Kế Linh chắp tay, dương dương đắc ý nhìn sáu tỷ muội: “Mau gọi đại tỷ đi!”
Sáu thiếu nữ cả đám giống như con gà trống thất bại, tóc tai rối loạn ánh mắt vô thần.
Nhìn dáng vẻ cả đám như bị đả kích rất lớn!
Ngân Nguyệt Thiên Lang dáng vẻ vênh váo tự đắc, trên mặt đất đi tới đi lui.
Ở bên cạnh nó, chính sáu Huyền thú, từng con mặt ủ mày chau, ủ rũ.
“Linh muội muội, người thuần nó bằng cách nào vậy?” Trong chúng nữ, một thiếu nữ tuổi hơi lớn vẻ mặt đau khổ nói: “Làm sao để nó nghe lời như thế được?”
“Kêu muội muội cái gì?” Kế Linh hừ hừ: “Gọi đại tỷ! Chẳng lẽ các ngươi tính giựt nợ sao? Trước kia ta thua, ta vẫn chập nhận a.”
Sáu thiếu nữ bắt đầu than thở, nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Kế Linh, trong lòng bọn chúng không ngừng oán thầm: “Vốn chính là ngươi nhỏ nhất... Ngươi thua gọi tỷ tỷ cũng phải thôi, thế nhưng chúng ta đều lớn hơn ngươi... Thế nào gọi đây?”
“Nhanh! Mau gọi tỷ tỷ!”
Kế Linh oai phong lẫm liệt nói.
“Nhưng ngươi phải nói cho chúng ta biết, con Ngân Nguyệt Thiên Lang này ngươi thuần như thế nào?” Thiếu nữ tuổi tác hơi lớn cắn môi nói: “Trong này của chúng ta, cũng có ba đầu Ngân Nguyệt Thiên Lang, nhưng vô luận phương diện nào đi nữa cũng không bằng ngươi con của ngươi...”
“Đây rốt cuộc là tại sao?”
“Đúng vậy a, ta cũng không phải đi một vòng nhìn thấy rồi mua giống như ngươi, vả lại ta so với ngươi mua còn sớm hơn, con của ngươi trên lỗ tai có mấy điểm đen bị ta phát hiện nên mới không tuyển. Hơn nữa lúc ấy huyền thú của ngươi không bằng mấy con khác, nhưng ngươi mua mới mấy ngày thôi, mà các phương diện của nó đều đã siêu việt tất cả Ngân Nguyệt Thiên Lang rồi, Linh muội muội, ngươi nhất định có bí quyết!”
“Đúng vậy a đúng vậy a, mau nói cho chúng ta biết đi.”
“Nói cho chúng ta biết, chúng ta liền gọi ngươi là tỷ tỷ.”
“Không nói cho chúng ta liền không gọi.”
“Hì hì, cứ làm như thế.”
Kế Linh hừ một tiếng, hất cằm lên: “Dựa theo đổ ước, các ngươi đã thua. Bí quyết... Ta tự nhiên có, nhưng, ta không thể nói cho các ngươi biết. Sang năm, ta còn muốn tiếp tục làm đại tỷ đây này... Nếu ta nói cho các ngươi biết rồi, thì sang năm ta làm sao thắng đây?”
“Chúng tỷ muội, cù lét nàng!”
Lập tức sáu thiếu nữ cùng nhau tiến lên.
“Ha ha... Tha mạng, ha ha... Các ngươi... Không gọi đại tỷ còn... A ha ha tha mạng a...”
Chúng nữ náo loạn một trận, cũng không thể bức được Kế Linh khai ra, không thể làm gì, đành phải để con bé ngông nghênh này ngồi ở vị trí đầu. Chúng nữ rất không cam lòng mà tiến lên thi lễ: “Đại tỷ!”
“Ngoan! Các muội muội miễn lễ.”
Con mắt Kế Linh đã cao hứng cong thành vành trăng khuyết luôn rồi.
Chúng nữ cuồng bĩu môi.
