- Có gan thì luận bàn với hắn một trận, ngươi cứ dùng kiếm của ngươi, thế mới thuận buồm xuôi gió, tùy ý huy sái!
Độc Cô Sầu xùy một tiếng, trợn trắng mắt:
- Ngươi cho rằng ta ngốc sao…
Lăng Tiêu Túy nhất thời chán nản, ngươi không ngốc, thế mà còn dám nhìn ra bằng ánh mắt đấy? Ngươi có ý gì? Có phải điên luôn rồi không?!
Tư thái của Lăng Tiêu Túy tràn đầy tự nhiên, tiêu sái, vô luận là kiếm gì vào trong tay hắn, cho dù chỉ là một miếng sắt vụn, cũng đều có thể phát huy tác dụng như thần kiếm, đều là lợi khí giết người, đủ để khai sơn đoạn hải!
Mà đao trong tay Vân Dương hiện tại lại không có gì thu hút, chỉ là một thanh đơn đao bình thường, không có gì đặc biệt.
- Tới đi.
Lăng Tiêu Túy tiêu sái nói:
- Để ta xem, đến cùng ngươi tiến bộ bao nhiêu.
Vân Dương cũng không khách khí, tu vi hắn mới nhảy vọt, hiện cần nhất chính là đối thủ như Lăng Tiêu Túy!
Trận luận bàn này, đối với Vân Dương mà nói, vô cùng quan trọng.
Vân Dương tiện tay huy đao, đao quang chớp động, đao hoa nở rộ, Huyền khí bàng bạc như biển động tràn qua, một cây đao phổ thông, vậy mà phát ra quang huy chói mắt, giơ đao lên, quát:
- Một chiêu này, gọi là Đao Bất Dung Tình!
Một đạo hàn mang, tựa như từ thương khung chém xuống, chỉ lóe lên như phích lịch lôi đình, nhưng khiến người cảm thấy một đao này đã trảm thiên địa thành hai.
Tư thế kia, tựa như có thể chém đại địa dưới chân thành hai, đao thế còn không dừng!
- Quả nhiên không chút dung tình!
Kiếm quang trong tay Lăng Tiêu Túy lắp lóe, không tránh không né trực diện đối đầu một chiêu, nhưng vừa mới tiếp xúc, lập tức nhận ra hậu chiêu vô tận, thế nhưng điều khiến Lăng Tiêu Túy càng kinh ngạc hơn, chính là uy thế ẩn hàm trong chiêu này thực sự quá đặc dị, tựa như đã khóa chặt mục tiêu, không thể né tránh.
Tuyệt thế đao pháp!
Ánh mắt Lăng Tiêu Túy cũng sáng lên.
Thức mở đầu của Thiên Ý đao pháp này, dù khiến Lăng Tiêu Túy thấy kinh diễm, thế nhưng vẫn bị hắn phá giải, sau bảy tám cái biến hóa, mũi kiếm trực tiếp ngăn trên lưỡi đao, đẩy về phía trước.
Từ khi Vân Dương lĩnh ngộ Thiên Ý đao pháp đến này, lần đầu tiên bị người ta phá chiêu ngăn cản, thậm chí còn chịu phản công cường hoành.
Một kiếm này của Lăng Tiêu Túy, dùng tới bảy tám loại biến hóa, người thường nhìn vào có thể thấy nhẹ nhàng đơn giản, thế nhưng Độc Cô Sầu ở bên quan chiến, lại lộ ra ánh mắt khiếp sợ tới cực điểm.
Lăng Tiêu Túy là ai?
Đây chính là tông sư võ học, không chút khách khí mà nói, bất luận võ học nào trên đời này, đứng trước mặt Lăng Tiêu Túy, chỉ sợ không cần đến một chiêu nửa thức, Lăng Tiêu Túy đã có thể tùy ý phá giải, sau đó càng phản kích trở về. Trong một kiếm, vừa chặn vừa phản công mới phải.
Thế nhưng, giờ mới chỉ ứng phó thức mở đầu của Vân Dương, đã lại phải dùng nhiều biến hóa như thế? Chuyện này tuyệt không nên xảy ra a.
Vân Dương thuận thế thu đao:
- Đao Bất Lưu Tình!
Đao quang như Du Long, xoay tròn chớp động, đao quang huyễn hóa thành một đường thông thiên đại đạo, tràn đầy khí tức cô tịch, càng cao cao tại thượng.
Bất luận người nào bước trên đại đạo này, đều sẽ bị chém xuống một cách vô tình!
Lăng Tiêu Túy khẽ giẫm chân, trong chốc lát liền biến hóa mười bảy mười tám phương vị, lại vẫn không thể thoát được một đao này, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, thân thể lại lay động, kiếm quang rít lên, lần nữa nghiêm khắc phản công.
Kiếm Chỉ Thiên Nam!
Lăng Tiêu Túy xuất kiếm.
Hai mắt Độc Cô Sầu lại nhíu lại.
Dự định ban đầu của Lăng Tiêu Túy thế nào, Độc Cô Sầu đã sớm biết rõ, nói là luận bàn, thực ra chính là dùng tu vi thâm hậu cùng kinh nghiệm lâu năm của bản thân để chỉ điểm đao pháp cho Vân Dương, ngoài ra, nếu có thể mượn trận chiến này để Vân Dương củng cố tu vi thì lại càng tốt hơn.
Những thứ này, chính là thứ mà một người mới đột phá như Vân Dương cần đến.
Tựa như một thanh Thần Kiếm đã thành hình, cần chùy lớn đến đập nện, đánh ra tạp chất, rèn thành tuyệt thế thần phong.
