- Lập tức báo cáo!
Phong Quá Hải nhanh chóng quyết định:
- Để bọn minh chủ quyết định để ai tới thu luồng sinh linh chi khí này.
- Chúng ta đợi ở đây, tuyệt đối không nhúng tay động chạm.
- À, tiểu huynh đệ, phong ấn trên tay ngươi có thể duy trì mấy ngày? Hiệu năng có giảm bớt theo thời gian không?
Tiêu Ngọc Thụ hỏi, vừa hỏi vừa nhìn cánh tay phải Vân Dương, sắc mặt thèm chảy nước miếng.
Bộ dạng hắn cứ như hận không thể trực tiếp nuốt chửng cánh tay, cả áo cũng không chừa.
Vân Dương vẻ mặt khó xử:
- Cái này ta cũng không biết… Đâu phải ta phong ấn, làm sao mà biết được… Có thể là một ngày, cũng có thể là vài ngày, còn có thể là vài tháng… Nhưng cho dù một khắc sau sẽ tiêu tán ta cũng không lấy làm lạ. Thủ đoạn thần thông của vị tiền bối kia cao siêu là vậy, tiểu bối ta có tư cách gì xen vào…
Ba người nhìn nhau im lặng.
...
Lời này chẳng khác gì không nói, lại tương đương với nói tiếp là chết chắc.
Việc này không thể chậm trễ, Phong Quá Hải lấy ra Truyền Tin Ngọc, lập tức thông báo tình hình, việc này nhất định phải nhanh chóng chấm dứt, chậm thì sinh biến, hậu hoạ khôn cùng.
Vân Dương chỉ thấy Truyền Tin Ngọc lấp loáng ánh sáng, loé lên ba lần sau đó đình chỉ. Một lát sau lại thấy Truyền Tin Ngọc sáng rực như ánh đèn, hơn nữa còn lấp loé không ngừng!
Như ngọn đuốc chập chờn trong đó, biểu hiện tin tức không ngừng truyền qua.
Phong Quá Hải trả lời liên tục, loay hoay tới mức đầu đầy mồ hôi, rõ ràng bên kia không phải chỉ một người hỏi chuyện.
Một lúc lâu sau Truyền Tin Ngọc mới yên tĩnh.
Phong Quá Hải lau mồ hôi trán cười khổ nói:
- Bọn minh chủ và phó minh chủ cũng khó xử đối với việc này, đang bàn bạc khẩn cấp, cần một chút thời gian mới có thể kết luận.
Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu cười cười, vẻ mặt không ngoài dự liệu nói:
- Đương nhiên ròi, thịt nhiều sói ít, sư nhiều cháo ít, nên như vậy.
- Vài vị cung phụng lớn tuổi nhất trong Thương Minh đều đã tiêu hao gần hết thọ nguyên, sắp tới thời khắc cuối cùng. Tất cả đều là dầu hết đèn tắt, đang cố gắng giữ tuổi thọ. Vị cấp thiết nhất khéo chỉ là chuyện nay mai, sống thêm được một ngày thì lời thêm một ngày, khó tránh nổi cưỡi hạc về trời tây.
- Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một luồng sinh linh chi khí có thể cải tử hồi sinh, cũng tức là có hy vọng sống sót. Nhưng cho ai không cho ai, đây vẫn là vấn đề không nhỏ.
Tiêu Ngọc Thụ thở dài:
- Nếu là mấy vị cung phụng cùng khôi phục, vậy tức là trong liên minh đột nhiên nhiều thêm vài chiến lực cấp Thánh Tôn… Thậm chí có hy vọng tấn thăng làm Thánh Quân… Không những khả năng thắng lợi trong trận tranh đoạt Thiên Vận Kỳ tăng nhiều, còn là thời cơ lưu giữ vạn thế.
Vân Dương ở bên cạnh hỏi:
- Ta nghĩ, liệu có nên đặt giá cho luồng sinh linh chi khí này không. Lần này lấy được sinh linh chi khí phần lớn là vì đồ vật giao dịch xuất sắc, khiến vị tiền bối kia vui mừng nên mới ban cho vật này. Ta không dám cam đoan làn nào cũng có linh vật ngang hàng đâu. Chuyện này ta cần nói cho xong đã. Vẫn cần quý minh cho một cái giá. Yên tâm đi, luòng sinh linh chi khí trên người ta chắc chắn là của quý minh, ta chỉ nghĩ sau này cần một tiêu chuẩn đại khái để hai bên cùng hài lòng, hợp tác sau này mới càng thêm thuận lợi!
Phong Quá Hải cười khổ nói:
- Chuyện này ta cũng hiểu mà. Sinh linh chi khí của tiểu huynh đệ là bảo vật vô giá trong giới tu hành chúng ta! Có định giá ra sao cũng không thấp hơn tổng giá trị những món đồ chúng ta đưa tới… Nhưng định giá cụ thể cần người tổng bộ tới mới có thể quyết định được. Giờ chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Lời này nói rất rõ ràng.