“Hôm qua chúng ta đã đi gặp Vân công tử gì đó rồi, rõ ràng đã đến đưa thiệp trước, để hắn ở nhà chờ đợi, vậy mà lúc tới lại không gặp ai.” Mộ thiếu nữ áo lam quệt miệng, nói: “Đúng là không biết trên dưới”.
“Đúng đấy, không phải chỉ là một công tử của Thiên Ngoại Vân Hầu thôi sao? Đã ngông cuồng như vậy! Hừ...”
“Trách không được Linh muội muội nổi giận, tên nam tử như vậy, căn bản không hiểu chuyện, không có lễ phép, không hiểu tôn trọng người khác...”
“Đúng, tên quản gia trong phủ đó cũng là một tên chết giẫm... Càng nghĩ càng giận mà.”
“Bất quá vị Vân công tử kia ngược lại cũng có một chút ưu điểm, chính là trong nhà không có nô bộc thị nữ, xem ra cũng coi như đáng tin cậy.”
“Thôi đi, đó là do nghèo mà thôi...”
Chúng nữ nói tới Vân Dương, đều là một bụng tức giận, mồm năm miệng mười thảo phạt. Những thiếu nữ này đều là hòn ngọc quý trên tay những đại gia tộc, làm sao chiệu đựng qua đãi ngộ đó chứ?
Vân Dương lần này, mặc dù cái gì cũng không làm, nhưng cũng đã chọc nhiều người tức giận.
Kế Linh nghe được tên Vân Dương, lại nhịn không được trở nên yên lặng. Hắn quả nhiên làm được. Hắn nói có thể tất thắng, quả nhiên, chính mình liền lấy ưu thế áp đảo mà thắng.
Mà còn là Ngân Nguyệt Thiên Lang của mình lúc đầu rõ ràng cũng không xuất chúng, điểm này bọn tỷ muội của nàng có thể nhìn ra được.
Nhưng rơi vào trong tay hắn, chỉ bất quá hơn một ngày thời gian mà thôi, liền giống như thoát thai hoán cốt...
Nhớ tới ước định với Vân Dương, Kế Linh trong lòng lại một mảnh xoắn xuýt.
Lúc đó ước định, thắng tính sau, thắng thì chia cho hắn một nữa, mà lại mặc cho hắn chọn trước. Mặt khác, chính mình còn thiếu hắn một tin tức... Không biết hắn là muốn tin tức gì...
Nhớ tới ngày đó Vân Dương quyết tuyệt đem chính mình đuổi ra ngoài, Kế Linh liền hận đến nghiến răng. Hận không thể đá hắn một cái, cũng hận tên hỗn đản không biết thương hoa tiếc ngọc!
Nhưng, tiền đặt cược này lại phải đưa cho hắn. Mà chính mình lại không đi không được, bởi vì, còn có một vấn đề, chính mình cần hồi đáp. Cũng chính là tin tức kia.. .
Kế Linh xoắn xuýt đến cực điểm.
Nàng trầm mặt cau mày, lặng lẽ nghĩ đầy tâm sự, nhưng không có chú ý tới bọn tỷ muội ồn ào đã sớm đình chỉ, từng cái hai mặt nhìn nhau, lẫn nhau nháy mắt, an tĩnh chú ý thần sắc biến hóa trên mặt của Kế Linh...
Từng cái che miệng len lén cười...
Xem ra, tiểu nha đầu có tâm sự? Chẳng lẽ là... Tư xuân?
“Ai...” Kế Linh thở một hơi thật dài.
Chỉ nghe thấy sáu người kế bên cũng học nàng thở dài: “Ai...”
Đều là thở dài, một tiếng vừa sâu vừa dài, tràn đầy xuân khuê ai oán chi ý.
Lập tức là một trận cười ha ha.
“Ngươi... Các ngươi...”
Kế Linh lắp ba lắp bắp chỉ về phía các nàng.
“Nha, chúng ta mới là người nên hỏi đại tỷ đang suy nghĩ gì đấy a? Làm sao mà mất hồn như thế?”
“Đúng a, mới vừa rồi sắc mặt của đại tỷ, rất là tưởng niệm...”
