Không chút hoa mỹ, chỉ là một đao chém thẳng vô cùng.
Sau đó...
Coong một tiếng, Âu Dương Tiêu Sắt lại ngã nhào vào trong biển lửa.
Tu vi của Âu Dương Tiêu Sắt hắn thực sự hơn xa Vân Dương, đã đạt đến Đạo cảnh trung giai đỉnh phong, thế nhưng hao tổn nãy giờ, lại càng thêm chịu đựng trong hỏa diễm gần ba canh giờ, đã sớm tiếp cận mức dầu hết đèn tắt.
Một kích nổ mạnh hết đà này, đối với Vân Dương có Lục Lục bật hack, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công hỗ trợ phía sau, lấy khỏe ứng mệt, Âu Dương Tiêu Sắt sao có thể là đối thủ của Vân Dương.
Chớ nói chi, toàn thân Âu Dương Tiêu Sắt hắn chịu không dưới trăm vết thương, từng vết bỏng rộp căng sáng trải rộng toàn thân. Đưa mắt nhìn qua, chẳng khác nào một chùm nho hình người.
Mới rồi lại thêm chịu hai đao phản chấn của Vân Dương, phản lực to lớn đã sớm đánh vỡ mấy chục vết bỏng rộp trên người, tương nước lâm ly, da thịt tróc ra từng mảnh, lủng là lủng lẳng, đau đến thấu tim thấu phổi, nhức tới tận xương tận tủy.
Lần này lại chịu thêm một đao phản chấn của Vân Dương, kém chút lại đặt mông vào trong than lửa, toàn thân run rẩy, cả ngươi lại thanh tỉnh không ít, lần nữa liều mạng xông về phía trước.
Hắn biết rõ, phán đoán trước đó của hắn quá sai lầm, Vân Tôn trước mắt này, dù triển khai ra bao dị tượng, cũng không hề có tiêu hao mảy may, chí ít trong lúc này, hắn tuyệt không phải đối thủ của đối phương, mà đối phương lần lượt đẩy lui hắn, lại không đuổi tận giết tuyệt, vẫn là đang muốn vờn hắn như mèo vờn chuột.
Nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây, nếu không chỉ cần đối phương không ngừng công kích, vậy hắn cũng khó tránh kết cục ngã đi ngã lại vào đống nham tương này.
Mà như vậy, hắn cũng chỉ có một con đường liều mạng.
Có thể thấy được, Âu Dương Tiêu Sắt lao ra như điên, điên cuồng thúc đẩy số nguyên khí, thậm chí là sinh mệnh lực không còn nhiều của mình, cường thế phá vây!
Mặc cho Âu Dương Tiêu Sắt lao tới như hổ điên, nhưng đến tận lúc này, thương thế đã quá nặng, chiến lực chân chính chỉ có hạn, Vân Dương hoàn toàn có thể cản trở, đơn giản bức hắn trở lại vòng trong, thế nhưng Vân Dương lại không có tiến hành ngăn cản, mà lại lui về sau mấy trăm trượng, xa xa rời khỏi biển nham tương.
Nơi này dù đã không còn không khí nóng bỏng dị thường như trước, đã có thể chịu đựng, không đến mức bị thiêu chết.
Âu Dương Tiêu Sắt cưỡng ép thúc đẩy chút dư lực còn lại, vừa xông khỏi đám cháy lại liền thấy mờ mịt, hán vốn cho rằng, chiến lược của đối phương đã rõ, chính là muốn hành hạ trả thù hắn, cho nên quyết sẽ không để hắn lao ra, rời khỏi nơi hỏa thiêu đỏ rực.
Nhưng lại không nghĩ tới, thế mà đối phương lại chủ động nhượng bộ, thực sự không tài nào hiểu nổi, đồng thời cũng cảm thấy thần khốn thể mệt.
Một đường trùng sát vừa rồi, hắn huy động toàn bộ nguyên khí còn sót lại, thế nhưng cản trở cường đại lại không xuất hiện như trong dự liệu, thế nên nguyên khí mới cưỡng ép thúc ra cũng từ từ tán mất, ngay sau đó, ngay cả đứng cũng đều đứng không vững, hai mắt đầy sao, mệt mỏi muốn chết!
- Rất mệt mỏi sao? Muốn uống nước không?
Vân Dương đứng đối diện hỏi.
- Ngươi... Ngươi sẽ cho ta uống nước?
Âu Dương Tiêu Sắt không nhịn được mà liếm môi:
- Ngươi tốt như vậy?
Hắn vốn đã mệt muốn chết, thế nhưng lúc này nghe được chữ nước, lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đang bốc cháy.
Vân Dương gật gật đầu:
- Xưa nay bản tôn vốn luôn thiện tâm, ngươi muốn uống nước. Thì ta cho ngươi nước!
Lời còn chưa dứt, oanh minh một tiếng, từ trên trời như xuất hiện thiên hà trút xuống, thác nước trắng xóa không nguồn tiếp đất, tiếng va ào ào.
Âu Dương Tiêu Sắt cuồng hỉ không thôi, gần như theo bản năng mà mở miệng, không quan tâm tất cả mà tiếp tục uống nước.
Giờ khắc này, cho dù trong nước có độc, hắn cũng muốn uống.
Vân Dương thờ ơ lạnh nhat, mặc cho Âu Dương Tiêu Sắt đang lâm ly thống khoái uống một phen.
Tất cả các vết bỏng rôp trên mặt cùng nở nụ cười:
- Vân Tôn quả không hổ là chính nhân quân tử, chỉ riêng chuyện này, dù ta ngươi là cừu địch sinh tử, cũng khiến Âu Dương Tiêu Sắt ta nợ ngươi một ân tình.
