Nhưng, Phong Tôn vẫn chưa hề tới.
Có điều, trong lòng hắn vẫn không có một chút xíu hy vọng may mắn. Hắn biết rõ, ngay cả người có thân phận bí ẩn như Khương Trung cùng Hà Hán Thanh đều không thể thoát được... Như vậy, làm gì có lý nào để cho hắn tránh thoát?!
Hắn đã sớm bại lộ!
Chính vì có tâm lý như này, mấy ngày nay hắn mới không ngừng nghĩ cách, dùng đủ các loại danh nghĩa để di chuyển người nhà, có đi thăm bạn, có đi làm việc...
Thế nhưng...
Tất cả những người mà hắn lợi dụng chức quyền để đưa ra ngoài, nhao nhao mất tích, vừa rời khỏi thành liền trực tiếp biến mất.
Trong đó thậm chí còn có con lớn, con dâu cùng cháu nội hắn...
Phó Báo Quốc biết tất cả cố gắn của hắn chỉ là phí công, vô dụng!
Dù có muốn giãy dụa thế nào, cũng không có bất kỳ tác dụng, sớm đã có người, bày thiên la địa võng quanh hắn!
Muốn trốn, cũng trốn không thoát.
Hơn nữa, Phó Báo Quốc cũng không muốn trốn.
Đêm tối tĩnh mịch, Phó Báo Quốc một thân nhung trang, đầu đội nón trụ, thân khoác giáp sắt, một bộ như chuẩn bị ra trận.
Hắn nghe được một âm thanh đặc biệt, một âm thanh không nên xuất hiện trong bóng đêm thâm thúy hiện tại.
Lập tức, trên mặt hắn hiện lên một vòng biểu lộ đau thương, còn có một vòng biểu lộ thoải mái.
Đó là tiếng cuồng phong gào thét, tiếng gào như đến từ Quỷ Môn quan, tựa như có ngàn vạn Lệ Quỷ oan hồn đồng thời vọt ra, bay múa trong trời đêm bát ngát, tìm kiếm cừu nhân của mình để đòi mạng!
- Ngươi đã đến!
Phó Báo Quốc nhẹ giọng nói, thần sắc trên mặt phức tạp không nói thành lời.
Thế nhưng câu nói của Phó Báo Quốc không thu lại được bất kỳ câu đáp lại nào.
Nhưng tựa như hắn đã xác nhận, trực tiếp rời khỏi thư phòng, bộ pháp mặc dù chậm
chạp, nhưng lại có một ý cảnh quyết không quay đầu.
Mây đen trên trời như mực. Gió lạnh trong không trung như đao.
Khấp nơi là một khung cảnh đìu hiu khiến người nhớ lại chuyện cũ.
Phó Báo Quốc đứng trong sân, thân thể vững chãi.
Gió lạnh phả lên mặt, có một cảm giác đau nhức ẩn ẩn như băng đao cạo xương.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mây đen quay cuồng không nghỉ trên không trung, ánh mặt lộ vẻ kỳ dị.
Một cơn cuồng phong hạ cuống, tạo thành một cơn lốc xoáy trước mặt hắn, cơn lốc chợt hiện này, mặc dù không phải to lớn dị thường, nhưng tựa như có thể nối tiếp thiên địa, tựa như một đầu Giao Long, đằng không bay lên, xâu chuỗi thiên địa.
Thị vệ trực đêm trong phủ thấy dị trạng, đột nhiên quát lạnh:
- Ai? Dám lỗ mãng ở phủ Phó soái?!
Phó Báo Quốc khoát tay:
- Tất cả lui ra! Nếu không có mệnh lệnh của ta, không ai được bước vào gian viện này một bước!
- Rõ!
Soạt một tiếng.
Tất cả thị vệ, thân vệ, cao thủ trong phủ đều rút ra ngoài.
Rõ ràng, Phó Báo Quốc cũng là nhất đại danh tướng, uy danh cực lớn, quân lệnh của hắn cũng là ngôn xuất pháp tùy, người dưới trướng, không người nào dám không theo, hơn nữa còn càng phải làm nhanh!
Lốc xoáy vẫn chậm rãi ngưng tụ, sau một lát, một thân ảnh vĩ ngạn chầm chận ẩn hiện trong gió, gió xoáy quanh quẩn bên ngoài vẫn đang xoay tròn gào thét, nhưng thân ảnh trong gió vẫn đứng sừng sững, không chút nhúc nhích.
Một gương mặt chợt hiện, ngũ quan mơ hồ, khó mà phân việt, chỉ có hai ánh mắt là chất chứa băng hàn thấu xương. Tựa như xuyên qua ánh mắt mà nhìn thẳng tới linh hồn Phó Báo Quốc.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Báo Quốc bản năng cảm thấy linh hồn như co rúm lại.
Trong gió bỗng phát ra tiếng thở dài lạnh lùng:
- Phó soái, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Phó soái, từ nay về sau, xưng hô như vậy, không còn hợp với ngươi nữa.
