Trong mắt của Thái tổ khai quốc Ngọc Đường, đội ngũ mà mình phái ra đủ để rung chuyển bất cứ Huyền thú nào trên đời, cho dù là Tam Giao đỉnh cấp trong truyền thuyết, cũng có thể dễ như trở bàn tay, giấc mộng vĩnh sinh bất lão cũng chỉ trong tầm tay!
Đáng tiếc hiện thực là... Sau khi ba chiếc thuyền này ra biển được nửa tháng, liền có hai chiếc tự đắm chìm, chiếc thứ ba nếu không phải chạy sớm một bước, chỉ sợ cũng đã vẫn diệt từ lâu, một đường đào vong, toàn bộ hành trình gặp phải hải thú liên miên công kích. Cho dù sau khi hải thuyền cập bờ, hải thú vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, lúc cập bờ càng thêm công kích mãnh liệt!
Trong chiến dịch đó, toàn bộ thủy quân tinh nhuệ của Ngọc Đường đều chịu cảnh vẫn diệt, triệt để chôn vùi hùng tâm tráng chí của tiên hoàng Bệ hạ!
Nói tóm lại, lần ra biển đó, Ngọc Đường đế quốc cực thịnh chuyển suy, mà chiếc thuyền vất vả trốn về được, cũng bị đặt ở bến tàu Nguyệt Hồn giang chảy qua Ngọc Đường, đã không biết bao nhiêu năm tháng chưa được sử dụng.
Là một Chí Tôn, người trù tính chung cuộc chiến, đương nhiên phải hoàn toàn hiểu rõ lực lượng phe mình, hắn sớm biết Ngọc Đường có một chiếc thuyền như thế, nhưng xưa nay chưa từng gặp qua, càng không nghĩ tới, bản thân lại có thể nhìn thấy nố trên Nguyệt Hồn giang, lại còn là ở trong cảnh nội Tử U, chiếc thuyền này vẫn gắn tiêu chí Ngọc Đường, biểu trưng cho một thời đại huy hoàng nhất Chí Tôn lâu thuyền!
Ánh mắt Vân Dương ngưng lại, tập trung trên chiếc thuyền kia, đập vào mắt hắn, tất cả đều là tướng sĩ huyền y mũ giáp chỉnh tề, tư thế hiên ngang, vô cùng bưu hãn. Chỉ là trên mỗi cánh tay trái đều buộc một vòng dây màu trắng.
Thậm chí không ít tướng lãnh, trên trán cũng thắt dây trắng...
Vân Dương có chút buồn bực.
Chiếc thuyền này đến đây làm gì?
Là ai đưa nó tới?
Hắn nhíu nhíu mày, vung tay lên, lập tức... Một trận gió hàng lâm xông tới.
Lâu thuyền xuôi gió cao tốc đột nhiên gặp gió ngược, mặt nước Nguyệt Hồn giang cũng dấy lên sóng cả mãnh liệt, sóng lớn mấy trượng liên tiếp không ngừng, một đợt lại một đợt đánh vào Chí Tôn lâu thuyền.
Chí Tôn lâu thuyền dù có thân thuyền to lớn, nhưng đối mặt với sóng to gió lớn như vậy, vẫn không chịu nổi mà lắc lư lắc lư.
- Có chuyện gì vậy?
Một vị tướng quân xuất hiện, nghiêm nghị quát hỏi.
Nhưng lúc này, không có ai trả lời vấn đề của hắn.
Tất cả mọi người còn đang ngạc nhiên vì biến cố hàng lâm, khắp nơi đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Ngay lúc này, trên tầng ba của lâu thuyền, một mặt rèm bỗng được vén lên, một thân ảnh cao gầy sải bước đi ra.
Vân Dương đứng trên chân trời nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh cao gầy xuất hiện, con mắt không khỏi trừng lớn, kém chút thất khống mà rơi.
Có chuyện gì vậy?
Tại sao ngươi lại ở chỗ này?!
Người đi ra, thân hình cao gầy, long hành hổ mặc dù thân hình hơi có vẻ gầy yếu, nhưng đứng ở đó lại cho người ta cảm giác như uyên đình núi cao sừng sững, Đại tướng chi phong!
Người tới một thân hắc tử giáp, đỉnh đầu đội phượng sí mũ giáp, bên hông treo một thanh bảo kiếm, một tay tùy ý đặt lên chuôi, kỳ thực tùy thời đều có thể rút kiếm, ứng đối bất ngờ.
Người này đứng trên lâu thuyền, đón gió nhìn xa, một chùm tóc lộ ra khỏi nón trụ tung bay theo gió.
Chính là... Thượng Quan Linh Tú!
Tròng mắt Vân Dương cơ hồ muốn rớt xuống.
Sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Còn nhớ ngày Tứ Quý lâu tấn công Vân phủ, Vân Dương đã từng thoáng qua nhìn thấy Thượng Quan Linh Tú mang binh đến giúp. Ngay lúc đó, tựa như nàng cũng ăn mặc như vậy.
Nhưng sau đó lại không tới chào hỏi, mà sau khi xác nhận hắn an toàn liền trực tiếp rời đi!
Mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đối với chuyện này Vân Dương vừa buồn bực lại vừa hiếu kỳ.
Dựa theo thời gian mà tính, hẳn là... Lần trước sau khi xác định hắn bình an vô sự, nàng lập tức di chuyển, ngựa không dừng vó đến bến cảnh, sau đó cấp tốc xuất phát, như vậy mới có thể xuất hiện lúc này ở đây.
Nhưng, Thượng Quan Linh Tú đến đây làm gì?
Phải biết đệ nhất cừu gia của Thượng Quan tướng môn, chính là người của Tử U đế quốc a?!
Bi kịch cùng lời thề năm đó của Vô Địch tướng quân vẫn còn văng vẳng bên tai, âm vang chấn động nhân tâm!
Vô luận thế nào, người Thượng Quan gia không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng Thượng Quan Linh Tú lại xuất hiện ở đây!
Vân Dương lập tức dừng động tác, sóng gió trên sông cũng lập tức lắng lại, khung cảnh lại yên tĩnh xuống.
Thuyền lớn tiếp tục tiến lên.
- Mới rồi có chuyện gì xảy ra?
Thanh âm tỉnh táo của Thượng Quan Linh Tú hỏi.
- Không biết!
Vị tướng quân khôi ngô phía dưới vẫn cảnh giác nhìn bốn phía:
- Vừa rồi đột nhiên xuất hiện một trận gió ngược kỳ quái, khiến mặt sông đột nhiên biến đổi, nhưng bây giờ đã biến mất.
Thượng Quan Linh Tú cau màu, lẩm bẩm nói:
- Gió ngược kỳ quái? Chẳng lẽ là... Sao lại có thể, sẽ không phải a!
Nàng quan sát bốn phía một hồi, cũng không phát hiện điều gì bất ổ, nhíu nhíu mày, quay lại khoang thuyền.
Nhưng nàng vừa mới vào khoang, liền suýt kinh hô thành tiếng.
Ngay chính đối diện, một bóng người màu xanh mơ hồ xuất hiện, lẳng lặng đứng dựa vào tường, tựa như đã đứng đó thật lâu, đặc biệt đợi nàng trở về.
- Thượng Quan tiểu thư?
Bóng người màu xanh mơ hồ cất tiếng:
- Mời ngồi.
Thân hình màu xanh không chút nhúc nhích, đã thấy một làn gió thanh mát nổi lên, một cái ghế ở góc phòng lập tức vô thanh vô tức bị cuốn lên, trực tiếp trôi nổi đến trước mặt Thượng Quan linh Tú, bình ổn tiếp đất, toàn bộ quá trình không tạo thành một chút vang động.
- Là Phong Tôn đại nhân sao?
Thượng Quan Linh Tú vui mừng nói:
- Không biết lúc này đại nhân đột nhiên hiện thân, có gì chỉ giáo?
Vân Dương ngược lại ngẩn người:
- Ngươi không nghi ngờ thân phận của ta?
Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười xinh đẹp:
- Con cháu tướng môn, đương nhiên có thể nghe được khẩu âm của Phong Tôn đại nhân.
Vân Dương thoải mái gật đầu, đồng thời lên tiếng:
- Tại sao người Thượng Quan tướng môn lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Đến đây có chuyện gì?
Đối với mục đích của Thượng Quan Linh Tú, Vân Dương cảm thấy buồn bực đến cực điểm, lúc này mới lấy thân phận Phong Tôn hiện thân, chính diện hỏi thẳng!
Thượng Quan Linh Tú đột nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi lại xuất hiện một trận gió kỳ quái, chắc là Phong Tôn đại nhân có việc trùng hợp đi ngang qua đây, ngoài ý muốn thấy được thuyền này, càng nhận ra lai lịch của nó, sau đó xuất hiện nghi vấn. Nếu là địch nhân thì thuận tay lật thuyền cho cá ăn, còn nếu là quân đội Ngọc Đường có hành đồng bí mật, cũng không cần giấu diếm Phong Tôn...
Thượng Quan Linh Tú nháy mắt hiểu rõ:
- Lần này đột nhiên tới đây... Cũng là bởi có chuyện của Vô Địch thúc tổ, cần Thượng Quan gia chúng ta tới đây một chuyến. Tiểu nữ cũng vì chuyện này mà đến...
