Đập vào mắt là tám người mặt mũi bầm dập trong sân, ai nấy chật vật không chịu nổi, thậm chí còn mấy người bưng lấy đũng quần kêu ầm ĩ, tóm lại hiện trạng cực kỳ hỗn loạn, thảm thiết khó coi tới cực điểm.
Đại khái là vì khoảng cách quá xa, lại thêm lục thức tám người đều bị phong bế, đương nhiên không cảm giác được bên này có người ngoài tới.
Nhưng ánh mắt bốn người Tống Trường Cung lại nhìn mãi không rời.
Đám người này dù đã già tới sắp chết nhưng kinh nghiệm lịch duyệt kiến thức đều vẫn còn, ánh mắt có đục ngầu cũng không mất sự nhạy bén. Bọn họ đều cảm giác được trên tám người kia tràn ngập tinh thần phấn chấn ngút trời, đó là một loại phấn chấn vô hạn hy vọng vô cùng vào tiền đồ sắp tới.
Tình huống tám người mặc dù cực kỳ mệt mỏi, mặc dù mặt mũi bầm dập, mặc dù cực kỳ chật vật, mặc dù...
Nhưng cảm giác tràn ngập hy vọng này lại khiến bốn lão già chấn động sâu tận tâm can.
Đúng, bọn hắn không nhìn ra huyền bí trông Cực Thiên Chi Pháp, có cảm giác thấy chẳng qua vì tinh thần tràn nhập phấn chấn của Sử Vô Trần
Chuyến này bốn người Thương Minh đến, ai cũng là tu giả tu vi đẳng cấp Thánh Tôn. Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ trạng thái khá hơn nhưng cả hai đều đã mơ hồ dự cảm được thời gian đại nạn của bản thân. Nói chung chỉ chỉ một năm nửa năm sau đều sẽ tới cảnh dầu hết đèn tắt, triệt để tiêu vong.
Mà tình huống hai vị Thiên Kiếm Địa Đao lại càng cấp bách, chỉ còn chút mệnh tàn như ngọn nến trước gió, lúc nào cũng có thể ra đi, hoặc có lẽ giờ phút này nhắm mắt lại sẽ vĩnh viễn không mở ra nữa!
Trên thực tế nhị lão đã duy trì trạng thái lung lay sắp đổ đó suốt mấy năm nay, có điều Thương Minh phung phí rất nhiều thiên tài dịa bảo, miễn cưỡng kéo dài mệnh tàn của nhị lão. Nhưng rốt cuộc đây không phải kế lâu dài, biên pháp cũng chỉ không triệt để, như muối bỏ bể mà thôi.
Nếu nhất định phải tìm cách mô tả hai vị lão nhân công lão hãn thế của Thiên Hạ Thương Minh này, vậy chỉ có thể là “tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc”!
Thậm chí lần này lặn lội từ xa tới, rất nhiều người của Thương Minh cũng lo không biết hai vị có ra đi dọc đường không...
- Vân huynh đệ, sinh linh chi khí kia….
Lãng Phiên Thiên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nhắc tới mục đích chính của chuyến đi này, hiển nhiên đã gấp tới không chờ nổi, chỉ mong sớm giải quyết.
Tống Trường Cung cùng Lý Nhất Tâm nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại.
Trong mắt Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ cũng lộ vẻ mong đợi.
Vân Dương cũng không dài dòng, thẳng thắn vươn cánh tay nói:
- Sinh linh chi khí kia được phong ấn ngay trong cánh tay ta, chỉ cần mở phong ấn là có thể sử dụng… Nhưng ta không xác định có thể cho mấy người dùng… Đây cũng là lần đầu ta mang ra.
Lãng Phiên Thiên thấy thế vui mừng quá dỗi, đám người vội vội vàng vàng đi vào tĩnh thất.
Bốn người Tống Trường Cung Lý Nhất Tâm Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ không dám khinh thường, lần lượt xác nhận lại sinh linh chi khí trong cánh tay, gương mặt già nua đều lộ vẻ vô cùng kích động.
Cánh cửa cõi chết đã ngay trước mặt, hy vọng lại đột nhiên hiện ra, bất cứ ai cũng thấy vui mừng, đám người Tống Trường Cung cũng không ngoại lệ.