Vân Dương ngoài cười nhưng trong lặng:
- Ân tình? Không cần, hơn nữa, ta cũng không phải cái thứ mà ngươi gọi là chính nhân quân tử... Chỉ cần ngươi có thể nhận được tâm ý của ta là được rồi!
Âu Dương Tiêu Sắt: “...”
Hắn nhất thời cảm thấy không đúng lắm, thế nhưng không đúng ở đâu lại không thể cảm nhận rõ được.
Hiện tại, hắn thực sự không cần bồi dưỡng gì thêm, một đợt nước trút xuống này, không nhưng tiêu trừ cảm giác nóng rát trên người hắn, mà ngay cả nguyên khí cũng được khôi phục gần nửa, tình huống hiện tại đã tốt hơn trước quá nhiều!
Nhưng mà, hắn cũng lập tức cảm nhận được chỗ không đúng lắm, hắn vốn vẫn đang cảm thất kỳ lạ, tại sao Vân Tôn lại tốt như vậy, cho dù chỉ là cho nước, cho nghỉ, cũng đã là quá thiện tâm, thực nói ra thì có chút lòng dạ đàn bà.
Nhưng... Một cảm giác kỳ dị nào đó cũng toát ra, Âu Dương Tiêu Sắt lập tức cảm thấy không ổn.
Mới bắt đầu, nó là một cảm giác rất nhỏ, nhưng dần dần, nó tăng lên từng chút một, cảm giác ngứa ngáy từ từ tăng trưởng.
Dần dần tăng đến mức, hắn đã không thể chịu được thêm...
Ngứa, đã không đơn thuần lần ngứa nữa rồi, cảm giác hiện tại thực quá sảng khoái!
- Vân Tôn!
Âu Dương Tiêu Sắt rú thảm một tiếng:
- Ngươi thật hèn hạ!
Vân Dương ngẩng đầu mỉm cười, trong nụ cười ánh lên vẻ tàn nhẫn:
- Thiền Tiên Hận, đến phiên ngươi nói hèn hạ hay không?!
Âu Dương Tiêu Sắt lại kêu thảm, tiếng kêu như tiếng chọc tiết heo.
Lúc đầu, với tâm tính của hắn cũng không đến mức như vậy, chẳng như có một thân tu vi sâu xa, mà bộ thân thể này cũng đã trải qua vô số tẩy lễ, cho dù không đến mức không thể phá vỡ, thế nhưng cũng khó mà rung chuyển. Nếu là trạng thái bình thường, Vân Dương vận dụng những thứ kia trên người hắn, e là chẳng thể tạo nổi nửa điểm tác dụng, chỉ cần khẽ vận công là có thể tiêu trừ!
Mà giờ khắc này, cũng lạ đến mức khác thường, trên người Âu Dương Tiêu Sắt chẳng những không có lấy nửa vết bỏng rộp, những vết da non bên người đều đã kiều nộn dị thường. Chớ nói chi còn một phần nhỏ tổn hại chảy ra đầy huyết tương, lại cộng thêm đại lượng nguồn nước pha thuốc ngứa, quả thực hiệu suất tăng không chỉ trăm lần!
Huống chi, Âu Dương Tiêu Sắt còn uống tới căng cả bụng.
Giờ khắc này, từ trong ra ngoài, trong ngoài giáp công, đã gian nan lại càng thêm gian nan, ngừa từ trong tủy ngứa ra ngoài.
- Vân Tôn! Vân Tôn!
Âu Dương Tiêu Sắt kêu thảm:
- Ngươi thật ác độc, thật ác độc!
Hắn giương tay lên, rõ ràng ngứa đến mức không chịu nổi, nhưng lại không dám cào ra. Trên người hắn, khắp nơi đều có thể thấy vết bỏng rộp, chỉ cần gãi nhẹ một cái, ít cũng phải có mười mấy cái bóng nước vỡ tan, đến lúc đó, e sẽ chỉ càng thêm khó chịu.
Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng không thể chống đỡ được lâu, bách trảo cào tâm, hôm nay hắn đã được tự thân thể nghiệm.
Cảm giác sảng khoái này, khiến Âu Dương Tiêu Sắt triệt để cảm giác được cái gì gọi là sống không bằng chết!
Đao quang bỗng chớp động, thẳng tắp lao tới hướng Vân Dương, cơ mặt vặn vẹo, ánh mắt cuồng loạn.
Hành động này, không phải là liều mạng, mà rõ là công kich mang tính tự sát!
Coong!
Đương đương đương đương...
Vân Dương chém mười mấy đao lên đao của Âu Dương Tiêu Sắt, mỗi một đao đều mang theo lực đạo hùng hồn, liên miên không dứt, chấn động khiến toàn thân Âu Dương Tiêu Sắt lay động không ngừng, không ngừng lùi lại.
Lục trùng kích càng lúc càng mạnh, càng làm những vết bỏng rộp trên người vỡ ra, huyết tương bắn rung tóe khắp nơi.
Mười mấy đao chém tới, Âu Dương Tiêu Sắt đã sớm không còn hình người. Lúc này số vết bỏng rộp đã vỡ tới tám chín phần! Cảm giác ngứa đó, thực khó mà tưởng tượng!
- A a a...
Âu Dương Tiêu Sắt nhịn không nỏi nữa, tiện tay ném hai thanh đao đã mẻ thành hình răng cưa ra ngoài, trở lại trong lều trại.