Phó Báo Quốc cười thảm một tiếng, khàn giọng nói:
- Phong Tôn đại nhân nói đúng, bản soái trước mắt vẫn có thể được nhận một tiếng Phó soái, đó đã là thượng thiên hậu đãi.
Vân Dương thản nhiên:
- Phó Báo Quốc, lần này bản tôn tới đây, chính là muốn kết thúc tử thù với Tứ Quý lâu, giữa ta và Tứ Quý lâu nhất định không chết không thôi. Nhưng bản tôn vẫn muốn lắng nghe nỗi khổ tâm của ngươi, mấy năm nay ngươi vẫn xuất lực cho Ngọc Đường, ngươi có tư cách nói một chút tâm tự!
Phó Báo Quốc khác với Dương Ba Đào, hắn chính là người thừa kế của lão Thái úy Phương Kình Thiên, tức là hắn chính là cự đầu đời tiếp theo của quân đội, chỉ riêng thân phận địa vị của hắn, có thể nói là đứng trên đại soái Thiết Tranh vốn đứng trên đầu sóng ngọn gió trước mắt, điều đó há lại bình thường.
Mà người này có thể đạt tới địa vị hôm nay, ngoại trừ bản thân hắn có được tài năng xuất chúng, có thể khinh thường thế hệ trẻ quân đội, hơn nữa thời gian hắn tòng quân cũng đã được hai mươi năm, thay Ngọc Đường cản đông giết tây, nam chinh bắc chiến, lập được vô số quân công, cơ hồ trong thời điểm mà Thu Lãnh Phương tam Đại Nguyên soái rút khỏi chiến trường, trước lúc Thiết Tranh quật khởi, hắn chính là kình thiên đại trụ của quân đội Ngọc Đường!
Nếu không phải Vân Dương đã sớm khẳng định người trước mắt có vấn đề, chính hắn cũng không muốn tin người này cũng tham dự vào chuyện mưu hại Cửu Tôn.
Nhưng cho dù là chứng cứ xác thực, Vân Dương vẫn nguyện ý để Phó Báo Quốc cơ hội nói ra nguyên nhân phản bội Ngọc Đường.
Dù sao với thân phận địa vị của Phó Báo Quốc lúc trước, nếu hắn có tâm muốn hủy diệt Ngọc Đường, như vậy đã sớm có hành động, bất kỳ đại chiến dịch nào do hắn thống soái, chỉ cần hắn cố ý chiến bại, như vậy Ngọc Đường nhất định phải hủy diệt, không có bất kỳ cái gì gọi là may mắn.
Phó Báo Quốc siết chặt nắm đấm.
Trên gương mặt hắn hiện ra vẻ giãy dụa, xoắn xuýt. Nhưng cuối cùng cũng vô lực buông thõng hai tay, cô đơn nói:
- Không cần, rất rất nhiều tội ác tày trời, tất cả đều có nỗi khổ tâm! Nhưng dù có khổ tâm, đó cũng không phải là lý do để thoát tội! Như vậy trọng tội phản quốc, há chỉ một cái lý do có thể tha thứ?!
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Hóa ra ngươi cũng biết? Vậy vì sao còn muốn làm?!
Phó Báo Quốc hít một hơi thật sâu:
- Ta nói, nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là kết quả! Ta đã sớm chờ sự thẩm phán đến từ Cửu Tôn, đã gây ra nghiệt nhân, sao có thể tránh nghiệt quả?!
Vân Dương cười lạnh thấu xương, từng chữ băng lãnh nói:
- Phó Báo Quốc, ngươi có thể nói lời này thoải mái như vậy, nhưng trái tim của ngươi, có thể thực thoải mái như thế sao? Nếu ta không xuất hiện, ngươi có thể chờ được cái thẩm phán, cái nghiệp quả này hay sao?
Khuôn mặt vuông vức của Phó Báo Quốc nhất thời méo mó, tràn đầy dữ tợn.
- Ngày đó, nếu toàn bộ Cửu Tôn bị diệt ở Thiên Huyền nhai, không có ai còn sống. Phó Báo Quốc, hành động của ngươi sẽ như đá chìm đáy biển, liệu ngươi còn có thể nói ra lời như thế?!
Thanh âm của Vân Dương càng lãnh đạm.
Phó Báo Quốc không nói gì, chỉ gục đầu thật sâu.
- Cho nên, vốn dĩ ngươi không muốn nhận tội!
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Sở dĩ hiện tại ngươi nhận tội, sở dĩ ngươi không chạy trốn, không phản kháng, chẳng qua là thể bắt buộc... Bởi ngươi biết, hiện tại, ngươi không thể không nhận tội, không thể chạy trốn, không thể phản kháng, ngươi chỉ có một con đường chết, chỉ có một con đường chết!
- Đây mới là nguyên nhân mà ngươi an tĩnh ở đây chờ đợi, nhìn qua thì như là muốn chịu tội, nhưng thực ra chỉ là một lựa chọn bị động bất đắc dĩ!
- Phó Báo Quốc, hành động hiện nay của ngươi, chỉ chứng tỏ ngươi là một tên hèn nhát, từ đầu tới đuôi đều hèn nhát, ngoài ra không còn gì khác!