Sức mạnh thần thức phong ấn sinh linh chi khí cực kỳ xảo diệu, chí ít cũng là thủ pháp vượt ngoài hiểu biết của cả bốn người Tống Trường Cung. Đám người thậm chí hoài nghi thủ pháp phong ấn cực kỳ ảo diệu như vậy cho dù cường giả trưởng lão môn pháp Thiên Vận Kỳ thượng phẩm cũng chưa chắc đã làm nổi.
Càng hiếm có là thủ pháp ảo diệu siêu phàm như vậy nhưng muốn giải khai lúc nào cũng được, dường như chỉ để bảo tồn luồng sinh linh chi khí kia mà thôi!
- Bản thân thủ đoạn phong ấn này đã là thần tích rồi!
Tống Trường Cung nhẹ nhàng thở dài.
Đám người sau khi thở dài, lại chìm vào bầu không khí xấu hổ.
Sinh linh chi khí đang ngay trước mặt, điều này bốn người đã kiểm chứng, là thật không phải giả, thế nhưng vấn đề tiếp theo vẫn cực khó giải quyết, sinh linh chi khí này rốt cuộc nên đưa ai sử dụng?
Mở ra phong án sinh linh chi khí mới xuất hiện, nếu nhiều thì tốt, nhưng nếu chỉ đủ một người dùng, vậy ai được ai không?
Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ sắc mặt cực kỳ thống khổ đắn đo mãi, cuối cùng vẫn nuốt nước bọt gian nan nói:
- Hai người chúng ta… ít nhất vẫn có hể gắng gượng được hơn nửa năm, còn có thể chờ được. Chi bằng trong thời gian tới lại tiếp tục nghĩ cách kiếm linh vật, chờ lần giao dịch tiếp theo… Lần này xin để hai vị Tống tiền bối cùng Lý tiền bối dẫn đầu.
Nói xong hai người nhìn nhau, bước chân nặng nề lui lại một bước, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng vào cánh tay Vân Dương.
Sau khi nghe xong lời này, đánh giá của Vân Dương về cả hai đều cao hơn rất nhiều.
Không đến tình trạng đó khó lòng lý giải nổi hai người lúc này hy sinh và nhượng bộ đến mức nào!
Tử vong đã sém lông mày sát lông mi, mà hy vọng sống sót rõ ràng ngay trước mắt, nhưng hai người vẫn chắp tay nhường nhịn!
Đây không phải chuyện tiết tháo khí độ cá nhân, mà là thể hiện tình cảm.
Ai cũng biết hiện trạng ra sao: xét theo bề ngoài thì chỉ cần Thương Minh lại kiếm được một lượng nhất định thiên tài địa bảo, lại có thể để Vân Dương cầm vào trao đổi, cơ hội lấy được một luồng sinh linh chi khí khác không phải xa vời.
Nhưng vấn đề lại không đơn giản như vậy, bởi vì Vân Dương đã sớm nói rõ, sau khi hắn tiến vào cái gọi là “Linh Chi Mộ Địa” kia, có thể nhận được gì không phải do Vân Dương chọn!
Lần này cầm ra được sinh linh chi khí, ngoại trừ may mắn còn có quá may mắn, lần sau thì sao?
Lần sau là cái gì? Ai mà biết được!
Có lẽ sinh linh chi khí chỉ xuất hiện lần này, sau đó không còn nữa...
Cơ hội hy vọng tiếp xúc với sinh linh chi khí chỉ có lần này, bỏ lỡ lần này không khéo không còn lần sau!
Như vậy kẻ đang chờ đợi chẳng phải cực kỳ luống cuống?
Thậm chí lần này Thương Minh tìm kiếm nhiều thiên tài địa bảo như vậy đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực tâm lực, trong thời gian ngắn có tìm kiếm lần nữa cung không thể gom được nhiều tài nguyên chất lượng tốt như vậy để giao dịch lần nữa. Đợi đến lần giao dịch tiếp theo, có lẽ… thời gian đã chẳng đợi người!
Thân thể Tống Trường Cung run run, chậm rãi xoay người bái tạ Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ, nói:
- Hai vị huynh đệ, đa tạ.
Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ bờ môi run rẩy, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:
- Xin đừng khách khí, đây là thứ tiền bối nên nhận được. Chúng ta dẫu hâm mộ nhưng xét theo bất cứ phương diện nào, lần sinh linh chi khí này đều không nên do chúng ta hưởng dụng. Chúng ta tự hiểu, không phải cố ý khiêm nhượng, hai vị tiền bối không cần để trong lòng. Sống chết có số, số phận cũng có định số, sinh linh chi khí này chính là của hai vị tiền bối.