Cái này rất phù hợp với hiểu biết của Tôn Tử Hổ về đại soái của mình, lại đồng thời cũng biết, đối với cái gọi là chiến sự không thuận, nhân thủ tổn hao rất nhiều, đại soái còn chưa rõ.
Bởi vì trong thư hỏi của đại soái, có hỏi qua: Mười lăm vạn huynh đệ, hiện tại còn bao người có thể chiến? Còn mười một, mươi hai, mười ba vạn sao? Chiến tổn thế nào? Vì sao không đề cập tới?
Đối với phong thư hỏi thăm này, Tôn Tử Hổ cũng không trả lời, bởi vì hắn thực sự không biết phải trả lời làm sao.
Nếu để đại soái biết, mười lăm vạn tinh nhuệ mà hắn mang đi, cuối cùng trở về không đủ ba vạn!
Chiến đấu thảm liệt như thế, tàn khốc như thế, đại soái sao có thể chịu được?
Nếu giờ hắn trở về, đại soái trút phẫn nộ lên người hắn còn dễ nói, vô luận đánh giết thế nào cũng được, Tôn Tử Hổ không oán không giận, hắn chỉ sợ, vị đại soái kia tính như liệt hỏa, thương lính như con... Có thể tại chỗ mà thổ huyết bất tỉnh hay không?
Tôn Tử Hổ khóc ra nước mắt, khóc cả ra máu.
Chờ trở về, vẫn là đưa các huynh đệ trở về, lúc đó rồi lại nói...
...
Cảnh nội Ngọc Đường, thành trấn dần trở nên dày đặc hơn.
Bất kể là Vân Dương hay đám người Tây quân, dù không đi cùng một con đường, như bất luận tòa thành trấn nào bọn họ đi qua, đều có vô số người đang ngẩng đầu chờ đợi.
Những người này, có lão nhân, có trẻ nhỏ, có phụ nữ...
Bọn hắn chuẩn bị thức ăn thơm phức, đun nước nóng hổi, chỉ đợi đại quân từ xa xa đến, liền tự phát tiến lên, đưa đồ ăn thức uống, quần áo cùng lời hỏi thăm tốt nhất cho các tướng sĩ...
Cũng có người thần sắc lo lắng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Quân gia... Cái này... Ngài có biết binh đoàn thứ ba Ngọc Đường Đông quân thế nào... Tam nhi nhà ta ở đó... Đến giờ cũng không có tin... Ta biết ta không nên nói vậy, vì nước chinh chiến vốn không sợ sinh tử, nhưng trong lòng vẫn có nhớ mong...
- Tướng quân... Ngài có biết chi thiết kỵ thứ tư không a? Phu quân nhà ta ở trong thiết kỵ, hắn là Bách phu trưởng, hiện tại... Tuy nói không có tin tức chính là tin tức tốt, nhưng cũng nên có một tin tức xác thực, mới có thể an ổn... Ngài...
Một thiếu phụ dung mạo tú lệ, nâng cao bụng lớn, tâm thần bất định cẩn thận hỏi thăm.
- Tướng quân, ngài có biết Lưu Tam Hổ không...
Một thiếu nữ dung nhan kiều tiếu, mặt mũi đỏ ứng, vuốt vuốt bím tóc:
- Ta là hôn thê của hắn, mẹ ca lớn tuổi, chân đi không tiên... A... Liền mặt dày hỏi... Hắn còn tốt không? Ta đã từng đáp ứng hắn, hắn về liền lập tức thành thân...
Thiếu nữ dung mạo như hoa, hai má đỏ ửng, sóng mắt như nước, xấu hổ lại thẹn thùng, thế mà dũng cảm hỏi thăm. Trong ánh mắt, tràn đầy ước mơ... Đó là những suy nghĩ về cuộc sống sau này...
Vân Dương chỉ cảm thấy trái tim như bị đập mạnh.
- Đại nhân... Ngài có biết...
- Quân gia, ngài biết...
- Tướng quân, ngài... Có biết...
Vô số người rụt rè cẩn thận lại gần, một mặt nịnh nọt, hai mắt rung động bất định...
Bọn hắn hỏi một cách sợ hãi như vậy.
Thậm chí lúc hỏi, thanh âm còn đang run rẩy.
Bọn hắn khát vọng muốn biết đáp án, nhưng trong ánh mắt, lại rõ ràng lóe lên cảm xúc sợ hãi.