Thanh âm của Vân Dương lãnh đạm, băng hàn, một câu một chữ, đều cắm thẳng vào nội tâm Phó Báo Quốc.
Thân thể khôi ngô của Phó Báo Quốc không thể kìm nổi mà run rẩy.
Thân thể khỏe mạnh như núi của Phó Báo Quốc như còng xuống, thanh âm khàn khàn:
- Đúng, đúng là ta nghiệp chướng nặng nề, muốn chết cũng không chuộc được tội nghiệt!
Vân Dương lạnh lùng:
- Mấy ngày nay ngươi không ngừng nhảy trên tránh dưới, dùng mọi thủ đoạn đưa vợ con rời đi, Phó Báo Quốc, là ngươi biết rõ mình sắp chết, không thể không lùi mà cầu việc bảo toàn người nhà sao?
Trên khuôn mặt uy vũ của Phó Báo Quốc chất đầy thê lương:
- Phong Tôn đại nhân, họa không kịp người nhà.
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi có từng nghĩ, những huynh đệ vì ngươi mà chết, người nhà của họ thì sao?
Khuôn mặt Phó Báo Quốc nhất thời trắng bệch.
Vân Dương khẽ cắn môi:
- Vậy ngươi có nghĩ tới, người nhà của chúng ta hay không?
Phóáo Quốc bực mình thở dài:
- Phó mỗ tự biết mình phạm sai lầm lớn, không còn lời nào để nói.
Hắn cười thê thảm:
- Kỳ thực từ ngày đó, Phó mỗ đã biết, một thân tội này thực không thể tha! Chỉ có một con đường chết mới có thể giải thoát. Bây giờ rốt cục đến ngày đó, Phó mỗ cũng coi như... Giải quyết xong một gánh nặng trong lòng.
Vân Dương nhìn tên đại lão quân bộ này, trong lòng cũng thở thật dài.
Hắn vẫn đang đợi, đợi Phó Báo Quốc giải thích.
Thực sự mà nói, trong tất cả những người cấu kết với Tứ Quý lâu, chỉ có Phó Báo Quốc, Vân Dương thực không muốn giết, cho dù không tính công tích trước đó của đối phương, chỉ riêng bản thân đối phương cũng đã là một người có nỗi khổ tâm!
Lý do này mặc dù không coi là quá tốt, nhưng xác thực đáng để tha thứ!
- Trong thời gian này, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cho dù tự nói với bản thân, ta có lý do, ta bất đắc dĩ, ta có khổ tâm trong lòng, việc đến thế này, không phải điều ta mong muốn.
Phó Báo Quốc nói:
- Nhưng sai lầm vẫn là sai lầm, bất kể nguyên nhân gì, kết quả vẫn là như vậy, bất kỳ lý do gì cũng chỉ là mượn cớ, người hại người như ta hay người bị hại đều là như vậy.
Phó Báo Quốc cúi đầu, nhìn áo giáp trên người mình:
- Đây là chiến giáp mà ta thích nhất, từ khi thân thể Phương lão đại yếu xuống, triệu hồi ta về kinh, ta vẫn treo bộ áo giáp này trên tường thư phòng.
- Ta muốn chờ một ngày, mặc lại nó đạp bước chiến trường. Nhưng đã không còn cơ hội, lúc này ta có một thỉnh cầu, cầu Phong Tôn đại nhân, có thể để ta mặc bộ giáp này mà chết đi?
Phó Báo Quốc ngẩng đầu nhìn Vân Dương cầu khẩn.
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi vẫn sứng mặc chiến giáp Ngọc Đường mà chết?!
Phó Báo Quốc cúi đầu không nói, từ từ run rẩy. Hắn bỗng thở dốc từng ngụm, ngẩng đầu, tựa như gầm nhẹ:
- Phong Tôn đại nhân, vì cái gì mà chút xíu thỉnh cầu ngươi cũng cự tuyệt? Ngươi cũng đã biết ta từng gặp phải điều gì? Ngày đó ta bị Di Hồn Đại Pháp khống chế, cái cảm giác thống khổ thân bất do kỷ, ngươi có hiểu không?
- Không, ngươi không biết, sao ngươi có thể biết, nếu không phải tự mình lâm vào kỳ cảnh, sao có thể trải nghiệm tư vị trong đó! Mỗi một lần, đều không phải ta muốn bán đứng quốc gia của mình! Thượng Quan tướng môn mấy đời trung thành, nhưng Phó gia ta cũng không kém bao nhiêu, cùng là trung thần Ngọc Đường, vì bảo vệ quốc gia này, liên tục năm đời nhà ta đều ác chiến trên chiến trường, tướng quân bách chiến tử, da ngựa bọc thây cũng không phải chỉ có một nhà Thượng Quan tướng môn! Những chuyện đó, ngươi biết được bao nhiêu?! Phó Báo Quốc ta sai lầm, tội không thể tha, thế nhưng người Phó gia ta, không nên bị liên lụy!