Phô thiên cái địa, cuồn cuộn mà đến!
Gợn sóng kia tới thật nhanh, trước sau chỉ không tới một khắc đồng hồ, gợn sóng cuồn cuộn cũng đã đến trước mặt đám người.
Hai mắt Tử U Hoàng như muốn trừng ra khỏi hốc mắt, hắn tuyệt vọng rên rỉ một tiếng, lẩm bẩm:
- Đó... Đó là nước Nguyệt Hồn giang...
Đám người thấy biến cố, đồng thời biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu!
Họ đều ý thức được cái tới là gì!
Đó là nước Nguyệt Hồn giang!
Vân Tôn lần này trở lại, vậy mà đem nước Nguyệt Hồn giang dẫn lưu đến đây?!
Trong Cửu Tôn, Thủy Tôn cũng có năng lực ngự thủy, thế nhưng năng lực ngự thủy của Vân Tôn này, dường như còn mạnh hơn một nước.
Đem nước Nguyệt Hồn giang dẫn lưu đến Tử Long thành, thậm chí làm cho toàn bộ nước Nguyệt Hồn giang đổi hướng, năng lực này...
Đơn giản mà nói, Nguyệt Hồn giang nước sông cuồn cuộn, đem Tử Long thành hóa thành một quốc độ đầm lầy, cũng không phải là vấn đề lớn!
Phương viên mấy ngàn dặm, trong thời gian cực ngắn, toàn bộ hóa thành một mảnh biển khác của Thiên Huyền đại lục cũng không phải không có khả năng!
Giờ khắc này, trong lòng đám người không nhịn được dâng lên tuyệt ý hối hận.
Tên Vân Tôn này hoàn toàn là một người điên, từ đầu tới cuối điên!
Một tên điên không để ý thanh danh, không để ý đạo nghĩa, không đem tính mạng bình dân bách tính đặt trong lòng!
Ngươi có nhân tính hay không?
Tại sao chúng ta lại đi trêu chọc một tên điên như thế?
Trước đó, tên điên này chỉ điên cuồng trên chiến trường, chỉ có lúc bọn họ tấn công Ngọc Đường, Vân Tôn mới tham gia.
Nhưng hiện tại... Phen biến cố này, cướp đi thân nhân của hắn, thiết kế bẫy rập với hắn... Hết thảy hành động, thủ đoạn ti tiện, khiến cho hắn triệt để bạo phát, không còn tiếp tục coi trọng luân lý, không bận tâm lê dân bách tính, không quan tâm sinh linh đồ thán, vì đạt mục đích, có thể hành sử cực đoan!
Mà chỉ cần nước Nguyệt Hồn giang tràn vào Tử U đế quốc, đó chính là chân chính sinh linh đồ thán!
Chí ít mấy trăm triệu nhân khẩu trong vạn dặm biên giới Tử U, ngoại trừ cao giai cường giả có hy vọng chạy trốn, đám người còn lại không một ai có may mắn sống sót!
Còn Tử U đế quốc, hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai, dù sao chỉ trong thời gian cực ngắn, hoàn toàn biến mất trên bản đồ Thiên Huyền!
Tử U Hoàng run rẩy, hai môi lập bập, hoàn toàn không thể khống chế, mắt thấy sóng bạc phương xa, dần dần tới gần, càng ngày càng gần, cơ hồ đã sắp đến trước mặt, thân hình lại không nhúc nhích.
Mặc cho thị vệ, quan viên liều mạng lôi kéo, kiệt lực thuyết phục, nhưng vị Hoàng đế Bệ hạ này vẫn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt tuyệt vọng nhìn nước Nguyệt Hồn giang tới gần.
Thân là Hoàng giả hắn không đi, đám quan viên cũng không thể vứt lại Hoàng đế của mình mà chạy trốn đào mệnh, tất cả mọi người cùng tái nhợt chờ đợi, hồn bất phụ thể, hai đùi run rẩy.
Chỉ sau một chốc, đám người kinh hỷ phát hiện, thủy triều trước mắt đột nhiên tới trở nên rất cổ quái. Thế tới cuồng mãnh, thế nhưng đến cách đài cao mười trượng, đột nhiên ngừng lại không tiến.