Vân Dương nhắc tới định giá gì đó đã vượt khỏi phạm vị chức quyền của hắn, không có năng lực xen vào.
Nhưng cũng từ điểm này lộ rõ, luồng sinh linh chi khí này giá trị phi phàm, ít nhất cũng không thấp hơn con số 40 vạn linh ngọc thượng phẩm!
- Vân huynh đệ, phải chẳng có thể cho ta xem cánh tay của ngươi?
Tiêu Ngọc Thụ đột nhiên đưa ra yêu cầu.
Vân Dương đã sớm đoán trước sẽ có yêu cầu này, rất sảng khoái đưa cánh tay ra. Ba người Tiêu Ngọc Thụ cùng tới quan sát.
Vân Dương thấy thế giật mình, nhỏ giọng nói:
- Các ngươi cẩn thận chút, đừng khiến phong ấn mở ra…
Ba người lập tức ngượng ngùng một hồi lâu sau đó mới cẩn thận từng chút một quan sát cánh tay Vân Dương, cẩn thận cảm nhận.
- Thật đúng là thu pháp cao nhân, cao thâm khó dò...
Tiêu Ngọc Thụ tặc lưỡi tán thưởng nói:
- Lực lượng thần thức tinh khiết khần như vô hình vô chất, phong ấn thứ hữu hình trên bề mặt cánh tay. Đây đã là thủ pháp tuyệt đỉnh, càng không nói tới sinh linh chi khí không hề tiết ra ngoài cũng không hề dung hợp cùng thân thể ngươi. Thủ đoạn này quả thật ngoài sức tưởng tượng! Thậm chí ta dùng thần thức bản thân cảm ứng có thể cảm nhận rõ ràng được luồng khí sinh mệnh tinh thuần trong đó nhưng lại không ảnh hưởng tới Vân huynh đệ sử dụng cánh tay này. Thủ pháp này quả thật quá kỳ diệu, khó lòng tưởng tượng nổi.
Cố Cửu Tiêu cùng Phong Quá Hải cũng đồng cảm, luôn miệng bội phục.
Chưa nói tới chuyện tu vi cao thâm khó dò đến đâu, chỉ riêng thủ pháp phong ấn cũng đủ khiến người ta nhìn mà than thở.
Mặc dù loại phong ấn này chỉ cần người có chút tu vi đều có thể phá giải, nhưng muốn tạo phong ấn như vậy, ba người tự thấy mình tuyệt đối không thể làm nổi.
Thậm chí không chỉ không làm được, ba người căn bản không hiểu được nguyên lý cấu tạo của phong ấn này.
Chí ít tất cả những thủ pháp phong ấn bọn họ biết đều không thể làm được đến mức đó.
Trước mắt có thể xác định, có một luồng sinh linh chi khí ngưng tụ tại tay Vân Dương, phía trên cổ tay dưới khuỷu tay. Có thể cảm nhận luồng sinh linh chi khí này rất rõ ràng rất sinh động nhưng lại không hề tiết ra ngoài, quả thật đáng quý.
- Thật không hổ Linh Chi Mộ Địa, thật không hổ đại năng tuyệt thế!
Ba người lúc này đã cực kỳ khâm phục.
Trời tối, đám người Phong Quá Hải trực tiếp ở lại.
Bọn họ không thể không ở lại, việc này liên quan trọng đại, nhất định phải ở lại đây chờ người của tổng bộ tới tiếp nhận luồng sinh linh chi khí, lúc đó mới xem như mọi việc kết thúc.
Về phần đưa Vân Dương về tổng bộ?
Ha ha, chuyện thế này cho dù bọn họ gan to bằng trời cũng chẳng dám mạo hiểm như vậy!
Ban đêm.
- Đây không phải lần đầu chúng ta tới nơi này. Sao cảm giác lại đè nén vậy, không phải ảo giác chứ…
Cố Cửu Tiêu cảm thấy toàn thân không chỗ nào ổn, lúc nào cũng thấy như có người rình trộm bản thân, khiến mình như không mặc quần áo trong mắt đối phương.
Cảm giác này khiến hắn đứng ngồi không yên.
Không chỉ hắn, Phong Quá Hải cùng Tiêu Ngọc Thụ cũng có cảm giác giống hệt, cũng đã chứng minh cảm giác của Cố Cửu Tiêu không sai.
Nhưng… Một Cửu Tôn phủ nho nhỏ vừa thành lập, có thể có cao thủ đại năng gì?
- Không phải ảo giác chứ? Không phải lo lắng tới tẩu hoả nhập ma đấy chứ?
Phong Quá Hải buồn bực hỏi.
Theo lời này thốt lên, cảm giác bị theo dõi đó cứ thế biến mất.