Thanh âm của Phong Tôn đột nhiên nghiêm túc cung kính:
- Là chuyện liên quan tới Thượng Quan Vô Địch tướng quân?
Thượng Quan Linh Tú cúi đầu:
- Vâng.
- Lần này Linh Tú cô nương tới đây, là muốn nghênh đón thi hài phu thê Vô Địch tướng quân trở về Thượng Quan gia?
Vân Dương hít một hơi thật sâu, nếu là chuyện này, hắn nhất định phải xuất thủ tương trợ một phen.
- Không phải, có điều cũng có quan hệ tới chuyện này.
Thượng Quan Linh Tú do dự một chút rồi nói:
- Lần này chúng ta tới đây, là do thân thể lão thái thái trong nhà gần đây không được tốt lắm, cho nên, phái ta tới đây, đón bài bị Vô Địch thúc tổ trở về. Mà gần đây Tử U đế quốc cũng có một số chuyện ngoài ý muốn, ta nghĩ... Có thể sớm chút đón thúc tổ về nhà...
Nói đến đây, nàng thầm thở dài một hơi.
- Cụ thể biến cố thế nào?
Vân Dương hỏi:
- Tử U xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Thượng Quan Linh Tú khẽ cắn môi, ánh mắt lộ rõ sát khí:
- Bên này có người đột nhiên đưa ra đề xuất hủy di cốt thúc tổ... Hoàng thất Tử U cũng có mấy người đồng ý, trước mắt chỉ còn bản thân Hoàng đế Tử U còn có chút dị nghị, tạm thời chưa đồng ý... Sau một phen thương lượng, chúng ta quyết định tới đây.
Biến cố mà Thượng Quan Linh Tú nói rất mơ hồ, Vân Dương nghe được mà như lọt vào sương, có điều tình huống đại thể vẫn có thể nghe được.
Nói chung là Tử U đột nhiên có ý muốn hủy di cốt, mà quốc quân Tử U dùng cái này để ép Thượng Quan tướng môn thỏa hiệp, cái gọi là thương lượng cũng chỉ là lý do.
Điểm ấy, từ sự lo lắng trong mắt Thượng Quan Linh Tú, đã sớm có thể thấy được một hai, cho dù nàng nói rất khéo léo, lại có hai nước thương lượng làm giảm xóc, nhưng mà Thượng Quan gia căn bản không thể chờ được!
Tình huống trước mặt đặt Thượng Quan tướng môn vào hạ phong toàn diện, tựa như dê đợi làm thịt, mặc cho đối phương ra giá trên trời, bởi một khi di cốt bị tổn tại, đây chính là đại tiếc nuối của cả Thượng Quan gia, thậm chí cả Ngọc Đường, tiếc nuối không thể bù nổi.
Cho nên Thượng Quan Linh Tú mới xuất phát đến đây.
Hoàng đế Bệ hạ nghe nói chuyện này, chẳng những phái mười ngàn binh mã tới giúp, càng sử dụng Chí Tôn lâu thuyền, giúp Thượng Quan Linh Tú bớt một đoạn cước trình!
“Nếu Vô Địch tướng quân có thể trở về, đương nhiên phải dùng chiến thuyền vô địch thiên hạ nghênh đón!”
Đây là chính là lời Hoàng đế Bệ hạ: “Như vậy, mới có thể xứng với cái thế anh hùng như Thượng Quan Vô Địch tướng quân, sinh là anh hùng, chết cũng là anh hùng!”
- Không biết Phong Tôn đại nhân muốn đi đâu?
Thượng Quan Linh Tú ẩn ẩn vẻ chờ mong.
Lần này nếu có thể được Phong Tôn đại nhân viện trợ, tất có thể thu hoạch rất nhiều.
- Ta?
Vân Dương nghĩ nghĩ:
- Ta đến đây có việc quan trọng, có điều... Có lẽ có thể gặp lại ở Tử Long thành.
Đạt được câu trả lời chắc chắn, hai mắt Thượng Quan Linh Tú nhất thời sáng lên:
- Vâng, tiểu nữ nhất định thủ khẩu như bình, tuyệt không tiết lộ hành tung của Phong Tôn đại nhân.
Phong Tôn xuất ngoại, đây chính là đại sự bằng trời.
Hắn là tồn tại thạc quả cận tồn trong Cửu Tôn, tầm quan trọng ở một góc độ nào đó còn trên cả Ngọc Đường quốc chủ Ngọc Phái Tranh!
Chẳng may để người Tử U biết được, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đối phó Phong Tôn.
Đối với Tử U mà nói, coi như bồi táng hoàng đô, nhưng chỉ cần giết được Phong Tôn, cũng là tuyệt đối lãi lớn!