Thủy triều càng lúc càng cao, thủy thế cũng càng lúc càng mạnh, không ngừng chồng chất lên nhau, thế nhưng cũng không tiếp tục tiến thêm một bước!
Quân Thần Tử U đồng thời nhìn thấy một bức thiên địa kỳ cảnh!
Bên ngoài mười trượng, sóng bạc ngập trời!
Gợn sóng cuồn cuộn không ngừng mà lê, đã dâng lên mấy chục trượng! Tựa như Thiên hà treo ngược!
Mà trong mười trượng dưới chân bọn hắn, lại là một mảnh khô ráo.
Một giọt nước cũng không có!
Loại tương phản tột độ này, khiến tất cả đám người như thấy mình đang nằm mơ.
Người hữu tâm lập tức sinh liên tưởng, lập tức minh ngộ trong lòng. Dị trạng trước mắt, tất là có người tạo nên, mà người tạo nên nó, cũng chỉ có một người, Cửu Tôn chi Trí Tôn, Vân Tôn làm ra!
Tình huống trước mắt, có thể là thị uy, cũng có thể là áp chế, cũng có thể là đùa bỡn trước khi hành sử cực đoan!
Khoảng cách tới lúc Tử U hủy diệt, vô số con dân Tử U sinh linh đồ thán, chỉ bằng một ý niệm của người kia!
Thực sự là sinh tử nhất niệm, U Minh lập phán!
Thủy triều càng tích càng lên, đám người càng lúc càng sợ hãi, trong lúc đám người không biết phải làm sau, thủy triều trước mắt đột nhiên bạo động, cuồn cuộn dâng cao. Mà nơi đầu sóng đã nhanh chóng ngưng hình.
Chỉ trong nháy mắt, đã thấy có một bóng người lỗi lạc đứng trên thủy triều, phiêu nhiên như tiên.
Đám người có thể thấy rõ ràng, thân ảnh này rõ là do dòng nước hội tụ, thế nhưng tứ chi ngũ quan, lại rất rõ ràng chính là vị Vân Tôn mới giết ra khỏi Tử Long thành!
- Rất xin lỗi, vì chuẩn bị món quà này cho các vị, không thể tới trong thời gian ước hẹn, hết thảy đều là do Vân mỗ quá tự cao, thỉnh Tử U Bệ hạ rộng lòng lượng thứ.
Vị Vân Tôn đại nhân này đứng trên thủy triều, vững như đại sơn.
Mặc dù câu từ như đang xin lỗi, thế nhưng ý lạnh trong khẩu khí, người người đều có thể thấy được!
Nào có xin lỗi, rõ ràng là đang thị uy, đang tùy tiện từ cao nhìn xuống, quan sát sâu kiến!
Thiên hạ hiện nay, có thể đem nước Nguyệt Hồn giang dẫn lưu đến tận đây, còn có ai?!
Cho nên không phải là đối phương quá tự cao, mà là đã lộ rõ một sự thực, đó là Vân Tôn có thể trở tay hủy diệt Tử U!
Tử U Hoàng hít một hơi thật sâu, không để ý tới đám quan viên thị vệ ngăn cản, lẻ loi một mình tiến lên ba bước, ngẩng đầu nói:
- Vân Tôn đại nhân quả danh bất hư truyền, thủ đoạn như thế, có thể nói là đoạt thiên địa tạo hóa, tuyên cổ khó hiện, Trẫm, vạn phần bội phục, không, phải nói phục tới cúi rạp xuống đất, không nói nên lời!
Ánh mắt Vân Dương ánh lên một tia ngoài ý muốn, thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới còn có thể gặp lại Tử U Hoàng Bệ hạ. Lúc trước dù bản tọa có nói, hy vọng có người có thể đối thoại, thế nhưng lại không nghĩ đến lại là Bệ hạ tự mình tới, thực sự là đủ coi trọng bản tọa, đa tạ Bệ hạ nể mặt.
Tử U Hoàng cười khổ một tiếng:
- Vân Tôn chi uy, Thiên Huyền vô song, hoàn vũ duy độc một nhà! Nếu Vân Tôn đã tới, lại mời một tiếng, Trẫm đương nhiên muốn tự mình tới, cùng Vân Tôn một hồi, trước đó từng thấy lại không biết đó là Vân Tôn đại nhân, là Trẫm thất lễ!
