắc bắt được Kỳ Lân Ngư, cuối cùng tốn công vô ích, vô duyên vô cớ lại lãng phí vô số con mồi quý giá, bây giờ lại có một tên hoàn khố, dùng dăm ba câu ra vẻ, lại có thể lừa dối đại sư huynh xưa nay cơ trí đến quay mòng mòng, trước mắt cứ phải rời khỏi nơi này mới là chuyện đúng đắn!
- Cần gì vội vã!?
Nguy Hành Lộ mỉm cười:
- Chúng ta còn có chuyện chưa giải quyết xong a, bên Hà Hán Thanh chúng ta cũng phải dò xét tiếp!
Cổ Cổ nói:
- Ta biết a, nhưng chúng ta muốn điều tra Hà Hán Thanh, cũng không cần tiếp tục ở lại trong nhà họ Vân nha?!
Nguy Hành Lộ mỉm cười:
- Vì cái gì mà không ở lại? Ta thấy nơi này rất tốt.
Hắc tuyến giăng đầy trên trán Cổ Cổ, càng lúc càng cảm thấy bất lực.
Đại sư huynh thực sự rất cố chấp, ngươi sao có thể không nhìn ra tên họ Vân kia thực là một tên Vua Kịch a!
Không, chỉ là Vua kịch đối với đại sư huynh mà thôi, bản thân nàng đã sớm nhìn thấy dụng tâm hiểm ác, tuyệt đối sẽ không trúng kế mắc lừa!
Thực tình không biết lúc này Nguy Hành Lộ cũng thầm thở dài: nha đầu ngốc, ta làm vậy mà muốn sáng tạo cơ hội cho ngươi a... Như vậy mà cũng nhìn không ra.
Cơm tối diễn ra trong một khung cảnh xấu hổ.
Vân Dương nói cái gì, Cổ Cổ đều sẽ đối chọi gay gắt, đại sư huynh rất muốn giảng hòa, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng không dám nói tiếp của Vân Dương, thực đúng là không biết giảng hòa thế nào mới tốt!
Sau một tẻ ngắt, Vân Dương tươi cười đổi chủ đề, sau đó tiếp tục bị Cổ Cổ đối chọi, lại tẻ ngắt... Lặp đi lặp lại, không có đề tài nào có thể nói chuyện, nói chung đều là Cổ Cổ đối mặt với Vân Dương!
Nguy Hành Lộ càng nhìn càng cảm thấy, giữa đôi vợ chồng trẻ này nhất định có vấn đề khúc mắc...
Nhưng nhất định là vấn đề ở bên Cổ Cổ, tính tình nóng nảy của nàng... Cũng may là Vân Dương yêu nàng tha thiết, hơn nữa tính tình dễ chịu bao dung, đổi lại là hắn, đã sớm không chịu nổi...
Ánh mắt Nguy Hành Lộ nhìn Vân Dương càng lúc càng thân cận, càng xen lẫn mấy phần đồng tình...
Bữa tiệc tiếp tục trong bầu không khí xấu hổ.
Lão Mai bỗng nhiên ở ngoài nhẹ giọng nói:
- Công tử?
Vân Dương đứng lên:
- Chuyện gì?
Bên ngoài Lão Mai không đáp.
Vân Dương cáo lỗi một tiếng, trực tiếp đi ra ngoài.
Bên ngoài không tiếp tục có thanh âm truyền vào.
- Có gì mà không thể trực tiếp nói? Lén lén lút lút như vậy nhất định đang làm điều mờ ám... Hừ!
Cổ Cổ quệt miệng, dùng đũa hung hắn cắm vào đồ ăn, lẩm bẩm nói:
- Họ Vân này chưa đầy một bụng ý nghĩ xấu, tất cả đều là âm mưu quỷ kế! Ngoại trừ tính toán người, cũng chỉ còn suy nghĩ lừa gạt người...
Chỉ cần vừa nghĩ tới người cơ trí như đại sư huynh, vừa mới đi vào Thiên Đường thành đã bị Vân Dương lừa gạt, Cổ Cổ cảm thấy như có vài đàn quạ bay qua đầu. Ông trời ơi...
Tên Vân Dương này thực sự quá mức ghê tởm.
Nguy Hành Lộ cũng không đáp lời, trực tiếp nhắm mắt lại, vận thần công, chuyên chú lắng nghe nội dung câu chuyện bên ngoài của Vân Dương.
Lúc này quản gia của đối phương tới đây, lại không nói chuyện trước mặt hắn, tất nhiên là có chuyện cơ mật cần bẩm báo, hơn nữa chuyện này rất có khả năng có quan hệ với hai người bọn hắn.
Lần này Vân Dương tránh rất xa, Nguy Hành Lộ toàn lực vận thần công, lúc này mới có thể nghe được thanh âm nhỏ xíu.
Hai người dừng bước trên bờ.
Thanh âm nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy của Vân Dương vang lên:
- Đến cùng có chuyện gì? Không thấy ta đang có khách sao?
Thanh âm quản gia của Vân Dương lộ ra vẻ rất gấp rút:
- Là Hà lão đại nhân phái người tới, muốn mời công tử qua một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Hà lão đại nhân?
Trái tim Nguy Hành Lộ khẽ nẩy lên một cái.
Chẳng lẽ chính là Hà Hán Thanh kia?
Nếu quả thực là vậy, như vậy chuyện trước đó, quả nhiên có quan hệ với Hà Hán Thanh kia!
Thanh âm Vân Dương có chút tâm thần bất định:
- Tại sao giờ này mà Hà lão còn phái người tới? Chẳng lẽ hắn phát hiện Cổ Cổ tới?
Lão Mai:
- Cũng chỉ là chuyện trong dự kiến, công tử, thực không phải ta nói, đôi sư huynh muội này đến đây không chút che giấu... Căn bản chính là quang minh chính đại mà đến, không nói đến người trong tứ đại gia tộc đều biết rõ lai lịch thân phận, hành tung của hai người họ cũng đã sớm rơi vào mắt người có thâm, ta sợ bọn hắn ở lại đây sẽ ảnh hưởng tới công tử...
Thanh âm nhất thời không vui của Vân Dương vang lên:
- Ảnh hưởng cái gì? Lập trường của ta đã lộ rõ, ta thân là người Ngọc Đường, chuyện nên làm đã làm, hiện tại Cổ Cổ cùng đại sư huynh của nàng đến chỉ là để kiểm tra một chút, nhiều lắm là tra chuyện bí thuật tông môn ám khí có lộ ra
ngoài không, không có quan hệ với phân tranh hoàng triều, có thể có ảnh hưởng gì? Chẳng lẽ chỉ bằng chuyện này có thể nói ta phản quốc hay sao? Ngay cả quyền tự do kết giao bằng hữu cũng không được hả?