Con mắt vốn đục ngầu vì lâu không ngủ của Phó Báo Quốc, hiện lại lộ rõ hào quang, mắt thấy từng thùng nước dội xuống, chỉ một chút đã kết thành băng cứng, tựa như tường thành được phủ thêm một tầng giáp sắt, cứ vậy lặp đi lặp lại, trước sau chỉ một canh giờ, toàn bộ Thiết Cốt quan đã nhiều thêm một tầng băng!
Một bức tường thành kiên cố, sáng long lanh được hình thành!
Tất cả những khuyết điểm tổn hại trên tường thành đều bị tầng băng bao bộc, không còn bất kỳ sơ sót.
Phó Báo Quốc hưng phấn sờ soạng một cái, lại dùng bội kiếm của mình hung hăn bổ một phát, tự tay kiểm tra độ kiên cố của bức thành mới, chém đến băng tuyết bay tán loạn, nhưng chủ thể tường thành lại không chút phát hư.
Hiển nhiên, bức tường băng này mặc dù hơi kém kiên cố, nhưng vẫn có thể dùng, mấu chốt nhất, tường băng như vậy, coi như xuất hiện tổn hại cũng rất dễ chữa trị, vài chậu nước vài thùng nước tưới qua, đợi thêm một chút là có thể hoàn toàn chữa trị!
- Tuyệt diệu, quả là tuyệt diệu!
Toàn thân Phó Báo Quốc run rẩy, mắt bắn tinh quang, cười ha ha:
- Biện pháp này của Lão Nguyên soái thực như thần lai chi bút, thế mà trước đó ta lại không nghĩ ra?! Ha ha ha... Hàn Sơn Hà, ta muốn xem xem, Hàn Sơn Hà ngươi đến cùng có bao nhiêu nhân mạng, đến điền vào tòa Thiết Cốt quan này! Bất hoại băng bích, bất hoại băng bích a!
Thế nhưng gương mặt hớn hở này của Phó Báo Quốc, lại hoàn toàn khác với khuôn mặt của người đưa ra ý kiến.
Thu Kiếm Hàn mặt mũi nặng nề, ánh mắt sầu lo, tâm sự nặng nề.
Phó Báo Quốc kinh ngạc nói:
- Vì sao Thu lão lại như vậy? Thiết Cốt quan hiện tại như tường đồng vách sắt, coi như Hàn Sơn Hà kia có ba đầu sáu tay, cũng khó mà rung chuyển. Có tường băng làm chỗ dựa, coi như hôm nay bị hắn công kích tổn hại, qua một đêm cũng có thể khôi phục như cũ, chẳng khác nào vững như thành đồng, Thiết Cốt quan có thể kê cao gối ngủ yên!
Thu Kiếm Hàn cười khổ một tiếng:
- Nếu người khác nói như vậy, ta cũng không cho là kỳ quái, nhưng Phó Báo Quốc ngươi lại là không nên suy nghĩ như vậy.
Phó Báo Quốc nghe vậy sững sờ, hắn cũng là người thông minh, là soái tài dụng binh, hắn đương nhiên có thể hiểu phương pháp này nhất định có hạn chế, lại tự đặt mình vào vị trí của Hàn Sơn Hà lại không nghĩ ra phương pháp nào có thể phá. Có điều đang vui mừng nên cũng khó nghĩ nhiều.
Thu Kiếm Hàn nhìn vẻ mặt do dự của Phó Báo Quốc, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Báo quốc, lập tức truyền lệnh, để hậu cần chuẩn bị dầu hỏa, hỏa tiễn. Nhất là phải chuẩn bị nguồn nước tiếp tế. Đề phòng Hàn Sơn Hà thực hiện hỏa công, lệnh thiết kỵ cùng Báo Quốc quân, nghỉ ngơi dưỡng sức, tùy thời chuẩn bị nhất quyết tử chiến!
Nói xong, liền lo lắng đi xuống.
- Hỏa công?
Phó Báo Quốc vẫn tương đối không hiểu lời Lão Nguyên soái có ý gì.
Thủy hỏa tương khắc, đây vốn là thường thức mà ai cũng biết, lúc trước hắn đặt mình vào địa vị người khác, cũng từng nghĩ tới phương thức này, thế nhưng trong thời tiết này, dùng hỏa có thể đối phó được tường băng sao?!
Nói nghe thì dễ!
Cho nên lúc nãy muốn nói, lại tự mình phủ quyết!
Thế nhưng Lão Nguyên soái lại trịnh trọng đề cập tới như vậy, chẳng nhẽ còn gì mà hắn chưa biết? Hơn nữa, Lão Nguyên soái nói chuẩn bị nước thì cũng thôi, còn chuẩn bị dầu hỏa cùng hỏa tiến làm cái gì?!