Vạn phần mong muốn nghe được tin tức của thân nhân, đồng thời cũng đang sợ nghe được tin xấu truyền về.
Đối với những lời tra hỏi này.
Đám người Vân Dương chỉ có thể trầm mặc, hoàn toàn không biết trả lời thế nào.
Chỉ thấy trái tim như đang rỉ máu...
Vô số lão binh đeo theo tay nải đều đem tay nải giấu đi, còng lưng eo, giấu trong ngực.
- Đánh thắng... Đông Huyền đã thua, toàn bộ đã lui binh... Tin tức người nhà các ngươi, chẳng mấy chốc sẽ truyền về... Bọn hắn đều rất tốt, đều là những nam nhi tốt vệ gia vệ quốc!
Vân Hầu ra mặt trấn an:
- Huynh đệ tham dự phòng vệ Đông tuyến lần này thực sự quá nhiều, chúng ta thực sự xin lỗi, không thể trả lời đầy đủ...
- Các vị hương thân hãi an tâm chớ vội, cát nhân tự có Thiên Tướng...
- Tin rằng tất cả thân nhân của các vị, nhất định sẽ bình an trở về...
Lúc Vân Hầu nói ra những lời này, bản thân hắn cũng hận không thể hung hăng tự bạt tai hai cái, lời này nói ra, thực dối trá trái lương tâm a!
Đế vương tâm thuật, bình dị gần gũi, thu mua lòng người là bài học mà tất cả tử đệ hoàng thất phải học, Vân Hầu cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này đây, hắn đem những thuật này hạ bút thành văn mà nói ra, thực sự con mẹ nó uất ức!
Hóa ra bình dị gần gũi, vậy mà không phải là một lời ca ngợi, con mẹ nó rõ ràng là tẩy não người ta mà!
Đông Huyền, có tới ba trăm vạn người tham gia chiến dịch, mà Ngọc Đường, trước sau cũng không dưới trăm vạn đại quân!
Chờ đến khi chiến sự kết thúc, Đông Huyền còn lại không đến bốn mươi vạn người, mười chỉ còn một, mà Ngọc Đường, tất cả Đông quân, nhân mã tiếp viện cộng lại, người sống sót không đến hai mươi vạn!
Nói cách khác, qua trận đại chiến liên miên này, song phương tổng cộng có tới bốn trăm vạn người tham chiếm, chỉ có sáu mươi vạn người sống sót.
Còn lại ba trăm bốn mươi vạn người... Tất cả đều đã hy sinh!
Tỷ lệ thương vong khủng bố như thế, ai có thể cam đoan một người nào đó còn sống?
Giờ khắc này, cái gọi là an ủi, có lẽ chính là tàn phá lớn nhất khi biết được tin dữ, có cái gì khiến người càng khó chịu hơn khi sau khi lấy được hy vọng lại phải tuyệt vọng?!
Trong những hương thân này ở đây, mười hộ... Chỉ sợ có đến bảy tám hộ phải nhận lấy bi thương tuyệt vọng...
Nghĩ đến đây, đối với thức ăn thơm phức mà các hương thân đưa lên, đám người thực sự nuốt không trôi.
Chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, cho dù dưới tâm ý nồng đậm của hương thân phụ lão, nhưng vẫn không thể nào nuốt nổi.
Ngay cả trái tim của chính bọn hắn, đều bị đau đớn như xé rách...
Đối mặt với những ánh mắt tràn đầy chờ đợi kia, nghe những lời cẩn thận từng li từng tí kia, tất cả mọi người đều cảm thấy... Bản thân có thể ráng chống không bật khóc, đã thực sự là tâm địa sắt đá...
Một đường trở về.
Ven đường, liên tiếp phải đối mặt với những cảnh tượng như vậy.
Mỗi trái tim, xé rách một lần lại một lần, một lần lại một lần!
Đại quân đã đi xa.
Thế nhưng, những người chờ họ trên những thôn trấn giao lộ kia vẫn tiếp tục chờ đợi, bọn hắn si ngốc nhìn phương xa, ngóng nhìn... Ngóng nhìn khoảnh khắc, con của mình, huynh đệ của mình, trượng phu của mình... Cưỡi ngựa trở về, mang theo thân hình bụi bặm mà tuyên cáo: “Ta trở về!”
Bọn hắn đang đợi...
Chờ đợi...