Vân Dương gật gật đầu nói:
- Khí độ của Bệ hạ khiến Vân mỗ say mê không thôi, không hổ là nhất quốc chí tôn, Tử U chi chủ!
Tử U Hoàng cười cười:
- Vân Tôn đại nhân quá khen mới phải.
Vân Dương ung dung nói:
- Từ xưa loạn thế xuất anh hùng. Câu nói này, quả là tuyên cổ bất biến, ngàn vạn năm mà giá trị không đổi! Thế nhưng... Còn có một câu, tuy không được ghi vào sử sách. Thế nhưng bản tọa lại thấy rất có lý. Đó chính là... Loạn thế xuất minh quân!
Thanh âm của Vân Dương mang theo ý thổn thức:
- Chỉ có thời đại quần hùng cát cứ, mới thấy anh hùng lớp lớp, mà cũng nhất định sẽ có một vị minh quân xuất hiện, ước thúc quần hùng, thống lĩnh anh hùng, mới có thể tạo thành sự nghiệp bất thế!
- Bất kể thiên hạ này ai thắng ai thua, thế nhưng... Loạn thế tranh thiên hạ, cũng nhất định là một vị quân chủ hùng tài đại lược, anh minh cơ trí mới có thể sáng lập Thiên cổ truyền kỳ chiến dịch!
- Cũng chỉ có chiến dịch như vậy, mới có tư cách nổi danh trong sách sử!
Vân Dương thành tâm thành ý nói:
- Mà Bệ hạ, chính là một phương quần hùng chi chủ như vậy! Là một Hoàng giả, hành động của Bệ hạ, không hổ một đời minh quân!
Tử U Hoàng cười nhạt:
- Vậy Trẫm với Ngọc Đường chi chủ Ngọc Phái Tranh, lại thế nào?
Đứng dưới thủy triều vô tận, thân ở chỗ yếu, nhưng Tử U Hoàng vẫn nói cười thoải mái, ngay cả sắc mặt, ánh mắt, đều không có mảy may biến hóa, không chút hạ phong. Chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bễ nghễ, vẫn một bộ quân lâm thiên hạ!
Trong mắt Vân Dương lại lóe lên một tia thưởng thức:
- Nếu so Bệ hạ cùng Ngọc Đường quốc chủ, đến cùng ai cao ai thấp, bản tọa không thể đưa ra lời bình. Hùng tâm tráng chí của Bệ hạ không yếu hơn quốc chủ của ta, chỉ có một điều, lực khống chế của Bệ hạ đối với quý quốc, rõ ràng còn không bằng bổn quốc.
Tử U Hoàng nhẹ giọng thở dài, mỉm cười nói:
- Cũng chỉ là lực không chế đối với quốc nội không bằng sao? Vẻn vẹn chỉ thế sao?
Vân Dương nghiêm túc suy tư:
- Thực đúng là chỉ vẻn vẹn như thế, dù sao trong chuyện khống chế lòng người, Bệ hạ cùng quốc chủ của ta áp dụng phương pháp khác nhau, thủ đoạn của Bệ hạ là lấy lợi để cân bằng ổn định lòng người. Mà quốc chủ của ta, là lấy tình kết giao, chỉ trên điểm này, cũng đã phân biệt rõ ràng, đương nhiên hai phương pháp này, đều có ưu có nhược, khó mà phân định ai cao ái thấp.
Tử U Hoàng nói:
- Xin lắng tai nghe.
Vân Dương nói:
- Lấy quyền mưu thủ đoạn, đế vương tâm thuật, lôi đình mưa móc, đều là quân ân, đây vốn là xử thế chi đạo, không có gì đáng trách, làm thế cũng có chỗ tốt rõ ràng, quần thần đối mặt quân vương như vậy, tự nhiên là nơm nớp lo sợ, mọi thứ đều không dám lãnh đạm, chính vụ thông suốt, có thể nói là phương thức thượng thừa. Thế nhưng phương thức này lại thiếu tình nghĩa, không nghi ngờ trong một số thời điểm đặc biệt, quan hệ này một kích là tan.