Là sợ đối phương đốt lửa không đủ mạnh, muốn đổ thêm chút dầu cổ vũ sao?!
Mệnh lệnh này, càng ngày càng cao thâm khó lường, hoàn toàn ngoài ý liệu!
Phó Báo Quốc không khỏi miên man bất định, xem ra bản thân hắn cùng đỉnh phong chi soái, còn một tầng chênh lệnh nhất định, còn cần phải cố gắng hơn!
...
Một đường bước theo Thu Kiếm Hàn, Phó Báo Quốc vẫn còn đang trái lo phải nghĩ, vẫn không nghĩ ra bản thân nhầm lẫn ở bước nào.
Mà ngay lúc này, lại nghe được một trận âm thanh ồn ào kéo dài không ngớt.
Theo tiếng nhìn lại, trên đường cái có mười hai thiếu niên thân thể cường tráng, tựa như bê con bưu hãn đang đấy khẩu với mấy tên lão binh, từ đấu khẩu lại dần chuyển thành tiếp xúc thân thể, người cầm đầu lúc này đã cự tới đỏ bừng cả mặt, không ngừng kêu lên:
- Chúng ta chỉ muốn tìm người, thế nào mà còn phạm phải vương pháp? Mọi người đều là huynh đệ đồng bào, dựa vào cái gì mà ngươi đối đãi chúng ta như thế?!
Lão binh nắm lấy thiếu niên kia nhe răng gằn giọng:
- Làm càn! Ngươi không có chút tôn kính chi tâm, mở miệng nói toàn lời bất kính, không bắt ngươi thì còn bắt ai? Lúc này ngươi không chỉ phạm phải vương pháp, mà còn là tội không thể tha!
Thiếu niên tràn đầy ủy khuất:
- Ta bất kính với ai? Chúng ta thực sự đến tham quân báo quốc, mười hai người chúng ta đến để chống lại Đông Huyền! Tại sao tự nhiên lại là tội không thể tha? Chúng ta cũng không phải là gian tế! Ngươi mở to mắt mà xem cho kỹ được không, chúng ta đều là con dân bách tính Ngọc Đường!
Thu Kiếm Hàn cùng Phó Báo Quốc từ xa xa nghe được, nhìn nhau một cái, thầm nghi ngờ trận trận.
- Đi qua xem một chút.
Phó Báo Quốc lệnh cho thân vệ đi qua.
Về phần Phó Báo Quốc cùng Thu Kiếm Hàn, đương nhiên sẽ không thể tự mình đi qua.
Cho dù có nghi hoặc hơn nữa, giờ phút này đang trong thời gian nhạy cảm, chẳng may đối phương thực sự là gian tế, hai người bọn họ mà bị ám sát thì đúng là hỏng chuyện! Mà dù không bị ám sát thành công, nhưng chỉ cần có chuyện như thế, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể đong đếm với lòng quân còn đang không ổn.
Vừa mới miễn cưỡng ổn định quân tâm, quyết không thể để bất cứ chuyện gì quấy phá!
Mấy tên thân vệ đi tới, dăm ba câu liều hiểu rõ tình huống+.
Chuyện này thực ra rất đơn giản...
Mười hai thiếu niên kia luôn mồm tự xưng đến xung quân, bởi vì mỗi người đều có một thớt chiến mã, thuật cưỡi ngựa lại cũng cao minh. Sĩ quan kỵ binh vừa thấy liền nóng lòng không đợi được, thậm chí ngay cả sĩ quan thiết kỵ đến sau cũng hai mắt lấp lánh.
Đương nhiên, càng làm người ngạc nhiên là chiến mã của mười hai người, mỗi một thớt đều là thượng phẩm lương câu, nhất là có mấy thớt chiến mã thân cao tới thức tám, chân dài rắn chắc, là cực phẩm bảo mã vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần thêm một chút huấn luyện, chính là lợi khí công kích trên chiến trường.
Sĩ quan kỵ binh vốn yêu ngựa như mạng, lập tức tiến lên bắt chuyện, muốn đưa đám thiếu niên kia về dưới trướng.
Đám thiếu niên này đều xuất thân từ vùng quê hẻo lánh, ai nấy chất phác trung thực, bị người hỏi một chút liền đỏ mặt, sau hồi cười vang, càng thêm mấy phần thân thiết.
Đám lão binh dày dặn sa trường, so với mấy đứa nhỏ thông minh, lại càng thêm yêu thích đám thiếu niên trung thực chất phác!
Nhưng mà phần yêu thích này lập tức kết thúc khi một đứa bé hiếu kỳ hỏi:
- Xin hỏi các vị đại ca, bọn ta tới đây, còn có một chuyện quan trọng, cần tìm tới mấy người, đưa một phong thư cho bọn hắn.