“Cái gì tưởng niệm, rõ ràng là tư xuân, chỉ hận không được gả đi mà thôi!”
“Nói không chừng nghĩ tới nữ nhân a...”
“Cái rắm! Khẳng định là muốn nam nhân.”
“Nói không chừng chính là vị Vân công tử kia...”
“Cái này nói không chừng là thật đó... Cổ nhân có nói, nữ tử người có thể chân chính nhớ, vĩnh viễn không phải là người có thể làm cho nàng vui cười, mà là một người có thể làm cho nàng tức gian, có thể làm cho nàng rơi lệ... Lời ấy không giả a.”
“Đúng a đúng a. Đại tỷ xem ra là có ý trung nhân rồi à.”
“Là ai là ai? Đại tỷ mau nói đi ra, bọn tỷ muội chúng ta giúp ngươi kiểm định một chút.”
“Đúng! Giữ cửa ải, giữ cửa ải!”
Chúng nữ một trận làm ầm ĩ.
Kế Linh lông mày dựng lên: “Nói hươu nói vượn cái gì đó? Ta chỉ là đang suy nghĩ một ít chuyện khác mà thôi... Ta chỉ là đang nghĩ tới đại ca của ta… Hắn rời nhà đã nhiều năm như vậy, một mực không có tin tức, không biết chuyện ra sao rồi nũa? Hơn một năm trước đó từng nghe nói, hắn từng xuất hiện tại Thiên Đường thành, gia tộc phái nhiều người như vậy tới tìm kiếm, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức... Ai...”
Nói xong lời cuối cùng, nàng lại thở dài thật sâu.
“Đúng vậy a, Kế đại ca cũng không biết đã chạy tới nơi nào nữa... Thật làm cho người khác thấy lo lắng...”
Thiếu nữ áo xanh kia cũng không nhịn được thở dài một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ tưởng niệm.
Lần này, chúng nữ cũng không có nói đùa nữa. Đại tỷ thích Kế đại ca, chuyện này bọn tỷ muội đều biết. Mấy năm trước, thời điểm Kế đại ca vừa mới mất tích, chúng nữ còn có gan trêu ghẹo một chút.
Nhưng, nhoáng một cái nhiều năm như vậy cũng không có tin tức, đối với việc này không ai dám nói giỡn nữa.
Vốn cho rằng trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, lại nghĩ không ra...
“Ai...” Chúng nữ đều là *tình chân ý thiết thở dài. *Thật Lòng.
“Lần này chúng ta cưỡng ép đem nơi thi đấu định tại Thiên Đường thành, không phải là vì tìm kiếm Kế đại ca hay sao?”
“Chúng ta mấy ngày nay chia ra hành động, chạy kiếm khắp nơi.”
“Đúng, cái gì thiên lao, hình ngục, nơi lưu vong... Tất cả cũng đã điều tra rồi.”
“Đúng, trong quân đội cũng tra một chút.”
“Thiên Đường bốn bề phương viên ba ngàn dặm, cũng nên điều tra một chút.”
“Đây là việc quan trọng nhất lúc này!”
“Phải đem ngươi yêu của Lam tỷ tìm cho ra!”
“Hì hì ha ha...”
“Các ngươi!”
Vị Lam tỷ kia sắc mặt đỏ hồng, làm bộ muốn đánh. Lập tức lại thăm thẳm thở dài, lẩm bẩm nói: “Chỉ hy vọng hắn... Bình an vô sự liền tốt...”
Nói nói, hốc mắt liền đỏ lên.
Chúng nữ cũng trầm mặc lại. Cảm nhận được đại tỷ thật sự khắc cốt tương tư, mỗi một người đều trong lòng nặng nề.
...
Thời điểm Đông Thiên Lãnh ra đi, thần sắc rất lạ.
Thậm chí, là vị đại tỷ mới được bổ nhiệm này, đang nghĩ về Vân Dương tức muốn phát điên.
Nhưng cũng không dám mắng.
Trong mắt hắn, vị hoàn khố này không chừng đã làm ra sự tình gì đó... Lại nói, khó gặp được một người nào làm mình vừa ý như thế...