Mà vai trò của Lăng Tiêu Túy, chính là cây chùy lớn kia.
Nếu là chỉ điểm, như vậy hắn có xuất kiếm hay không xuất kiếm cũng không đánh kể, chỉ cần nghiêm mật phòng thủ ứng đối là được, sau khi ứng đối, có thể cho chút lời bình thì càng tốt.
Nhưng, ngay cả Độc Cô Sầu cũng không nghĩ tới, chỉ tới chiêu thứ hai, Lăng Tiêu Túy đã bị ép không thể không xuất kiếm.
Rõ ràng, nếu chỉ ứng phó đơn thuần, Lăng Tiêu Túy không có khả năng tiêu hóa một đao mang theo tuyệt thế đại vận này được!
Coong một tiếng, đao kiếm tương giao.
Vân Dương xoay người một cái, trường đao khẽ chếch lên, một dải đao mang bung ra, tán hành đao nhận đầy trời, tựa như lưu tính bắn xuống, tỏa khắp thương khung, tựa như tự thành thiên địa.
- Đao Ngoại Hồng Trần.
Lăng Tiêu Túy bất động như sơn, quát:
- Túy Kiếm Điểm Tinh!
Trường kiếm bắn ra kiếm mang lấm tấm, cổ tay nhanh chóng run run, mấy ngàn vạn kiếm mang cường thế phản kích, thành công triệt tiêu vô số đao mang mà Đao Ngoại Hồng Trần diễn sinh ra, vẻ mặt đã chuyển thành trịnh trọng.
Một chiêu này, cũng phải nhờ một thân tu vi thâm hậu, lịch duyệt kinh nghiệm phong phí mới có thể ngăn cản, nếu đổi lại là một người yếu hơn hắn một chút, đoán chừng chỉ có cách nhanh chóng lui lại mới tránh nổi!
Thậm chí, còn chưa hẳn có thể lui kịp.
- Sinh Tử Nhất Niệm!
Thanh âm của Vân Dương tiếp tục vang lên nhắc nhở.
Lập tức, lại là một đao cuồng mãnh chém xuống, đao mang đầy trời, tựa như Thiên Hà đảo ngược, uy thế càng mạnh hơn Đao Ngoại Hồng Trần khi nãy.
- Quả nhiên!
Lăng Tiêu Túy hít một hơi thật sâu, chiêu trước có tác dụng bức người lui lại, mà nếu trước đó thực sự lựa chọn lui lại, giờ phải đối mặt với một chiêu thừa thắng xông lên này, tất phải bỏ ra cái giá tương đối mới may thoát được, chí ít cũng phải chật vật, luống cuống một phen!
- Đây là một đao thừa thắng xông lên, khi chiếm được thế chủ động, sử dụng nó là tốt nhất! Mặc dù không thể lập tức chém giết địch nhân, cũng có thể lập tức đặt vững thắng lợi!
Lăng Tiêu Túy cảm thán.
Lấy ánh mắt cùng kinh nghiệm của hắn, tự nhiên có thể thấy được chỗ độc đáo trong chiêu này, thậm chí… Vân Dương còn vì một số nguyên nhân, còn xa xa chưa dùng hết toàn lực trong chiêu này.
Nếu phát huy toàn bộ…
- Huyết Hà Đảo Huyền!
Thanh âm thanh nhã của Vân Dương lại nổi lên, nương theo thanh âm truyền tới, chính là đao quang trùng thiên, không xa không gần.
Lăng Tiêu Túy như thấy huyết hà chảy trước mắt, từ trời rơi xuống, tràn trề không gì đỡ nổi!
- Đao tốt!
Lăng Tiêu Túy lần nữa đối mặt với một đao đột kích, bật thốt tản thưởng, rung động từ tận đáy lòng, bởi vì, một chiêu này thực sự quá mức hung ác bá đạo!
Lệ khí ngập trời, sát nghiệp vô biên, cho dù là tâm cảnh vững như bàn thạch của Lăng Tiêu Túy, cũng không khỏi có chút sợ mất, dù là Vân Dương còn không thể phát huy được uy lực lớn nhất của chiêu này, nhưng mắt thấy huyết hà từ thương khung chảy xuống, nối liền thiên địa, cảnh tượng khủng bố, đủ để cho tâm cảnh của bất luận kẻ nào cũng phải dao động.
Lăng Tiêu Túy lập tức chuyển tâm cảnh, tâm niệm Băng Thanh quyết, trầm định tâm thần, càng nhắm mắt lại để không nhìn tới cảnh tượng khủng bố trước mắt, kiếm trong tay ông ông tác hưởng, ứng thanh mà vạch ra một đạo kiếm mang, hóa thành tường đồng vách sắt, đem toàn bộ uy năng dùng để phòng thủ, càng lui lại hai bước, dự chừa không gian giảm xóc, bài bố chuẩn bị phía sau, chỉ đợi một chiêu này tới, liền lập tức phản kích.
Bình tĩnh mà xem xét, một chiêu ứng đối này của Lăng Tiêu Túy có thể xưng là tuyệt diệu, cho dù là đổi lại thành Độc Cô Sầu hay Quân Mạc Ngôn, cũng khó mà làm tốt hơn.
Chỉ tiếc, Vân Dương còn không đợi Huyết Hà Đảo Huyền kết thúc, đã lập tức thu đao về, lần nữa lại bổ ra một quỹ tích vòng tròn kỳ dị.
- Đao Hạ Luân Hồi!