Một lão binh cười nói:
- Tìm người nào? Ngươi cứ nói xem, nếu chúng ta biết, có thể nghe ngóng giúp các ngươi một chút, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức thôi!
Tiểu tử choai choai này ngây ngốc nói:
- Người có thể nhận tin cả thảy có ba, một người là Thu Kiếm Hàn, một người là Phó Báo Quốc, còn một người là Thượng Quan Linh Tú, là một nữ nhân, ba người này bất kỳ người nào cũng được.
Mấy cái tên này vừa truyền đi ra, trong chốc lát, toàn trường đều bị phủ một bầu không khí tĩnh lặng cổ quái!
Vô số lão binh xung quanh đều nhìn qua, lúc này đã không còn là thân mật chi ý, mà là sâm nhiên sát cơ, từng đôi đại thủ đầy vết tích, lặng yên đặt lên chuôi đai.
Thực to gan!
Mới ngày đầu đến đây, đã dám há mồm nghe ngóng tin tức Thu Lão Nguyên soái, Phó đại soái cùng Thượng Quan tướng môn!
Không những lớn mật, mà còn có ý nghĩa khác rõ ràng!
Thậm chí, mười hai thiếu niên này nhìn như chất phác trung thực, nhưng mối người đều có một thớt bảo mã thượng thừa, rõ ràng hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xuất thân nông thôn mà bọn hắn nói, rõ ràng... Rất có vấn đề!
Một viên sĩ quan cười lạnh, buồn bã nói:
- Xin hỏi là ai bảo các ngươi tìm ba người này?
Tiểu tử choai choai kia gãi đầu:
- Là lão sư của chúng ta, trước khi chúng ta chuẩn bị đi, lão sư có viết một phong thư, để chúng ta giao nó cho một người nào đó trong ba người, vô luận là ai cũng được.
Ngữ khí của viên sĩ quan kia càng thêm bất thiện:
- Lão sư của ngươi? Lão sư ngươi là ai? Chẳng lẽ hắn lại biết ba người mà ngươi vừa nói?!
Ý mỉa mai trong lời nói không chút che giấu, trực tiếp trào phúng, chỉ bằng lão sư các ngươi, vậy mà dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói biết ba vị đại nhân kia, lại còn là bất cứ ai đều được, nói bừa, rõ là nói bừa!
Tiểu tử choai choai kia lại không nghe ra ngữ khí trào phúng, muốn đáp lời, lại đột nhiên nghẹn lại, quanh có nói:
- Ta... Ta không thể nói... Ta phải gặp được ba người này mới có thể nói.
Sĩ quan kia cười lạnh một tiếng:
- Không thể nói? Rất tốt, nếu ngươi không thể nói, người đâu, bắt lại cho ta!
Đám lão binh vốn đã sớm chuẩn bị, lập tức cùng nhau tiến lên, muốn đem đám thiếu niên bắt cả lại.
Không ngờ thân thủ đám thiếu niên này lại cực kỳ trơn trượt, thậm chí là không dễ chọc, cho dù đối mặt với cả đám lão binh bao vây liên hợp, vẫn có thể công thủ thuần thục, hoàn toàn không rớt thế hạ phong. Thậm chí có thể thấy được, đây còn là bọn hắn không muốn đả thương người, nếu không đám lão binh kia, lúc đầu hơi chút khinh thường phân nữa đã nằm trong tay đám thiếu niên choai choai.
Thế nhưng, càng quan sát phương thức xuất thủ, mấy viên sĩ quan càng thêm tức giận: Mấy chiêu này rõ ràng là thủ đoạn bảo mệnh mà đám lão binh bách chiến sa trường mới có thể lĩnh ngộ, đám tiểu tử choai choai này sao có thể học được? Điều này còn phải nói sao?
Ý đồ đã rõ, không còn gì để nói!
- Bắt xuống! Bắt tất cả cho ta!
- Dám phản kháng, giết không tha!
- Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta đã hạ thủ lưu tình như thế?! Chúng ta thực sự đến tìm người, thực sự có một phong thư! Chúng ta chỉ hỏi mấy người Thu Kiếm Hàn, Phó Báo Quốc, chúng ta phạm vào tội gì cơ chứ?!
Đám quan quân càng thêm tức giận, mẹ nó, các ngươi đã lộ như thế, lại còn dám giả bộ hồ đồ!
Nghĩ chúng ta cũng ngốc như các ngươi sao?!
Ngay lúc viên sĩ quan muốn hạ tử lệnh, đột nhiên một thanh âm uy nghiêm truyền đến:
- Dừng tay
Là Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái lên tiếng.