“Nếu là thua, ngươi thua bao nhiêu, ta giúp ngươi trả gấp mười lần tiền đặt cược!” Vân Dương nhíu mày: “Ngươi không có một chút mạo hiểm cũng dám nói mình hoàn khố... Chút tiền đồ này!”
“Thua ngươi trả gấp mười lần tiền đánh bạc?” Đông Thiên Lãnh trừng to con mắt.
“Ân, không chỉ gấp mười lần, mà còn, ngươi bị người ta đánh thành bộ dáng gì, ta sẽ cùng ngươi một chỗ bị đánh thành bộ dáng đó.”
Vân Dương khinh thường nói: “Bất quá, chỉ bằng bộ quyền pháp cước pháp ta dạy cho hổ con, tuyệt đối không có khả năng thua!”
Đông Thiên Lãnh khóe miệng lại bắt đầu co quắp.
Ngươi lại xách chuyện đó ra nói...
Bất quá, Đông Thiên Lãnh trong lập tức yên tâm.
Cái hắn muốn không phải là tiền đặt cược của Vân Dương, mà là sự tự tin này của hắn! Vân lão đại người ta còn tự tin như vậy, không lẽ mình không dám thử một phát?!
Dù có bị đánh chết, cũng không thể không có gan như thế a!
“Hoàn khố không phải người như vậy.” Vân Dương lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai Đông Thiên Lãnh: “Hoàn khố, phải có một tinh thần không biết sợ.”
Kế bên, hai tên hộ vệ Đông gia như ngồi bàn chông.
Thiếu gia nhà ta đã đầy đủ tiêu chuẩn hoàn khố rồi. Ngươi còn muốn để hắn làm sao càng thêm “Không biết sợ” một chút? Lại “Không biết sợ” hơn nữa, đoán chừng gia viên điều bị hắn đốt luôn a... “Tốt! Làm đi!”
Đông Thiên Lãnh bị kích động, mặt mũi đỏ bừng: “Nếu như thắng, ta tối nay sẽ đem ba người bọn hắn trực tiếp đánh thành đầu heo! Không! So đầu heo còn đầu heo hơn!”
“Thua thì sao?”
“Thua... Cùng lắm thì bị đánh một trận, dù sao ta đã thành cái dạng này, bị đánh thêm một trận có gì không được chứ?” Đông Thiên Lãnh ra vẻ mặc kệ: “Dù sao cũng không thể làm xấu mặt...”
“Lần trước thua, bọn hắn dám cho ta mặc y phục nữ một năm... Nha! Rốt cục đã tới thời điểm lão tử nở mài nở mặt rồi!”
Vân Dương lúc này mới phát hiện, vị đông đại thiếu gia lần này, thế mà không phải mặc y phục nam...
Trong lòng bàn tay một trận nóng rực.
Một khối ngọc hiện ra trong tay, Vân Dương bất động thanh sắc đem khối ngọc này lại nhét vào túi, dung hợp trong máu thịt, trong chốc lát biến mất không thấy gì nữa. Hết thảy, đều tiến hành trong tay áo.
Đông Thiên Lãnh cuối cùng đã đi!
“Thắng, ta đến cùng lão đại ăn mừng!” “Thua, ta đến đánh ngươi!”
Đông Thiên Lãnh lưu lại hai câu nói, cười to mà đi.
“Dám đánh ta...” Vân Dương hừ một tiếng: “Chỉ Song Đầu Thiên Sư cũng có thể gặm chết ngươi...”
Thản nhiên trở về phòng, vội vàng lấy ra ngọc thạch xem xét.
Chỉ thấy phía trên quả nhiên có tin tức đang không ngừng thoáng hiện.
“Phát hiện soái phủ vào ban đêm có tung tích của người áo đen, trước mắt tại... Thanh Vân phường.”
Tin tức này, liên tục nháy vài chục lần, đủ hiểu độ khẩn cấp của nó.
Thanh Vân phường.
Vân Dương biến sắc.
Lại là một cái địa phương mình không muốn đi, nhưng lần này, không đi không được.